Bách Luyện Thành Tiên Chương 631: Phản đồ của Cửu Tiên Cung

Tên Đại Thiếu Gia này vốn mười phần lắm điều. Dọc đường hắn thao thao bất tuyệt nhưng tin tức hữu dụng cũng không ít.
"Lâm đạo hữu, thì ra ngươi chưa từng tới Cửu Tiên Cung, không gạt ngươi, Ngô mỗ đã tìm hiểu rất lâu, trong các thế lực lớn của Đông hải thì Cửu Tiên Cung là nơi thích hợp nhất để tán tu chúng ta gia nhập. Đặc biệt là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ như chúng ta, chỉ cần thông qua khảo hạch là có thể trở thành ngoại cung chấp sự, đãi ngộ phong phú, không chỉ động phủ mà thị nữ cùng bổng lộc hàng năm quả là hậu hĩnh, hưởng một cuộc sống tiêu dao khoái hoạt."
Đại Thiếu Gia mặt mày hớn hở nói.
"Ồ, đạo hữu gia nhập Cửu Tiên Cung là vì điều này?" Lâm Hiên nghe thì khẽ nhíu mày.
"Ừm" Ngô Dũng nhẹ gật đầu: "Không dấu đạo hữu, tại hạ không ôm chí lớn, tư chất lại tầm thường cho dù cố gắng tu luyện nhưng cũng rất khó tiến giai Ly Hợp, nhân sinh vô thường, đã như vậy ta cần gì phải khắc khổ tu luyện"

Gã Đại Thiếu Gia kia tiếp tục khua môi múa mép, rất nhanh Lâm Hiên nghe được manh mối trọng yếu.
"Nghe nói Cửu Tiên Cung chi chủ lâu rồi không lộ diện"
"Ồ, sao đạo hữu biết?"
"Là lời đồn bên ngoài, có người nói cung chủ đang bế quan, người khác lại nói cung chủ đã ngã xuống"
"Vậy bây giờ Cửu Tiên Cung do ai chủ sự?"
"Ta cũng không rõ điều này"
Lâm Hiên nhướng mày nhưng không tin tưởng. Thực lực cung chủ Cửu Tiên Cung không dưới Tam yêu hoàng Lục hải vương, sao có thể dễ dàng ngã xuống, đang bế quan thì có lí hơn.
Chợt như cảm ứng được điều gì thì hắn ngừng lại.
"Ồ, Lâm huynh, sao không đi tiếp?"
Ngô Dũng cũng dừng lại, chỉ thấy phương xa xuất hiện vài đạo kinh hồng đang nhanh chóng chạy đi, như có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo sau.
Là năm nữ tu có gầy có mập, cảnh giới đều đã ngoài Ngưng Đan Kỳ. Đuổi theo ngay sát phía sau các nàng là một đám hắc vân cuồn cuộn, bên trong truyền ra tiếng quát:
"Đám tiện tì không biết sống chết, chỉ bằng các ngươi mà cũng dám phản bội, ngoan ngoãn chịu trói thì bổn tọa có thể thỉnh cầu với phó cung chủ đại nhân. Nếu không thì đợi bị trừu hồn luyện phách đi."
"Hồng Hồng tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một nữ tử dong dỏng cao nhìn thoáng qua lão quái vật Nguyên Anh sơ kỳ trong hắc vân thì đầy kinh hoàng nói.
"Đã như vậy thì chúng ta tách ra đi" Một tử y nữ tử cũng đầy vẻ sợ hãi tiếp lời.
Nữ tử được xưng là Hồng Hồng bộ dạng khoảng hai tám hai chín, cũng đạt đến cảnh giới Giả Anh, nghe vậy lắc đầu: "Không được, tách ra thì chết cả lũ".
"Nếu tiếp tục như thế này thì cũng bị đuổi kịp" Nữ tử dong dỏng cao tuyệt vọng nói.
"Cúc Nhi, hành tung đã bị tiết lộ, bằng vào mấy người chúng ta sao có thể đào thoát khỏi nơi đầm rồng hang hổ như Cửu Tiên Cung."
"Hồng Hồng tỷ, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Tử y thiếu nữ mở miệng hỏi. Hiểu rằng không thể trốn thoát, nàng đã trở nên liều mạng.
"Liều mạng! dù cho ngã xuống cũng khiến đối phương trả giá lớn" Nữ tử họ Hồng vừa nói liền tế xuất ra một cây ngọc trâm.
Chúng nữ còn lại thoáng ngẩn người, sau đó cũng nhao nhao tế xuất pháp bảo.
Ầm! Đám hắc vân tản đi, lộ ra một hán tử chân trần đầu trọc thần tình dữ tợn.
"Muốn chết, dám động thủ với bổn tọa?"
Sau đó hắn cũng tế xuất ra bảo vật hình bát tỏa ra linh quang rực rỡ. Chỉ sau vài hiệp vài là đám nữ tử kia đã ngăn cản không nổi.
Nhìn một màn trước mắt, dựa vào trang phục thì song phương đều là tu tiên giả Cửu Tiên Cung. Lâm Hiên thầm kinh ngạc thì gã Đại Thiếu Gia có vẻ căm phẫn, nói: "Có câu nam không đấu với nữ, gia hoa kia còn lấy lớn hiếp nhỏ, quá vô sỉ rồi "
Lời chưa dứt thì hắn đã xông lên. Muốn anh hùng cứu mĩ nhân. Có hắn gia nhập vòng chiến, thế cục rất nhanh liền chuyển biến. Tên tu sĩ đầu trọc liên tục rống giận, còn chúng nữ vừa mừng vừa sợ.
"Khoan đã"
Gã đầu trọc chật vật thoát khỏi vòng chiến rồi trừng mắt nhìn Ngô Dũng nói:
"Vị đạo hữu này là thần thánh phương nào? Đám nữ nhân trước mắt là phản đồ của bản cung, ta phụng mệnh tróc nã, ngươi dám cản trở, chẳng lẽ không muốn sống nữa?"
Đại Thiếu Gia ngẩn người, ban nãy hắn nóng nảy mà không cân nhắc hậu quả. Phản đồ Cửu Tiên Cung sao? Nếu lời đối phương là sự thì hắn đã rước phải họa rồi.
Đúng lúc này tử y thiếu nữ mở miệng:
"Tiền bối đừng nghe hắn nói bậy, cung chủ đã hai trăm năm không lộ diện, hiện không biết sinh tử. Cửu Tiên Cung chỉ còn hư danh, mấy vị trưởng lão cũng đã mất hết quyền lực, tất cả quyền sinh sát đều rơi vào tay tên phó cung chủ không biết từ nơi nào xuất hiện, sư tôn chúng ta bởi vì tìm nơi cung chủ hạ lạc mà bị tên phó cung chủ kia trừu hồn luyện phách."
"Tiện tì, không được hồ ngôn loạn ngữ, chỉ là đám Ngưng đan kì, không có tư cách quan tâm nhiều việc. Cung chủ hiện đang bế quan đột phá Phân Thần kì, tất cả sự vụ trong môn phái đều giao cho phó cung chủ."
Gã đại hán đầu trọc trừng mắt hét lớn.
"Trước kia cung chủ cũng từng bế quan, cho dù đến thời điểm khẩn yếu cũng sẽ phái ra phân thân của người, nhưng hôm nay thì sao?"
Nữ tử họ Hồng lạnh lùng phản bác.
"Bổn tọa nói các ngươi chỉ là đám vãn bối Ngưng đan, không có tư cách quản nhiều chuyện như thế."
Gã đầu trọc thẹn quá hóa giận hét lên.
"Chúng ta không có tư cách nhưng sư tôn của chúng ta đường đường là Hình Dường trưởng lão, có thể tham dự sự vụ trong cung. Vì sao chỉ vì hỏi đến nơi hạ lạc của cung chủ thì đã bị phó cung chủ xử tử. Cái này là vì sao?" Tử y nữ tử bi phẫn hét lên.
"Hắc hắc, Lệ mỗ cũng không rõ điều này, ta chỉ phụng mệnh tróc nã đám phản đồ các ngươi trở về."
Gã đầu trọc nói đến đây thì nhìn qua hai người Ngô Dũng cùng Lâm Hiên: "Hai vị đạo hữu rõ rồi chứ, đây là việc riêng của Cửu Tiên Cung, hai vị vừa rồi liều lĩnh ngăn cản ta sẽ không truy cứu. Nhưng Lệ mỗ cảnh cáo các ngươi, đắc tội bổn môn thì hai người cho rằng có thể sống sót trở về sao?"
Đại Thiếu Gia nghe xong thì chần chừ, dù sao hắn cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kì mà đến là để gia nhập Cửu Tiên Cung.
Nhưng mà Lâm Hiên thì khác. Phất tay áo một cái thì tu sĩ đầu trọc chỉ thấy trước mặt chợt lóe thanh quang, thân thể liền bị chém thành hai nửa, chỉ còn Nguyên Anh hoảng sợ cùng ngốc trệ lơ lửng giữa không trung.
Đám người Ngô Dũng không khỏi trừng mắt líu lưỡi, không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Hiên cười khẽ, một vầng thanh hà cuộn ra bao phủ Anh nhi nọ, thi triển thuật Sưu Hồn Thuật.
Một lát sau thì hắn ngẩng đầu với vẻ mặt vô cảm, kẻ này có tu vị quá thấp, không thu được tin tức trọng yếu gì. Có điều có thể khẳng định, hiện tại Cửu Tiên Cung quả thực lâm vào hỗn loạn.
Chẳng qua bí mật của Truyền Tống Trận trong Di Tích Chi Hải vẫn cần xác thực.
Ý niệm lưu chuyển, Lâm Hiên quay sang gã Đại Thiếu Gia kia:
"Hiện tại Cửu Tiên Cung lâm vào đại loạn, tốt nhất đạo hữu nên từ bỏ chủ ý khi trước"
"Ngô mỗ hiểu rồi, không biết tiền bối có tính toán gì?" Ngỗ Dũng gật đầu, lúc này đã rõ ràng Lâm tiền bối này là giả heo ăn hổ: "Người vẫn muốn tới Cửu Tiên Cung?"
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua chúng nữ: "Các ngươi có biết một nữ tu tên là Hồng Diệp tiên tử?"
"Đa tạ tiền bối cứu mạng" Chúng nữ cung kính tạ ân, vẻ mặt nữ tử Hồng Hồng áy náy nói: "Bọn vãn bối chưa từng nghe qua"
Lâm Hiên cũng không thất vọng, chỉ thuận miệng hỏi thôi. Là đại thế lực thứ tư của Đông Hải, số lượng đệ tử Cửu Tiên Cung phải trên vài chục vạn. Không nghe nói cũng là bình thường.
Lâm Hiên vẫy tay trái, trong bàn tay liền xuất hiện một quang cầu màu xanh linh khí dào dạt. Hắn ném quang cầu này đến trước mặt Hồng Hồng, nàng theo bản năng vội vàng thu nhận.
"Đã gặp tức là hữu duyên, quang cầu này sở tụ pháp lực của Lâm mỗ, có thể phóng thích một trăm lẻ tám lần Chưởng Tâm Lôi. Cho dù bị quần công, có vật này các ngươi cũng có thể an toàn thoát khốn. Các ngươi hãy tự lo cho tốt."
Lâm Hiên nhàn nhạt nói, lời chưa dứt thì toàn thân lóe lên thanh quang, biến mất vô ảnh vô tung. Hồng Hồng lúc này mới có phản ứng, nhìn quang cầu trong tay thì trên mặt tràn đầy cuồng hỉ.
Lúc này, Lâm Hiên đã xuất hiện ở cách xa mấy ngàn dặm.
Ngẫm lại hắn cũng thầm tặc lưỡi. Khi trước Thánh Thành chi chủ đã rơi vào bẫy của Cổ ma, hiện tại lại đến Cửu Tiên Cung rơi vào hỗn loạn. Chưa biết có quan hệ đến cổ ma hay không nhưng chỉ sợ Đông Hải sẽ lâm vào đại loạn thêm một lần nữa.
Điều này càng khiến Lâm Hiên quyết tâm tìm ra manh mối về cổ Truyền Tống trận trong Di Tích Chi Hải nơi Cửu Tiên Cung.
Lúc này tốc độ độn quang của Lâm Hiên càng nhanh, rất nhanh một vùng kiến trúc quỳnh lâu ngọc vũ hiện trong tầm mắt. Bắt mắt nhất là một điện thờ trước sơn môn, tuy không thể nói cao vút tầng mây nhưng cũng vô cùng tráng lệ.
Trước sơn môn có khoảng vài vạn người, bọn họ cũng giống như Đại Thiếu Gia, muốn thông qua khảo hạch gia nhập Cửu Tiên Cung.
Đám người này thực lực không kém. Có khoảng bảy phần là ngưng đan kì, cũng không thiếu Nguyên anh cùng Ly Hợp.
Đã biết trong Cửu Tiên Cung sóng ngầm mãnh liệt, Lâm Hiên quyết định hiện thân.
Linh áp trùng thiên ập xuống.
Oanh!
Phân nửa số tu tiên giả ngã xuống. Cảm giác này không thể hình dung, lập tức tràng diện trở nên hỗn loạn. Rất nhiều người cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra linh áp.
"Oa, Chẳng lẽ là cung chủ đại nhân đích thân tới nơi này."
"Nói bậy, cung chủ chưa từng hiện thân khi tuyển nhận đệ tử, hơn nữa linh áp từ bên ngoài truyền đến, sao có thể là cung chủ?" Một người khác phản bác.
Có điều bất luận thế nào thì người tới rõ ràng lão quái vật Động Huyền. Rất nhanh tiếng nghị luận nhỏ đi rồi biến thành kính ý. Không ít kẻ đã hướng đến chỗ phát ra linh áp làm đại lễ.
Nhanh như chớp xuất hiện hai đạo kinh hồng bay tới lão quái vật nọ, hào quang thu liễm lộ ra một nam Ly hợp sơ kì cùng một nữ Nguyên Anh hậu kì, niên kỉ khoảng tam tuần.
Ánh mắt đảo qua Lâm Hiên, hai người liền cung kính hành lễ:
"Tham kiến tiền bối, vãn bối là Chấp pháp Sự của Thủy Cư nội cung, không biết đại danh của tiền bối, đại giá quang lâm là vì chuyện gì?"
"Lâm mỗ đến tìm bằng hữu" Lâm Hiên thản niên nói.
"Không biết vị tôn giả nào là bằng hữu của tiền bối, vãn bối có thể thay người chuyển lời"
"Hồng Diệp tiên tử của quý cung là nghĩa muội của Lâm mỗ, bổn tọa lần này đi ngang qua, đặc biệt đến hỏi thăm"
Thần sắc Lâm Hiên lạnh nhạt, toàn thân không chút linh lực nhưng uy áp vô hình khiến người nghẹt thở.
"Hồng Diệp tiên tử?" Nam tử kia ngẩn người một lát, sau đó thi lễ về Lâm Hiên với vẻ áy náy: "Thỉnh tiền bối đến tệ cung an tọa, đã biết rõ danh tự của tiên tử thì tin tưởng rất nhanh liền có thể tra được"
"Cái gì, Hồng Diệp tiên tử?"
Nữ tu Nguyên anh hậu kì đứng đằng sau chợt kinh hô, bất qua thanh âm ngay lập tức im bặt, ánh mắt toát lên vẻ kinh hoảng.
"Sao? đạo hữu từng nghe tới nghĩa muội ta? Ngươi đã từng gặp qua nàng"
"Không phải, vãn bối nghe lầm, vãn bối làm sao có phúc duyên quen biết nghĩa muội của tiền bối."
Nàng này vội lắc đầu cùng ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hiên, lời nói cũng lắp bắp:
"Là nghe lầm"
Lâm Hiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm. Nữ tử mồ hôi đầm đìa, giống như một con chuột đang bị một con mèo nhìn chằm chặp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nam tử kia cảm nhận được áp lực thì cũng có điểm buồn bực. Trong đầu chợt hiện linh quang thì liền nhớ đến nhiệm vụ sư muội chấp hành lần trước, sắc mặt lập tức đại biến.
"Nghe lầm, được rồi, ngươi hãy dẫn Lâm mỗ đến dịch quán của quý cung. Bất luận thế nào ta cũng phải nghĩa muội."
"Vâng, thỉnh tiền bối theo ta"
Nam tử kia toàn thân ứa mồ hôi, phảng phất như vừa dạo qua Quỷ Môn Quan. Cũng may vị tiền bối này cũng không làm khó sư muội. Sự tình đã có phó cung chủ cùng mấy vị trưởng lão gánh vác.
Cho dù tâm thần bất định nhưng đôi huynh muội này vẫn rất cung kính dẫn đường.
Kỳ thật làm sao Lâm Hiên không hiểu hiện hắn đã tới đầm rồng hang hổ. khẳng định Hồng Diệp nha đầu đã gặp điều không ổn.
Sau một tuần trà thì Lâm Hiên đã tiến vào sâu Cửu Tiêu Cung trong truyền thuyết, Quý Tân lâu vô cùng tinh mĩ gần ngay trước mắt. Đó là một tòa lầu các khí thế bang bạc, xa hoa tới cực điểm. Bốn phía có mấy nữ tử đang quét dọn lá rụng trên mặt đất vào trong một cái sọt.
Lâm Hiên quét mắt qua, không có linh lực dao động, đây chỉ là phàm nhân mà thôi.
Điều này cũng không quá kỳ lạ, không ít tông môn gia tộc tu tiên giới có tuyển nhận một ít phàm nhân làm nô bộc.
"Tham kiến các tiên sư" Thấy ba người Lâm Hiên độn quang bay đến, những thiếu nữ phàm tục vội buông chổi làm đại lễ, biểu hiện cực kì cung kính cùng ẩn ẩn sợ hãi.
"Bọn ngươi nghe cho kỹ, Lâm tiền bối là khách quý của bổn cung, hầu hạ tiền bối cho tốt, nếu lười biếng thì coi chừng nỗi khổ rút hồn."
Nam tử kia hung dữ nói, sau đó vẻ mặt lại đổi thành nịnh nọt.
"Tiền bối, nếu có gì cứ việc phân phó, chỉ cần có thể được, vãn bối sẽ tận lực thỏa mãn, vãn bối quay lại nội cung điều tra tin tức của Hồng Diệp tiên tử, có manh mối sẽ lập tức báo cho tiền bối"
"Như thế làm phiền rồi"
"Đây là phận sự của vãn bối, tiền bối không cần khách khí" Nam tử khom lưng thi lễ:
"Nếu không còn chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, hai người thi lễ rồi cung kính lui đi.
"Tiểu nữ tử bái kiến tiên sư, xin hỏi người muốn ở tòa lầu các nào để chúng ta đi thu dọn."
Một tiểu cô nương niên kỉ chừng đôi mươi lên tiếng.
"Chỗ nào cũng được" Lâm Hiên tùy tiên tiến đến tòa lâu các gần nhất, chúng nữ vội vàng theo sau.
"Các ngươi không cần theo Lâm mỗ, ta muốn ở một mình" Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Vâng" Chúng nữ ngẩn ngơ rồi dừng lại. Hắn đã phân phó, các nàng đương nhiên không dám làm trái. Lâm Hiên tiến vào lầu các. Bên trong bố trí tao nhã như một động phủ xinh xắn, ngoại trừ không có dược viên thì các chỗ khác đều đầy đủ. Thậm chí có cả cấm chế phòng ngừa nhìn lén, bất quá rốt cục công dụng tới đâu thì khó mà nói.
Lâm Hiên tiện tay bố trí vài cái trận phù, đủ đề phòng ngừa thần niệm tu sĩ xâm lấn.
Sau đó hắn nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, Cửu Tiên Cung này đang sóng ngầm mãnh liệt, chỉ sợ khó tránh khỏi việc tranh đấu, vì vậy cần phải dưỡng sức cho tốt.
Lại nói môn phái này cũng quá giảo hoạt, phụ trách tạp dịch đều nữ phàm nhân không biết gì. Đổi lại là tu tiên giả thì hắn đã sớm động thủ bắt một người về sưu hồn rồi.
Theo phỏng đoán thì tên tu sĩ dẫn đường sẽ sớm báo cáo tình huống của hắn lên trên. Rất nhanh Cửu Tiêu cung sẽ phái ra cao tầng tiếp kiến. Nhưng thời gian trôi qua mà không có động tĩnh, bộ dáng Lâm Hiên trở nên cổ quái
Chờ đến khi trời xẩm tối thì hắn mở mắt cười lạnh:
"Các ngươi thực cho rằng Cửu Tiên Cung này là đầm rồng hang hổ sao, cho rằng Lâm mỗ không dám hành sự? Được, vậy đêm nay ta sẽ quấy cho long trời lở đất đi"
Lời còn chưa dứt thì hắn đã đứng lên, khí tức toàn thân nhanh chóng thu liễm, Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công vô cùng thần kì, sau khi tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết thì đã tới cảnh giới phản phác quy chân. Rất nhanh thân ảnh hắn liền tan vào trong màn đêm.
***
Lúc này có một hắc bào lão giả Ly Hợp kỳ đang ngồi đả tọa trong một tòa lầu các, đột nhiên mở bừng mắt, thần tình có điểm khẩn trương quát lên: "Ai trốn ở đó, muốn đánh lén lão phu?"
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-luyen-thanh-tien/chuong-631/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận