Bát Tiên Đắc Đạo Chương 74: Lòng Trẻ Khuyến Hóa Đàn Bà ...

Xuân Anh đang nghĩ tới những chuyện trước đây, ngước mặt lên trời mà khóc lóc thảm thiết, bỗng nghe phía sau có người nói :

- Vị thái thái này có chuyện thương tâm, leo lên lưng chừng núi, ngồi kêu khóc, chắc là vì có chuyện oan khổ gì đây ?

Xuân Anh quay đầu nhìn lại, thấy một cô bé để tóc xõa, cười hì hì, đang đứng trên một tảng đá, nhìn mình chăm chú. Xuân Anh vốn không có lòng dạ nào để bắt chuyện với cô bé, nhưng thấy cô lanh lợi, thông minh, lại hiền lành, xinh đẹp, trông thật dễ thương, nên không nỡ từ chối trả lời cô. Bà lại nghĩ tới mình lúc thủa bé cũng thường ưa thích leo núi, lội sông, lại cũng ưa xen vào những chuyện người khác, mỗi khi ra khói cửa, gặp những người nghèo khó, cơ nhờ, đều tìm cách cứu giúp. Nay thấy cô bé tướng mạo, tinh thần có nhiều điểm rất giống mình, cũng ưa xen vào chuyện người khác như mình hồi nhỏ, Xuân Anh chợt thấy lòng mình nở hoa, tưởng đâu vừa được tưới mấy giọt nước cam lộ, nẩy sinh ý tưởng yêu đời. Nghĩ vậy rồi, bà gạt nước mắt, nén đau thương, gật đầu nhè nhẹ, nói với cô bé :

- Tiểu cô nương quả là người ngay thẳng, vui tính, là người có hạnh phúc nhất trên đời, làm sao có thể hiểu được rằng cùng trong vòng trời đất, cùng trên nhân thế, cùng một kiếp sống, lại có người đột nhiên bước vào con đường cùng . Có thể nói người đó hồi nhỏ cũng hoan lạc như cô, cũng có hạnh phúc như cô, mà rồi kết cuộc trái ngược hẳn. Đến lúc này có thể nói là muốn sống không được sống, muốn chết không chết cho mau. Tiểu cô nương, cô phải đợi tới ngày đó mới hiểu được tình cảnh này. Cô là cô bé rất dễ thương, thật nhân từ, những lời tôi nói chẳng biết có lọt nổi vào tai cô hay không, cô có hiểu được chút nào chăng ? Chẳng cần nói tới ai khác, hãy nói tới bản thân tôi, lúc nhỏ cũng giống hệt tiểu cô nương hiện giờ, giả sử có người nào đem những chuyện tương tự nói với tôi, chắc hẳn tôi cũng không tin. Tiểu cô nương, cô là người nhiệt tâm, đa tình, quan thiết tới chuyện của tôi, nhưng tôi lại không thể trả lời cô. Chẳng những là không thể, mà còn không cần thiết nữa, là vì tôi đem chuyện đời mình kể cho cô nghe, e rằng cô không tin tôi đâu. Thời gian của tôi có hạn, tôi không thể ngồi lại trò chuyện cùng cô, vậy xin tiểu cô nương lượng thứ. Tôi phải đi đây ! Hẹn gặp lại ?

Xuân Anh nói rồi đứng dậy, vác thùng nước lên vai, thong thả bước đi. Cô bé liền cười hì hì, tiến lại, đưa bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy thùng nước, miệng nói :

- Ma ma đừng đi. Má không chịu kể chuyện cho con nghe thì thôi, con cũng không hỏi nữa, kẻo động tới mối thương tâm của má. Nhưng hà tất má phải vội vội vàng vàng như thế ? Trời còn sớm, má hãy ngồi lại nói chuyện chơi, được không ?

Xuân Anh bị cô bé giữ chặt thùng nước, không thể gỡ ra mà đi được Lại nghe cô gọi ma ma, từ âm thanh đến thái độ đều vô cùng thân thiết, bà chợt cảm thấy lòng mình chùng xuống, nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, nên tự động dừng chân, và cảm thấy toàn thân tê liệt, mắt nhìn cô bé trừng trừng, chân tay bất động. Cô bé liền giúp bà kia hạ thùng nước xuống? đặt lên trên một tảng đá rồi nói :

- Ma ma chẳng cần phải nóng vội. Có điều gì nan giải, hãy nghĩ một biện pháp giải quyết từng bước, rồi cũng xong xuôi, tự nhiên khổ tận, cam lai, lại hưởng những ngày hạnh phúc về sau.

Xuân Anh nghe nói, tự nhiên nước mắt tuôn trào như mưa, tuy miệng nói là không có thời giờ ngồi nán lại, mà bản thân tự động ngồi xuống, kêu trời trách đất, khóc lóc thảm thiết. Cô bé khuyên giải một hồi, thấy bà ta vẫn khóc không ngừng, đành giữ yên lặng, ngồi một bên, chờ đợi. Xuân Anh thấy vậy, cảm kích trong lòng, gạt nước mắt, nói giọng thổn thức :

-Ý tốt của tiểu cô nương, tôi hiểu lắm chứ. Nhưng những lời cô nương khuyên nhủ, tôi không thể lảnh nhận. Là vì tôi ở trên đời này, chỉ còn trơ trọi một thân. Tôi đã không thể chế tạo hạnh vận, tại không có người thân thích cốt nhục, thì hạnh phúc ở đâu ra mà đem lại cho tôi ? Vì thế, nói đơn giản một câu, trong kiếp sống này, bất luận thế nào, tôi cùng không tìm thấy con đường sống. Đường sống đã không tìm thấy, thì hai chữ "hạnh phúc" hoàn toàn không thể nói tới. Chúng ta bèo nước gặp nhau, mà cô đem lòng quan thiết thế này, lòng tôi thật vô cùng cảm kích. Mười năm về trước, tôi thấy trên trời toàn là những vị chính thần, dưới phàm trần toàn là những người tốt; chứ bây giờ, tôi thấy chẳng những trên đời không có người nào tốt, mà trên thiên tào cũng không có một vị thần tiên chân chính nào. Tiểu cô nương, cô đừng cười tôi, đừng trách tôi. Hiện giờ tôi rất muốn đem sự việc một đời mình, nói hết cho cô nghe, nhưng quả thật… tiểu cô nương ơi… tôi không thể. Tóm tắt một câu, tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi là một bà lão không giống với những bà lão thông thường, là vì tôi đã trải qua quá nhiều thảm cánh, mà những bà lão khác quyết nhiên không hề gặp phải. Chuyện đời tôi khác xa với chuyện các bà già tầm thường, nên trước mắt tôi phải làm một việc gì thật khủng khiếp, để ngàn năm sau người ta còn nhắc nhở tới như một cố sự. Tiểu cô nương, cô thấy bà già này đã lợi hại chưa ? Cô nên biết tôi đã luyện được một ma lực rất lớn, có thể làm chấn động thế giới, kinh động nhân dân.

Xuân Anh nói tới đó, cô bé không nhịn được cười, nói :

- Những điều má nói, con tin hoàn toàn. Dường như theo má, má đang tính làm một việc ác rất lớn, dự định hại chết rất nhiều người, có phải không ? Con không dám hỏi đó là việc ác gì, nhưng con cảm thấy rằng trên đời không lẽ lại có người biết rõ việc ác, biết rõ là sẽ hại chết nhiều người, mà vẫn cứ làm ? Con thấy má là người lương thiện, đàng hoàng, tại sao lại cố ý phạm tội ác, hại người như thế ? Con chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, nhưng từ bé con đã được cha mẹ dạy dỗ, cho ăn học, hiểu đạo lý làm người, phải nên hướng thiện, tránh xa điều ác.

Việc này, cô không hiểu được đâu. Mà chuyện đời tôi cũng dài dòng lắm, trong một thời gian ngắn, không thể nói hết được. Lúc này trời cũng không còn sớm sủa, tôi phải đi làm công việc của mình đây. Chỗ này tuy không có cọp beo, nhưng kẻ xấu có thể xuất hiện đột ngột. Tôi chắc tiểu cô nương rời nhà cũng đã lâu rồi, nên trở về kẻo cha mẹ trông mong. Nếu có duyên, kiếp sau gặp lại, không chừng tôi và tiểu cô nương trở thành đôi bạn tri giao.

Xuân Anh nói rồi, lại xốc thùng nước lên vai, lộ nét mặt buồn thảm, hướng về phía cô bé mà nở một nụ cười tê tái, rồi quay mình bỏ đi.

Cô bé thấy vậy, lật đật đứng dậy, đưa bàn tay bé nhỏ giữ lấy thùng nước, vội vã nói :

- Ma ma, má nhất định đi để thực hiện công việc của má đấy ư? Con chẳng dám lưu giữ má, cũng không hỏi han lôi thôi gì nữa đâu. Có điều rằng chúng ta gặp nhau hôm nay chẳng phải việc ngẫu nhiên, con muốn xin má ban cho con một tặng vật, để sau này mỗi khi nhìn tới vật đó, con lại nhớ đến má, có được hay không ?

Xuân Anh nghe câu hỏi bất ngờ, nhưng thấy giọng cô bé rất thành khẩn, không nỡ từ chối. Nhưng mò trong người, chẳng thấy vật gì đáng giá để tặng cô bé, nên tỏ ra rất lúng túng. Cô bé thấy vậy, vội nói :

- Má không có vật gì để tặng con thì thôi, con cũng chẳng dám đòi hỏi, chỉ xin má cho con uống một ngụm nước trong thùng nước của má, coi như má đã ban cho con một tặng vật vậy.

Xuân Anh nghe vậy, liền tươi nét mặt, nở một nụ cười :

- Như vậy quá tốt, tiểu cô nương cứ tự nhiên uống đi.

Nói rồi, lại ngồi xuống, mở nắp thùng, đưa thùng nước cho cô bé. Cô bé nhìn vào trong thùng nước, bỗng nhiên lắc đầu, nói:

- Không được rồi, không được rồi !

Xuân Anh vội hỏi :

- Vì sao không được ? Nước không được sạch hay sao ? Nước biển đó. Tuy có hơi mặn một chút, nhưng đó là nước sạch, mới múc lên đấy.

Cô bé lại lắc đầu, nói :

- Con không định nói vậy. Con thấy nãy giờ má ngồi, giữ khư khư thùng nước, không chịu buông ra một giây phút nào, chắc hẳn chỗ nước này đối với má rất quí, có công dụng lớn lắm đây. Con e rằng con uống một hơi, cạn hết số nước của má thì sao ?

Xuân Anh nghe vậy, bất giác cất tiếng cười ha hả, nói:

- Tiểu cô nương đừng chê nước ít. Số nước này đã cung cấp cho nhiều người, uống hoài không cạn. Chỉ sợ cái bụng cô quá nhỏ…

Xuân Anh bỏ lửng câu nói, chợt hối hận mình đã lỡ lời, không muốn nói rõ cho cô bé biết về lai lịch số nước này.

Ngần ngừ giây lát, lại nói tiếp :

- Mời cô bé uống thoải mái. Cô có uống cạn thùng nước, thì cũng không hối tiếc gì đâu.

Cô bé lại cất tiếng cười ha hả, nói :

- Vậy thì được. Con chỉ sợ con uống một hơi, cạn hết thùng nước, làm má buồn lòng thôi. Đừng nói lý lắt nữa, mau uống nước đi. Ta không tiếc rẻ gì đâu. Chẳng lẽ cô uống cạn, ta lại bắt cô ói ra, đền số nước cho ta hay sao ?

Cô bé nghe vậy, liền cất tiếng cười hì hì, nâng cao thùng nước, dốc ngược thùng, ngửa cổ ra tu. Đột nhiên, bỏ thùng nước xuống, lắc đầu, nói :

- Bà má này lừa dối người quá đáng. Số nước ít xỉn mà má nói là nhiều lắm. Chẳng đã khát chút nào !

Cô bé nói chưa dứt lời, Xuân Anh đã kinh hãi, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bat-tien-dac-dao/chuong-74/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận