Bách Luyện Thành Tiên Chương 322: Sanh cầm Nguyên Anh

Tại một nơi ở bên trái trăm dặm, có một lão quái Nguyên Anh sơ kỳ tóc đỏ cùng bộ mặt xấu xí đang chậm rãi phi hành.
Đột nhiên lão tỏ vẻ kinh ngạc dừng phi hành, quay đầu lại nhìn về phía phương xa vẻ mặt kinh nghi bất định.
"Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là phát hiện ra bảo vật gì?"
Do dự một lát nhưng lão vẫn không bay tới đó. Dù sao lão đã cảm thấy thực lực bản thân kém hơn rất nhiều so với linh áp phát ra từ nơi đó. Theo lời đồn thì di bảo của cổ tu sĩ cũng không chỉ ở một chỗ, đâu cần đến liều mạng cùng hai cao thủ làm gì.
Nghĩ như vậy, lão liếm môi một cái, cố gắng áp chế lòng tham rồi một lần nữa hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía khác.
"Chuyện gì mà phát ra linh áp cường đại như vậy? Người của chúng ta còn chưa hành sự mà mấy lão quái đã động thủ" Tại một ngọn núi nhỏ, gã yêu ma thân trong hắc quang thì thào nói.

"Quả là có chút kỳ quái, tu tiên giả tiến vào đây long xà hỗn tạp, việc đám này có ân oán với nhau cũng là bình thường, vừa hay có thể tầm cừu lẫn nhau, oan oan tương báo." Thần sắc Bắc Minh chân quân bình thản mở miệng: "Như thế này chẳng phải là càng tốt sao."
"Đúng vậy, chúng ta cũng cần mau chóng hành sự. Diệt sát đám tu tiên giả cấp thấp thì không nhắc, đối phó với các lão quái Nguyên Anh kỳ thì vẫn cần tốn một chút ít công phu. Tốt nhất là sanh cầm được Nguyên Anh của bọn họ, như vậy ngoài nắm chắc việc khai mở trận pháp thì Nguyên Anh cũng là đại bổ đối vối tộc nhân chúng ta" Yêu ma nở nụ cười đầy quái dị.
***
Chưa cần nói đến sát khí vốn có trên núi, lúc mà đấu pháp giữa Lâm Hiên và Huyết Ma đã khiến thiên địa hôn ám.
Nhất là Thi Ma đang trong tình thế hung hiểm.
Nhưng là một cương thi quái vật nào biết chữ sợ, chỉ một mực chấp hành mệnh lệnh của Lâm Hiên giữ chặt lấy đối thủ.
Huyết Ma vừa sợ vừa giận, nào có tâm tình giằng co cùng một luyện thi trong khi bên cạnh còn cường địch đang rình sẵn.
Nét mặt lão thoáng lên vẻ tàn khốc, há to miệng phun ra một luồng Huyền Bảo Ma Khí, huyễn hóa thành một thanh Ma Nhận đen tuyền hung mãnh chém thẳng xuống đầu Thi Ma.
Thi Ma cũng không yếu thế, mở to miệng như chậu máu phun ra một kiện pháp bảo cổ quái được bao phủ trong thi khí. Nó nhanh chóng hóa lớn, nhìn qua vài phần tương tự với xương đùi của con người nhưng lệ khí nồng đậm. Oan Hồn Nhân Cốt bổng nhanh chóng đón đỡ Ma Nhận.
Từ ngoài nhìn thì cự lực ngang nhau nhưng dù cảnh giới của Thi Ma vẫn thấp hơn.
Hai kiện pháp bảo va chạm, Thi Ma nhận lực phản chấn cực mạnh khiến khí huyết đảo lộn. không khỏi há miệng phun ra một ngụm thi huyết đỏ tím.
Tuy bị thương không nhẹ nhưng nó không hề quan tâm, vẫn liều mạng cuốn lấy đối phương.
Lúc này Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi. Tay trái bùng lên một đoàn hỏa diễm lục sắc cỡ quả trứng.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm một chỉ về phía trước. Ma hỏa tựa như thông linh, lập tức dung hợp cùng Thanh Hỏa Kiếm, bề ngoài thân kiếm xuất hiện thêm một tầng bích quang lưu chuyển.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn vẫn đang quay tròn tỏa ra linh quang, vài con Băng Giao Hỏa Long xuất hiện trước mặt.
Băng Giao và Hỏa Long là pháp lực biến ảo thành, so với yêu tộc Hóa Hình kỳ chân chính thì kém hơn một chút nhưng vượt hơn hản yêu thú cấp ba đỉnh phong.
Hơn nữa chúng có sở trường cận chiến, một khi bị áp sát thì ngay cả lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đau đầu vô cùng.
Một nơi khác, Nguyệt nhi sớm đã tế ra Thú Hồn Phiên. Trong âm vụ cuồn cuộn, tiếng ma kêu quỷ khóc liên miên không dứt, vài bộ Khô Lâu cực lớn cỡ như cả gian phòng hiện ra. Hơn nữa trên mỗi bộ Khô Lâu đều một nữ quỷ tóc tai bù xù, móng vuốt nhọn hoắt ngồi trên đó.
Lâm Hiên không khỏi sửng sốt, đây là thần thông gì?
Xem ra tiểu nha đầu cũng không nhàn rỗi, đã thầm tu luyện rất nhiều bí thuật.
Chẳng lẽ nàng muốn khiến hắn phải kinh ngạc sao? Lâm Hiên khẽ cười nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi. Hắn liền phất mạnh tay áo, Thanh Hỏa Kiếm ngùn ngụt ma diễn lóe lên, bổ thẳng xuống đối phương.
Mà Băng Giao Hỏa Long cũng theo sát phía sau.
Các nữ quỷ phía bên này cũng nhanh chóng điều khiển Khô Lâu ầm ầm lao tới, thanh thế kinh người.
Trong mắt Huyết Ma mơ hồ lộ vẻ sợ hãi nhưng rất nhanh thay bằng vẻ hung lệ. Mắt thấy cái đuôi bọ cạp không thể thoát khỏi Thi Ma. Lão ma không chút do dự bắn ra một đạo Ma nhận, liền tự chặt đứt đuôi của chính mình.
Tráng sĩ tự đoạn tay, thân là ma đầu sống sót từ thời kỳ viễn cổ, không thiếu điểm dũng khí ấy.
Lâm Hiên nhíu mày, trong lòng thầm than thật đáng tiếc. Thi Ma cũng vung tay ném đi chiếc đuôi bọ cạp đi. Toàn thân lại bùng lên thi khí, hai tay thao túng Oan Hồn Nhân Cốt Bổng cuồng mãnh đập tới đối thủ.
Tuy rằng thoát khỏi trói buộc nhưng lúc này muốn tránh né hoặc thong dong thi pháp đã không kịp, trong mắt Huyết Ma tràn đầy vẻ oán độc, vẻ mặt trở nên điên cuồng.
Lão ma đầu từng là bá chủ một phương, chưa từng bị một tên tiểu tử hậu sinh bức đến chật vật thế này, từ thợ săn biến thành con mồi, bảo sao lão không nổi điên cho được.
Lão há to miệng phun ra cuồn cuộn Huyền Bảo Ma Khí, không hề giữ lại dù chỉ một chút.
Nhất thời trước người xuất hiện một màn ma vụ đen kịt, âm u vô cùng.
Nhưng Huyết Ma vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đập mạnh vào ngực mình.
Tiếng đoành đoành vang lên dồn dập như trống đánh. Cường giả chân chính không chỉ lãnh diện vô tình với địch nhân. Khi cần thiết có thể tàn nhẫn với chính cả bản thân.
Mấy quyền này của Huyết Ma tôn giả không hề lưu sức, mặt mày nhăn nhó cùng cổ họng ngòn ngọt. Lão ma há miệng tuôn ra tinh huyết như suối, từng ngụm từng ngụm bắn ra bên ngoài.
Nếu đổi lại là một tu tiên giả khác, phun ra nhiều tinh huyết như vậy không chết thìcũng chỉ còn hấp hối. Có điều công pháp tu luyện của Huyết Ma hết sức đặc thù, sớm dung hợp cùng yêu thú nên thân thể vẫn còn chịu được.
Đương nhiên về sau sẽ đại hao tổn nguyên khí nhưng giờ khắc này lão sao có thể quản nhiều.
Tinh huyết này nhanh chóng dung hợp cùng Huyền bảo ma khí, khiến ma khí vốn đang đen kịt lại biến thành màu tím đen quỷ dị.
Ma khí này bắt đầu cuộn chuyển biến thành một tầng quang mạc, mặt ngoài lại mọc ra vô số xúc tua.
Đây là ma công gì?
Lâm Hiên nhíu mày, tuy kinh ngạc nhưng càng điên cuồng rót linh lực vào trong Thanh Hỏa Kiếm.
Thế kiếm lúc này chỉ có một chữ "cấp" để miêu tả, ánh kiếm như chớp giật, thế tới như sao băng, để lại chiếc đuôi sáng chói lòa từ trên trời bổ thẳng xuống.
"Phụt!"
Lão ma lại há miệng phun ra một đạo Ma hỏa dung nhập vào trong quang mạc, nhất thời mấy chục xúc tua thô to đã bốc quanh lên những tầng hỏa diễm màu đen hừng hực.
Song Lâm Hiên không chút lo lắng, Ma hỏa của đối phương tuyệt không thể so với Bích Huyễn U Hỏa . Muốn lấy hỏa khắc hỏa thì chỉ là tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
Xoẹt!
Thanh Hỏa Kiếm cuồng mãnh chém đến, đây là đợt công kích thứ nhất của Lâm Hiên. Mục tiêu chính là xé rách lớp phòng ngự của đối phương.
Linh quang bắn ra chói mắt, độc hỏa cùng Ma hỏa bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.
Nhưng chỉ một chớp mắt thắng bại đã phân. Bích Huyễn U Hỏa từ ngoài thân kiếm lan ra vây lấy các xúc tua kia, liên tục đẩy lùi Ma hỏa.
"Đây là ma hỏa gì mà lợi hại đến vậy, ngay cả Hủ Thi Ma hỏa của ta cũng không thể ngăn cản nổi."
Trên mặt Huyết Ma lộ vẻ hoảng sợ vô cùng, kinh ngạc trừng to mắt.
Lại nói tiếp, điều này cũng là do lão ma bất hạnh, nếu lão tu luyện một loại Ma hỏa khác thì chưa chắc đã bại nhanh đến vậy.
Nhưng Hủ Thi hỏa tên như ý nghĩa, bên trong chứa đựng đầy kịch độc, cùng tính chất với Bích Huyễn U Hỏa.
Thực ra Hủ Thi Hỏa không phải bị đẩy lùi mà là bị độc hỏa của Lâm Hiên trực tiếp thôn phệ.
Huyết Ma đã phát hiện ra điều này nên vô cùng đau lòng, muốn thu hồi thì đã không còn kịp. Lão ma đành cắn răng điều khiển xúc tua, lấy số lượng mà ngăn chặn công kích của Thanh Hỏa Kiếm.
Thanh Hỏa Kiếm mặc dù tả xung hữu đột nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của đối phương.
Nhưng lúc này Oan Hồn Nhân Cốt Bổng đã hung hăng đánh tới, hơn nữa còn phải đón đỡ công kích của Hỏa Long Băng Giao.
Dưới sự oanh kích của nhiều loại thần thông, rốt cục các xúc tua đã không còn ngăn cản được nữa mà trực tiếp tan biến trong hư không.
Mấy công kích này sau khi phá được xúc tua, không chút do dự đánh lên tầng quang mạc cuối cùng.
Tiếng nổ liên tiếp vang rền như sấm động truyền vào trong tai!
Quang mạc đen tím kia rung động không ngớt nhưng Huyền Bảo Ma Khí không phải bình thường. huống chi lão ma đã không tiếc hao tổn lượng lớn tinh huyết để thi triển bí thuật lợi hại.
Mặc dù quang mạc lung lay như sắp sụp đổ nhưng cuối cùng vẫn chống đỡ được.
Huyết Ma thấy thế thì thở phào, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi, hận không tể đem Lâm Hiên ra bầm thây làm vạn đoạn.
Nhưng vừa ngẩng sang thì đã thấy Lâm Hiên hướng sang bên trái bước một bước, thân ảnh trở nên mờ hồ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đây là thuật thuấn di?
Vẻ mặt lão ma tỏ ra kinh hãi vô cùng, ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể nắm giữ thuấn di, tại sao tiểu tử này có thể?
Nhưng lúc này đâu có thời gian suy nghĩ, lão ma mơ hồ cảm nhận đã phạm phải một chuyện cực kỳ ngu xuẩn khi đối địch với thiếu niên này. Quả là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Nói không chừng kẻ ngã xuống lại là chính lão.
Đan dược do song anh luyện thành tuy hấp dẫn nhưng cũng phải còn mạng để hưởng thụ mới được.
Lúc này trong lòng lão ma bắt đầu có ý thối lui. Tính phát ra một đòn tối hậu kìm chân địch thủ rồi rút lui.
Tuy tính toán không tồi nhưng đã chậm một bước.
Hứng chịu hàng loạt đòn công hợp lực lúc trước, lão ma tiêu tốn hơn phân nửa tinh lực. Lúc này Lâm Hiên lại thi triển Cửu Thiên Vi Bộ áp sát đối phương.
Trong bàn tay hắn lại bùng lên một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà.
Lâm Hiên khổ tu nhiều năm Bích Huyễn U Hỏa, tất nhiên sẽ không chỉ có một chút bám trên Thanh Hỏa Kiếm lúc nãy. Lúc này một tầng lục sắc hỏa diễm đã bao phủ toàn bộ bàn tay, bên trong còn ẩn hiện phù văn thần bí.
Thứ này không quan hệ tới độc hỏa mà là do Lâm Hiên thi triển thêm Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết. Tuy chưa ngưng kết Yêu Đan nhưng đã luyện tới tầng thứ hai, nếu sử dụng đơn lẻ thì không đủ uy hiếp lão quái vật trước mặt, hiện tại mới lấy ra phối hợp cùng Bích Huyễn U Hỏa.
Phốc!
Huyết Ma tôn giả chưa kịp tế ra pháp bảo thì thủ chưởng của Lâm Hiên đã đánh tan hộ thể linh quang của lão. Tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền vào trong tai, tầng quang tráo màu đen tím kia không thể ngăn cản, thoáng chốc đã như bọt nước tan biến mất.
Bụp!
Thủ chưởng của Lâm Hiên thuận thế bổ thẳng vào ngực đối phương, tuy vậy đã một tầng lân giáp như vảy cá trên người lão ma ngăn cản.
"Ồ?" Lâm Hiên ngạc nhiên nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười trào phúng. Bích Huyễn U Hỏa theo tay lan tới rồi bùng lên, đem toàn bộ thân thể lão ma bọc vào trong.
Tức thời tiếng kêu thê lương truyền vào trong tai.
Tuy tu luyện ma công đặc biệt đã khiên thân thể lão quái vật không hề kém yêu tộc cùng cấp nhưng kịch độc của Bích Huyễn U Hỏa lại mang tính ăn mòn.
Dưới sự ăn mòn dữ dội của độc hỏa, bộ dáng lão ma thống khổ vô cùng, hắc quang lóe ra bao phủ toàn thân cùng ma khí cuồn cuộn, liên tiếp thi triển nhiều loại bí thuật nhưng đều vô ích, điều đó lại khiến Ma hỏa bùng cháy dữ dội hơn.
Lâm Hiên thản nhiên nhìn đối phương bị Ma hỏa thiêu đốt mà không tiếp tục ra tay, đương nhiên không phải hắn mềm lòng mà đang chuẩn bị để sanh cầm Nguyên Anh của đối phương.
Huyết Ma là tu sĩ thời thượng cổ, những bí ẩn mà lão biết, sợ rằng ngay cả các đại tông phái cũng không thể so sánh, đương nhiên không thể lãng phí kho tàng tri thức này được.
Hơn nữa còn vấn đề về Ma Anh Quyết, Ma Anh đang khiến cho linh lực âm dương trong cơ thể có dấu hiệu mất cân bằng.
Mà bí pháp Ma Anh quyết là hắn thu được từ phu thê Chu Miện, cũng không biết lão quái vật này còn có gì dấu diếm điều gì không, giờ này đương nhiên Sưu Hồn Thuật một lần.
Trong mắt lão ma tràn đầy vẻ oán độc, khác với tu sĩ cùng cấp. Rất nhiều thần thông lão phải sử dụng khối thân thể nửa người nửa thú này mới có thể thi triển. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sao mà cam lòng bỏ qua nó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đáng tiếc người có hạn, uy lực của U Hỏa quả thực quá mạnh mẽ. Không tới nửa tuần trà, ánh mắt của lão ma đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Hắc quang chợt lóe, một anh nhi cao hơn một tấc hiện trên phía trên đỉnh đầu.
Nguyên Anh của lão ma có điểm rất kỳ lạ, toàn thân đen nhánh mà trước ngực còn mang một hình đồ một con bọ cạp tím đỏ diễm lệ, nhìn qua quỷ dị tới cực điểm.
Nguyên Anh thoáng nhìn Lâm Hiên một cái rồi lập tức kháp quyết, thân hình chợt lóe lên rồi quỷ dị chia làm bảy hướng khác nhau bỏ chạy.
Từng Nguyên Anh đều rất sống động, Lâm Hiên cũng không thể phân biệt thật giả.
Đối phương không sử dụng thuấn di, hiển nhiên là vẫn còn sợ hãi đối với pháp bảo trường mâu của hắn.
"Còn muốn chạy, đâu có dễ dàng như vậy?"
Lâm Hiên đánh nhanh một đạo pháp quyết vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn trên đỉnh đầu, tức thời no tỏa ra linh quang chói mắt. Bốn phía đều xuất hiện những đạo Quang Nhận cỡ bàn tay.
"Đi!"
Thần niệm hắn khẽ động, vô số quang nhận gào thét bắn đi, tốc độ lại nhanh tới cực hạn. Phát sau tới trước, thoáng chốc bao phủ cả bảy Nguyên Anh, không chút lưu tình chém thẳng tới
Phốc phốc phốc… Sáu Nguyên Anh không hề có lực hoàn thủ, thoáng chốc biến thành hư vô, Còn chỉ duy nhất một Nguyên Anh ở giữa. Vẻ mặt nó đầy oán độc, hai cánh tay nhỏ nhắn nhanh chóng bấm quyết, thân hình liền trở nên mơ hồ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Thuấn di!
Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười nhạt.
Chẳng biết từ lúc nào tay trái của hắn đã cầm cây trường mâu kia, không chút do dự liền vung lên.
Không gian tại ở hơn mười trượng xa bỗng chốc vặn vẹo, Nguyên Anh lảo đảo hiện ra trong tầm mắt.
Cơ hồ đúng lúc đó, trên đỉnh đầu nó xuất hiện một quái trảo thanh sắc, quái trảo không chút do dự chụp thẳng lấy Nguyên Anh.
"Ngươi… ngươi muốn gì?" Trong mắt Huyết Ma tràn đầy vẻ kinh hoảng, nằm mơ cũng không ngờ rằng kết cục của mình sẽ thế này.
"Đạo hữu nói đi, nếu ta rơi vào tay ngươi thì ngươi sẽ đối phó với ta thế nào?" Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra ôn hòa, nụ cười như gió xuân thoảng qua nhưng Nguyên Anh lại cảm thấy ngứa ngáy da dầu.
"Đạo hữu tha mạng, người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chỉ cần đạo hữu bỏ qua cho ta…" Huyết Ma quả thật vô sỉ, mắt thấy giãy dụa chỉ là vô ích thì vội vàng bất chấp sĩ diện thấp giọng cầu xin.
Đáng tiếc đối phương lại là Lâm Hiên. Hắn ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, Vân Lĩnh Sơn này nơi đâu cũng là nguy cơ, ở đây không thích hợp để thi triển Sưu Hồn Thuật. Hắn khẽ phất tay bắn ra một đạo thanh hà, hóa thành một sợi thanh tuyến cột chặt Nguyên Anh của Huyết Ma, sau đó lại lấy ra một chiếc hộp ngọc đem nó bỏ vào trong đó. Cuối cùng liên tiếp bày ra mười bảy mười tám lớp cấm chế phù.
Giam cầm nghiêm mật như vậy thì đừng nói là Huyết Ma, cho dù Nguyên Anh của lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng không có cơ hội chạy thoát.
Lâm Hiên nhanh chóng nhét hộp ngọc vào trong túi trữ vật, sau đó mới ngẩng đầu nhìn phía trước.
Sau khi Nguyên Anh ly thể, thân thể lão ma không thể ngăn nổi Bích Huyễn U Hỏa mà tan thành tro bụi.
Chẳng qua trước đó, Nguyệt nhi đã lấy đi túi trữ vật, do có khế ước chủ tớ nên Bích Huyễn U Hỏa không tấn công nàng.
Liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, Lâm Hiên lật tay trái, tức thì trên tay xuất hiện thêm một chuỗi tràng hạt.
"Nguyệt nhi, nàng cầm đi"
"Thiếu gia, đây là thứ gì?" Nguyệt Nhi nhìn tuy quen mắt nhưng nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra.
"Nha đầu ngốc, đây là bảo vật của Già La cổ ma."
Lâm Hiên mỉm cười.
Tiên đạo tịch mịch, may mắn là hắn có Nguyệt nhi một khắc không rời, cùng sinh cùng tử.
Bởi tu vị không đủ nên Lâm Hiên khi trước hắn không đưa được nhiều bảo vật cho nàng,
Tràng hạt của Già La cổ ma không biết được chế từ bí pháp nào mà thần diệu vô cùng, năm đó đã khiến hắn đau đầu không thôi. Lâm Hiên đã sớm có ý đem nó cho Nguyệt nhi làm bảo vật hộ thân.
Chỉ là trên nó vẫn còn ma khí quá nồng đậm.
Loại ma khí này rất khác so với ma khí của tu sĩ ma đạo, hơn nữa nó lại ảnh hưởng đến tâm trí người sử dụng.
Những năm gần đây, Lâm Hiên thường đem tràng hạt này trong đan điền dùng Anh hỏa ngày đêm bồi luyện. Hiện đã hoàn toàn loại bỏ ma tính trên tràng hạt. Vốn là định làm lễ vật khi Nguyệt nhi Kết Anh, nhưng bên trong sơn dãy này tỏa ra sát khí rất mạnh nên hắn tính đưa luôn cho nàng hộ thân.
"Đa tạ thiếu gia".
Nguyệt Nhi vui mừng tiếp nhận, ma tính trong bảo vật đã được trừ nên nàng chỉ cần tế luyện qua một chút là có thể nhận chủ, không cần hao phí bao nhiêu thời gian.
Ngay sau đó, dưới sự hộ pháp của Lâm Hiên. Nguyệt nhi liền khoanh chân ngồi đem tràng hạt đặt trong lòng bàn tay, tay kia nhanh chóng đánh ra từng đạo linh quang chói mắt.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ mỉm cười, hắn liền dùng thần niệm chỉ huy Thi Ma đứng thủ hộ bên cạnh Nguyệt nhi, còn hắn thì chậm rãi xem xét chung quanh.
Qua hạp cốc này, vào sâu bên trong núi thì sương mù càng thêm dày đặc, lại chuyển sang màu đen.
Lâm Hiên mơ hồ cảm nhận được có điểm không ổn.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-luyen-thanh-tien/chuong-322/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận