Tiên cô trở về động phủ, đem việc thu phục thần ngưu kể lại cho Thượng Nguyên phu nhân nghe, phu nhân nói :
- Chúc mừng sư muội. Việc này tuy nhỏ, nhưng kể như lần đầu em ra trận đã lập được đại công.
- Nếu không nhờ sư tôn và tỉ tỉ cứu giúp, em đã mất mạng, còn công lao nào mà kể tới chứ ?
Hai người nhìn nhau cười rộ.
Tiên cô tới miếu thổ địa, nghe thổ địa đã sai quỉ tốt đưa Ngô đại hộ về nhà, mới cấp cho bà một viên thuốc, bảo đem cho ông nhà giầu uống, có thể sống lại và mạnh khỏe. Thổ địa lãnh chỉ, tự đi lo giải quyết Tiên cô lại trở về động. Thượng Nguyên phu nhân đem những phép phòng thân truyền lại cho cô. Tiên cô là người thông minh tuyệt đỉnh, nói đâu hiểu đó, lại ghi nhớ hết, phu nhân mừng rỡ, nói :
- Hiền muội mau hiểu như vậy, chẳng bao lâu sẽ đắc đạo, chị ở trên thiên tào ngóng đợi ngày em cao thăng.
Tiên cô lại bái tạ. Phu nhân sai thị tì tới nhà Ngô đại hộ thu hồi thiết sa. Nhân thấy tiên cô ca tụng viên thần sa, phu nhân đem tặng, nói :
- Lần sau có gặp yêu tinh hung hăng, có thể dùng vật này chế ngự, phu nhân chỉ dẫn cách sử dụng, dặn dò thêm vài câu, rồi cáo biệt.
Tiên cô tiễn Thượng Nguyên phu nhân đi rồi, từ đó ở trong động phủ tu đạo, đem những pháp thuật phu nhân truyền cho, luyện tập cho thật thành thục. Thấm thoắt mà đã qua mười năm, Huyền Nữ quả nhiên tới động phủ, dẫn theo Thượng Nguyên phu nhân và đám thị nữ. Bà truyền cho cô nhiều phép biến hóa, tiên cô đều lãnh hội được. Huyền Nữ dặn bảo :
- Lúc này con có thể xuống núi một phen. Hiện nay thiên hạ đang thuộc về nhà Tần, Tần hoàng Doanh Chính thập phần tàn bạo, chẳng bao lâu quần hùng nổi dậy, bốn biển tao loạn, đế vị lại về với họ Lưu. Chân mệnh thiên tử hiện đã ra đời ở huyện Bái. Các vị sư huynh của con, như Lý Huyền, Trương Quả đã vâng lệnh thầy xuống núi cứu nạn cho đời, điểm hóa những người hữu duyên. Lại có một người bị biếm xuống trần thế, cũng đã tu thành chính quả. Lần này xuống núi, con sẽ được gặp tất cả bọn họ. Còn có nhiều việc, phải nhờ tay con mới thành tựu. Nhìn chung, con phải dụng tâm giải quyết, không được lơ là, cũng không cần gì phải khiếp sợ.
Tiên cô nhất nhất lãnh chỉ. Huyền Nữ lại ban cho cô mười viên đan sa có công dụng cải tử hồi sinh, một chiếc bình ngọc có thể nhốt hồn vía, và mười cây kim vàng, có thể biến thành ngàn, vạn chiếc khác, đâm mù mắt người. Bà dặn dò kỹ càng ;
- Trong ba pháp bảo, chỉ có đan sa là có công dụng cứu người.
Nếu gặp người hữu duyên mắc bệnh nguy cấp, hoặc bị thương trầm trọng, thậm chí chết đã ba ngày, nhưng thân thể chưa nát, chỉ cần cho uống nửa viên thuốc, lập tức sống lại, hết bệnh, lành lặn vết thương, cho uống thêm nửa viên nữa, liền khỏe mạnh. Nhưng không phải gặp ai cũng có thể ban tặng được đâu. Nên biết số thọ của mỗi người đã được định sẵn, ngoại trừ những người có âm đức lớn, hoặc các thiện nam nữ có công đức cao, không ai có thể trì hoãn phút lâm chung, dù chỉ một giây. Thế gọi là :
Diêm vương đã dạy canh ba chết,
Há để dây dưa tới canh năm?
- Những lời ta vừa nói không phải bàn riêng về đan sa, mà còn chỉ dạy cho con biết : mỗi khi định làm ơn cứu người, trước hết phải khảo sát xem người đó có đáng cứu hay không, cứu hắn có trái ý trời hay không. Có thể thấy việc hành thiện chẳng phải dễ dàng gì đâu ! Thiên hạ rộng lớn, mỗi ngày có biết bao người chết, con có tấm lòng từ bi bao la cỡ nào chăng nữa, con có đủ tay chân để cứu kịp mọi người hay không. Muốn cho họ tăng thêm vài năm tuổi thọ, con tìm đâu ra đủ số đan sa ?
Tiên cô nghe lời giáo huấn của sư tôn, nhận ra những sai lầm của mình trước đây, cúi đầu lạy tạ, nói :
- Pháp chỉ của sư tôn, đệ tử há dám quên ? Lần này xuống núi, con sẽ cẩn thận để tâm, luôn luôn ghi nhớ những lời giáo huấn, chẳng dám nghĩ vội, làm càn. Mỗi khi muốn cứu người, lợi vật, đệ tử nhất định phải xét đoán kỹ càng.
Huy ền Nữ tỏ vẻ hài lòng, nói :
- Con biết nghĩ vậy là tốt. Ta mắc nhiều công việc, không thể mỗi lúc xuống trần chỉ điểm cho con. Nhưng hễ con gặp việc khẩn yếu ta sẽ biết liền, sẽ tới chỉ dẫn đường ngay cho con. Cũng có khi các sư huynh của con tới giúp đỡ con, con chẳng phải lo lắng.
Huyền Nữ lại nói tiếp những điều còn dở dang :
- Vừa rồi, ta đã cho con biết tông chỉ về việc dùng đan sa để cứu người. Việc cứu người tất nhiên phải làm, nhưng đừng để trái ý trời mà mang tội. Đến như bình ngọc và kim vàng, hai vật đó đều là thứ hại người, giết người. Vì thế, con càng phải thận trọng hơn nữa. Người tu đạo chúng ta lấy việc cứu nạn, giúp đời làm căn bản, mà muốn an dân, trước hết phải trừ bạo. Việc làm đó tuy nhiên có công, mà đối với lương tâm con vẫn không tránh khỏi ăn năn, tự trách, huống chi là những hành động sai lầm, sát hại quá đáng, hoặc giả làm tổn thương tới người quân tử chân chính, thì tội làm sao có thể tiêu tan, ta đây làm sao có thể cứu nổi con ? Há chẳng đáng sợ lắm sao ? Đến như gặp phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, ta không hại người người ắt hại ta, đương nhiên con phải đem hai vật kia ra sử dụng. Tuy nhiên lúc nào trong lòng con cũng phải tâm tâm niệm niệm ý tưởng có nên xuống tay hay không, giữ lấy ý niệm chủ đạo là oán thù nên cởi chứ không nên thắt, mới có thể phần nào tích đức về sau. Nếu gặp những người có đạo, hoặc những yêu tinh đã tu luyện lâu năm, khổ công không ít, con nên nghĩ tới công tu luyện của chúng, đạt được tới trình độ đó chẳng phải dễ dàng, nếu thấy có thể thành toàn cho chúng, thì không nên sát hại, mà dùng lời khéo léo dẫn dụ chúng quay về chính đạo. Có khi còn có thể thu nhận một số đứa ở bên cạnh mình, nhận làm đệ tử, có gì mà không được? Nhưng ta cũng phải dặn trước con một điều : việc thu nhận đệ tử và truyền đạo là vô cùng nguy hiểm. Đồ đệ có hành vi tốt hay xấu, giữ tâm chính hay tà, đều qui trách nhiệm cho sư phụ. Mấy lời thầy dạy không phải nói chơi, con phải chú ý lắm mới được?
Tiên cô nghe những lời giáo huấn, bất giác kinh hãi, biến sắc, vội phục xuống đất lạy.
- Đệ tử tuổi còn trẻ, học hành nông cạn, kinh nghiệm chưa có chút nào, đội ơn sư phụ rộng lòng thương chỉ bảo, mới biết trong việc tu đạo chẳng những bản thân phải giữ khổ hạnh, mà còn gặp không ít những điều nguy hiểm đáng sợ, khiến đệ tử luôn luôn run rẩy, chẳng dám nghĩ bậy làm càn, để mắc phải tội lỗi.
Huyền Nữ bảo cô đứng dậy, và ngỏ lời an ủi :
- Người tu đạo cần nhất là phải có đảm lượng. Người có đảm lượng nhỏ tất nhiên việc ác không làm, nhưng việc thiện cũng khó thành. Chúng ta lập thân ở ngoài vòng trời đất, nên coi những việc phải làm trong vòng trời đất đều là trách nhiệm đặt trên vai mình, có gì mà phải khiếp sợ ? Ta khuyên con làm việc gì cũng phải thận trọng, nhưng quyết nhiên không có ý dạy con sợ hãi. Lần đầu con xuống núi, tất nhiên không có việc lớn phải làm, nhưng con sẽ gặp không ít việc nhỏ trên đời, tiếp xúc với những kẻ mưu sinh, biến trá, con lại chưa từng lịch duyệt, làm sao giải quyết cho được toàn vẹn ? Sơ suất một chút, là việc rắc rối ngay, nên ta mới phải cảnh giới con, luôn luôn cẩn thận. Con là người thông minh, tất nhiên hiểu được đạo lý đó.
Huyền Nữ nói câu nào, tiên cô dạ câu đó. Nghe thầy nói xong, tiên cô lại cung kính cúi đầu. Huyền Nữ tỏ ý hài lòng, dẫn các tiên và thị nữ ra đi.
Vì có giao tình rất tốt với bà thổ địa, mấy năm gần đây lại được bà đặc biệt chiếu cố, tiên cô đặc biệt tới thăm bà, ngỏ lời từ biệt. Nghe tiên cô sắp đi xa, bà thổ địa tỏ lòng quyến luyến. Tiên cô ngỏ lời an ủi bà hồi lâu, sau đó mới mang theo các bảo bối của Huyền Nữ ban cho, thay đổi bộ quần áo đạo cô, toàn thân trắng toát càng hiển lộ vẻ thanh nhã, cao khiết, những người tuyệt đẹp trên nhân gian không thể sánh kịp. Cô từ biệt bà thổ địa, trở về động phủ, dùng bùa chú khóa kín động phủ, sau đó mới cưỡi mây bay đi.
Vì nghe sư tôn nói hoàng đế hiện nay là một người tên Doanh Chính gì đó, tàn bạo, bất nhân, ngược đãi dân chúng, tiên cô nghĩ phải đến đó xem thử một phen, coi hoàng đế đó là người độc ác ra sao, tìm trong số những người chịu sự ngược đãi của ông ta có ai là người hữu duyên, để cứu độ cho một số người, lập chút công đức.
Nghĩ vậy rồi, cô bắt quyết vời một ông thổ địa tới, hỏi coi hoàng đế định đô ở đâu, đi đường nào để tới đó. Cũng may lần này cô gặp được một ông thổ địa già, có hiểu biết rộng về vua chúa, biết rõ các cố sự về các triều đại thay đổi nhau trị vì thiên hạ. Thấy tiên cô muốn thỉnh giáo, ông thổ địa đem hết những điều hiểu biết của mình trình bày cặn kẽ. Tiên cô cảm thấy đã nghe được những điều chưa từng nghe, mà chuyện nào cũng hấp dẫn, thú vị. Thổ địa lại chỉ dẫn kỹ đường đi nước bước để tới kinh đô Hàm Dương, không bỏ sót một chi tiết nào. Tiên cô tạ ơn năm lần bảy lượt, từ biệt ông thổ địa, thúc đám mây bay nhanh về phía Hàm Dương, lựa chỗ có vẻ đông dân cư, khói bếp bốc lên cao, để đáp xuống. Lại sợ nhiều người nhòm ngó, cô biến ra một con trùng nhỏ biết bay, bay xuống đất sau đó mới biến thành hình người trở lại.
Bấy giờ đang lúc giữa trưa, tiết trời vào độ đầu xuân, khí hậu ôn hòa, không nóng không lạnh, là lúc rất thích hợp cho người ta vui chơi, nhưng cũng là lúc công việc làm ăn trong năm bắt đầu hoạt động trở lại. Tiên cô ở con đường chính trong kinh thành, đi tới đi lui vài lượt thấy những người ở trong các cửa tiệm, cùng những người mua, bán trên đường, đi lại tấp nập, nhưng ai nấy đều mang vẻ sầu khổ trên mặt, mặt ủ mày chau, dường như đều có nỗi khổ tâm trong lòng. Tiên cô than thầm : "Ta thường nghe nói vua sáng, tôi hiền thì trăm họ an lạc. Nay có bạo chúa, nhân dân tất nhiên đều mắc tai ương, làm sao vui vẻ cho được ?". Tiên cô mới đi tới một chỗ vắng vẻ yên tĩnh, tìm ra một ngôi đền, mới được tạo tác mười phần đẹp đẽ. Thời bấy giờ, vì Tần hoàng muốn cầu tiên tìm đạo, nên cho xây cất rất nhiều đền miếu, để cầu kiến người tiên. Tiên cô vừa tới bên ngoài, đã có một vị đạo sĩ già ra tiếp đón.Tiên cô nói rõ ý mình muốn xin tá túc, lão đạo thấy cô xinh đẹp mỹ miều, ngắm cô từ đầu tới chân, có ý hoài nghi. Tiên cô mới cười, hỏi :
- Đạo trường nhìn bần đạo chăm chú quá, chắc hẳ n nghi tôi không phải người tốt chứ gì ?
Lão đạo sĩ vội cười, nói :
- Không nên nói vậy. Sự thật là vì tiểu đạo thấy đạo hữu trẻ trung xinh đẹp, đang lúc nên hưởng đại phúc trên nhân thế, tại sao lại vô cớ tới nơi hẻo lánh này ? Tiểu đạo chẳng phải người hay xen vào những chuyện không đâu, nhưng trong chuyện này có một nguyên nhân, tiểu đạo chẳng dám trần tình trước mặt đạo hữu, để rước lấy họa.
Tiên cô lấy làm lạ, nói :
- Mỗi người có chí hướng của mình, không thể cưỡng ép nhau. Theo cao kiến của đạo hữu, thì cứ là con gái trẻ trung, có nhan sắc, đều nên hưởng phúc chốn nhân gian, không thể xuất gia tu đạo hay sao ? Trong thiên hạ làm gì có lý lẽ đó.
- Đạo hữu vẫn chưa hiểu rõ ý tiểu đạo mất rồi ! Đạo hữu tới tệ quán, chắc là chưa ăn uống gì, vậy xin mời tới phòng khách, ngồi dùng điểm tâm, để rồi từ từ tiểu đạo sẽ kể cho nghe nỗi khổ tâm. Lúc đó đạo hữu mới biết tiểu đạo không dám lưu giữ cô là có ý tốt.
Tiên cô bực bội trong lòng, đành đi theo lão đạo, tới một phòng khách nho nhỏ ở đằng sau. Lúc đó, lão đạo mới kể chuyện mình:
- Chỗ này gọi là Thanh Hư Quán, và tôi là chưởng viện trong quán. Trong quán có hơn mười vị pháp sư, đều tinh thâm đạo pháp. Trong đó có một vị họ Phí, tên Trường Phòng, là học trò của thiên tiên chân chính, có pháp lực rất cao, người thường không thể sánh kịp. Hơn mười vị pháp sư đó đều ở trong quán, hưởng lộc triều đình cung dưỡng. Ngôi đền này được kiến tạo chưa đầy ba năm, hai năm trước đây rất yên ổn. Không ngờ từ đầu tháng giêng năm nay, bỗng có vị công tử, con nuôi của Triệu công công, ỷ thế lực cha, lại biết trong quán có các cô gái nhà lành tới thắp hương, nên thường dẫn dắt một đám côn quang, là những thiếu niên vô lại, lấy cớ cầu tiên hỏi đạo, kéo tới quán này. Hễ thấy con gái xinh đẹp, không cần hỏi xuất thân ra sao, chúng ra ám hiệu cho nhau, đồng loạt ra tay, bắt đem đi. Cũng có khi chúng đợi cô gái ra khỏi quán, liền đi theo đuôi, đợi tới chỗ vắng vẻ liền lập kế bắt cóc. Một số cô nương sợ chết tham vinh, đành thuận tòng theo hắn, phần đông các cô thục nữ không chịu thất thân, liền bị bọn chúng đánh đập tàn nhẩn, có khi mất mạng, mà gia đình cũng không làm gì được chúng. Cứ vài ba hôm, chúng lại đi tìm người mới. Trong tháng này, đã xảy ra sáu, bảy vụ như thế rồi. Tiểu đạo thấy đạo hữu xinh đẹp mỹ miều, thật là người tiên trên trời, mấy vị tiểu thư cô nương bị hại trước đây, không cô nào sánh kịp đạo hữu đâu. Mấy cô đó còn không thoát, huống gì là đạo hữu ? Còn một điều này, tiểu đạo cũng không ngại gì mà chẳng nói thật. Vị Triệu công tử đó là con nuôi của Triệu công công, húy là Cao, là vị thái giám gần gũi bên mình hoàng đế, có uy quyền không thua gì quan tể tướng. Cùng chỗ xuất gia như nhau, tiểu đạo lo ngại thay cho đạo hữu. Nếu đạo hữu cứ nhất định ở lại đây, chẳng có chỗ nào lẩn tránh, lở Triệu công tử tìm tới, tấm thân trinh khiết, tu đạo của cô khó giữ vẹn toàn, há chẳng đáng tiếc lắm sao ? Đạo hữu nên suy nghĩ cho kỹ, tiểu đạo nay đã chín mươi tuổi, cả đời chưa hề gạt ai, đạo hữu đừng nên nghi ngờ.
Tiên cô nghe vậy, cũng cảm động trước hậu ý của đạo sĩ già, nhưng tự ý cô đang muốn điều tra về việc vua tôi nhà Tần hung hăng tác quái, để tiện dịp cứu người, giải nạn, nay biết có bọn người xấu xa này, mình đang khổ công tìm kiếm chưa ra, lẽ nào lại bỏ qua? Vì thế, cô cười, tạ ơn lão đạo :
- Thịnh tình của đạo trưởng, bần đạo há phải cỏ cây mà không biết ? Lẽ nào lại nghi ngờ nữa chứ ? Nhưng chẳng giấu gì đạo trưởng, bần đạo lúc nhỏ gặp được dị nhân, truyền cho chút pháp thuật, tuy chẳng hơn ai, nhưng để bảo vệ thân thể, giữ gìn tính mạng thì cũng đủ sức. Xin đạo trưởng hãy chỉ định cho một căn phòng nho nhỏ, để bần đạo tạm nghỉ chân. Nếu Triệu công tử tới, tôi sẽ lẩn tránh một thời gian, là tốt nhất. Vạn nhất cậu ta trông thấy, bần đạo đã có cách khiến cậu ta thấy khó mà rút lui, quyết không để xảy ra chuyện đánh đấm, làm tổn thương tới da thịt cậu ta, để liên lụy tới quí quán và đạo trưởng.
Lão đạo nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng, lại nhìn chăm chú tiên cô một lần nữa, bỗng tỏ vẻ vui mừng, nói :
- Tôi thấy trên mặt đạo hữu đầy khí thanh tú, người thường không thể có được. Tiểu đạo đã sống hơn chín mươi năm, hôm nay mới được thấy lần đầu tiên, đã nghi người phàm không thể có dung nhan xinh đẹp như thế. Nay nghe đạo hữu nói, mới biết cô chính là người tiên trên trời, giáng hạ phàm trần, rong chơi chốn nhân gian. Nếu quả như vậy, đừng nói là bọn Triệu công tử, miệng còn hôi sữa, chẳng đáng sợ, ngay cả Tần…
Vừa nói tới chữ "Tần", lão đạo liền cấm khẩu, không dám nói tiếp, và đưa mắt dáo dác nhìn quanh. Thấy không có ai khác, ông lão mới rụt cổ, thè lưỡi, thở phì một tiếng, nói :
- Thời thế này là thời thế gì ? Chỗ này là chỗ nào ? Đã sống hơn chín mươi năm, mà còn ưa dài lưỡi, lắm lời, đố khỏi ngày mai mang họa, ngay cả vị chân tiên ở trước mắt cũng không cứu nổi.
Da mặt đen sạm của ông lão đột nhiên biến đổi từ đen sang xanh, từ xanh sang tím, hiện rõ vẻ sợ hãi cùng cực. Tiên cô thấy ông lão đang từ chỗ lắm lời bỗng đổi sang tự trách, mới hiểu chốn kinh sư kiểm soát nghiêm ngặt, ngay trong ngôi đền này cũng có mật thám dò la, mới khiến lão đạo sợ hãi đến thế. Cô liền nghĩ tới một câu trong cổ thư : "Đề phòng miệng dân còn hơn đề phòng đê vỡ , bất giác buông tiếng thở dài. Lão đạo không dám quấn quít bên cô nữa, cất tiếng gọi một người tạp dịch tới, bảo anh ta dẫn tiên cô tới một căn phòng ở cuối dẫy nhà bên Tây an nghỉ. Lại dặn bảo tiên cô, nếu có cần tới vật dụng gì, cứ nhờ anh tạp dịch lo cho. Tiên cô ngỏ lời cảm tạ, theo anh tạp dịch rời khỏi phòng khách, đi về hướng Tây.
Đang đi, tiên cô chợt nhớ lại lời lão đạo nói về vị pháp sư có đạo hạnh, không hiểu vị này là ai, có bản lãnh gì. Nếu quả ông ấy có đạo thuật cao thâm, ta hãy tới thăm một phen, thỉnh giáo vài câu, thì kể như chuyến đi này là một cơ hội rất tốt. Đang lúc suy nghĩ xuất thần, chợt nghe đằng sau có tiếng nói cười hỉ hả của một bọn đàn ông, đang đuổi theo sau. Tiên cô quay đầu nhìn lại, thì… ôi thôi! Hỏng rồi ! Thì ra là Triệu công tử dẫn dắt bọn chó săn của hắn, kéo tới ngôi đền.
Chúng vừa bước qua cổng lớn, liền có mấy người chạy tới bẩm báo rằng hiện nay trong đền vừa có một đạo cô mới tới, dung nhan xinh đẹp tuyệt vời, quần áo tề chỉnh, da trắng như tuyết, tóc tiên như mây, quả là người đẹp trên trời hiếm có, dưới trần không hai, mấy vị mỹ nhân công tử đã gặp trước đây thua xa lăng lắc. Hiện nay, lão đạo nhân đang bồi tiếp cô ấy ở phòng khách, công tử mau tới đó, có thể gặp mặt. Công tử nghe nói mừng rỡ, nhẩy cỡn lên, vội chạy như bay tới phòng khách. Đúng lúc đó, lão đạo đã sai người đưa tiên cô đi khỏi, đang ở trong phòng khách đốc suất một đám những người phục vụ lo thu dọn đồ đạc trong phòng. Bước qua cửa, công tử không thấy bóng dáng người đẹp vừa nghe nói tới.
Trong bọn chó săn có một thằng, tên gọi Ngụy ứng Cầm, không đợi công tử lên tiếng, xông tới hai bước, lột bỏ chiếc mũ đạo của lão đạo sĩ lại tiện tay túm chặt lấy áo ông ta, hét lên :
- Thằng già khốn kiếp này, ngươi đem thiên tiên mỹ nữ của công tử gia của bọn ta, giấu đi đâu ?
Lão đạo sĩ đang lúc bất ngờ, thấy đám người của công tử quá hung hăng, vội nở một nụ cười, khom lưng xuống, miệng "dạ, dạ !", rồi gập đôi mình, cất tiếng hỏi :
- Có phải các vị công tử hỏi tới vị nữ đạo hữu vừa tới thăm ngôi đền đấy không ?
Đám người của công tử thấy ông lão quá khúm núm, liền vỗ tay, cười rộ lên. Nghe câu hỏi, Triệu công tử nén cười, nói :
- Không sai chút nào. Vừa rồi chẳng phải lão đã tiếp đón cô ta vào đây sao ? Có món tốt đẹp như thế, sao lão không nhắn tin cho công tử ta biết, khi ta đích thân tới kiểm tra, lại đem giấu béng cô nàng đi đâu ? Tội lão đã đáng đánh chết hay chưa ?
Công tử đừng đổ oan cho lão đạo như thế. Lão đạo đã ngoài chín mươi tuổi, hai chân run rẩy, đi xa đâu được ? Lão có ý lưu giữ cô ấy lại trong đền, bố trí cho cô ở một căn phòng, sau đó mới tới quí phủ bẩm báo. Nào ngờ công tử có tài tiên đoán, biết trước mọi việc tới ngay được đây. Thủ đoạn thần tốc đó, quả thật lão đạo không sao tưởng tượng ra được.
Nghe lời tâng bốc đó, Triệu công tử tỏ vẻ đắc chí, bảo Ngụy ưng Cầm buông ông lão ra, nói :
- Vị đạo trưởng này là người tốt, không nên trêu chọc ông ấy. Vả lại ông ta tuổi đã cao, ngươi dọa nạt quá, làm ông ấy sợ, ngày mai mang bệnh, lăn ra chết, việc dính líu tới quan tư, công tử ta mặc kệ ngươi, không lo cho ngươi đâu.
Bọn côn đồ nghe vậy, cất tiếng cười hô hố, Ngụy ưng Cầm im thin thít, chẳng dám nói tiếng nào. Lão đạo sĩ mới phái một người đưa bọn chúng đi, nói :
- Hãy cùng công tử và các vị đại gia đi tìm vị thần tiên mỹ nhân vừa tới nhé.
Công tử nghe câu "thần tiên mỹ nhân", bất giác cười ha hả, nói:
- Lão già này cũng khéo nói, tuổi đã cao mà còn cứng gân cốt dữ!
Nói rồi, không thèm ngó tới lão đạo, dẫn đám tùy tùng đi theo người dẫn đường, hối hả ra khỏi phòng, chạy về hướng Tây, đuổi theo tiên cô.