Bên Cạnh Thiên Đường Chương 30.2


Chương 30.2
Một buổi sáng sớm tôi nhận được tin tuyết đã ngưng rơi, có thể tiếp tục lên đường.

Sau một chặng đường dài đi qua thế giới tuyết trắng xóa, cuối cùng tôi cũng đến được Đức Khâm. Tôi chọn một khách sạn ở gần Phi Lai Tự, đối diên với núi tuyết Mai Lý. Rất nhiều người đang ở đây đợi xem núi Karakorum, nghe nói ngọn núi này đã bị mây che phủ nhiều tuần. Hỏi thăm mọi người về Lông Mi, nhưng không có tin tức gì. Tôi lại hỏi về cô gái người Nhật kia, cũng không có tin tức. 

Đi lang thang trong Phi Lai Tự, đứng lại rất lâu trước một bức Hộ pháp kim cương đồ, lặng lẽ khấn cầu thay Lông Mi.   



Sáng sớm tự dưng không ngủ được, như có ai đó gọi dậy vậy. 

Tôi mặc quần áo, xuống giường ra tựa vào ngoài hành lang, tựa vào lan can nhìn về phía rặng Karakorum vẫn bị mây mù bao phủ. Núi Mai Lý như một tấm gương lớn, đột nhiên nhìn thấy trong đó một tôi khác. 

Tôi trong quá khứ, sớm đã không còn là "tôi mà tôi muốn trở thành", ngược lại biến thành "tôi bị khát vọng nhấn chìm" - không tự do, tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ tự do. Lúc nào cũng muốn tìm đủ mọi cách để thỏa mãn ham muốn, mất đi "quyền tự do chọn lựa ham muốn" . Phóng túng quá đỗi, đổi lại chỉ là một sự tù túng không hơn không kém. 

Vừa ăn cơm sáng, tôi vừa thương lượng với một nhóm du lịch ba lô cùng đi Tây Tạng, tôi có xe họ có tiền, định đến La Sa. Cả đoàn người lên đường trong nhịp điệu vui vẻ của bài ca Cao nguyên Thanh Tạng, lửa nhiệt tình dâng cao ngùn ngụt. Chúng tôi đi qua Mang Khang, Bát Túc, Ba Mật, Bát Nhất Trấn, Công Bố Giang Đạt, vượt bao dặm trường gian khó cuối cùng cũng đến được La Sa. Như thỏa thuận từ trước, vừa đến La Sa tất cả đã tỏa đi tìm Lông Mi giúp tôi, có người phụ trách Bố Đạt Lạp Cung, có người phụ trách Đại Chiêu Tự, phố Bát Giác, cuối cùng hẹn nhau gặp mặt tại phố Bát Giác. 

Tôi đến ĐạiC hiêu Tự tìm một lượt, chăm chú quan sát từng người đi lễ, nhưng cũng không thấy bóng em đâu. Hoàng hôn buông xuống, làm Lưu Kim Điện trong Đại Chiêu Tự sáng bừng lên, một dòng người đang xếp hàng đi vào, tay lần chuỗi hạt, miệng không những lẩm nhẩm tụng niệm, để lại những chiếc bóng dài.

Trở về quán nhỏ ven đường trên phố Bát Giác, những người khác cũng không có thu hoạch gì. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời cả bọn ăn một bữa thịt bò với bánh. Ăn xong, họ lên phố đi dạo, còn tôi thì không có tâm trạng đi chơi, bèn ngồi một mình uống trà sữa, mệt mỏi ngồi ngây ra trên thảm. Ngồi mãi cũng chán, tôi leo lên lầu hai, trên tường treo đủ thứ tranh khác nhau.   

Đột nhiên phát hiện ra bức Mẹ của Lông Mi. 

Tôi hầu như không dám tin vào mắt mình nữa. 

Nước mắt trào ra. Gắng sức tự khống chế mình. 

Tôi chạy đi tìm chủ quán. 

Tôi quá đỗi kích động, răng sít lại, lắp ba lắp bắp yêu cầu mua bức tranh. Chủ quán nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói tác giả dặn không được bán. Sau đó anh ta lại hỏi tôi tên họ là gì. Trả lời xong, anh ta liền lấy ra một phong thư, đối chiếu với tên họ trên đó, rồi thở dài, đưa cho tôi, nói: 

- Có một cô gái đợi anh ở đây rất lâu, ngày nào cũng ngồi từ sáng sớm đến khi mặt trời tắt nắng, lặng lẽ chờ đợi. 

Giọng nói dường như trách móc tôi gì đó, rồi lại thấy vẻ mặt ảm đạm của tôi, không biết nên nói gì nữa, đành lắc đầu thửo dài bước đi. 

Tôi tìm một góc yên tĩnh. Trên phong bì có ghi ngày tháng, khoảng chừng nửa năm về trước. 

Cẩn thận mở ra. Bút tích của Lông Mi. 

Thế nhưng không dám xem. 

Quay đầu lại nhìn ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, cố kìm chế không để tim đập quá mạnh, hai tay nâng lên, chăm chú đọc: 

Em mệt rồi. Mệt lắm. 

Muốn dựa vào bờ vai anh. 

Muốn nghe anh hát "Những bông hoa ấy". 

Thường nghĩ đến ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết kia. 

Cái đêm ấm áp đó. 

Chỉ cuộc hẹn này. 

Lấy hết dũng khí, lặng lẽ chờ đợi, thử cho anh một cơ hội cuối cùng. 

Đáng tiếc anh lại không đến. 

Dường như anh không hề trân trọng cơ hội này. 

Đành phải ra đi, tiếp tục lưu lãng. 

Có người nói sai lầm lớn nhất của con người, chính là năm lần bẩy lượt tha thứ sai lầm cho đối phương. 

Em sợ sẽ phải đối mặt với anh một lần nữa, sẽ phải sai lầm lần nữa. 

Em có thể hiểu em, nhưng em không thể nào hiểu anh. 

Em hận thời gian, hận món nợ mà thời gian đã nợ chúng ta. 

Em hận cuộc đời, hận cuộc đời đã đẩy chúng ta vào cảnh khốn khổ mới chịu dừng tay. 

Nhưng đến cuối cùng thì em vẫn không chiến thắng được nó. 

Chúng ta vốn có thể thắng, nhưng chúng ta đã thua. 

Để tất cả kết thúc một cách bình lặng đi. 

Em như một đứa trẻ lang thang, anh nhặt được em về, rồi lại đánh mất em. 

Đừng tìm em nữa. 

Có thể anh sẽ tìm thấy em, nhưng anh không thể tìm thấy chính anh. 

Em vốn muốn đem tinh thần mình gửi gắm cho anh, giờ đành tiếp tục ký thác cho trời xanh kia vậy. 

Còn thể xác ? Lưu lạc nơi nào ? Lên Thiên Đường ? Xuống Địa Ngục ? 

Đi đâu cũng không quan trọng. 

Anh nhớ giữ gìn.   

Em đã xem mặt trời mọc ở di chỉ Cổ Cách. 

Trát Ba nói đúng lắm, tất cả ý nghĩa của cuộc sống đều chất chứa ở đó. 

Em cũng nhìn thấy ý nghĩa của chúng ta ở đó. 

Vì thế nên em đã khóc.   

Đọc xong thư, hát Những bông hoa ấy cho em được không ? 

Không ngờ lại đúng như lời hát ...   

Chúng ta là vậy đấy, mỗi người một chân trời. 

Tôi hát Những bông hoa ấy, hát Vincent, hát Ấm áp. 

Tôi ngồi một mình cất cao tiếng hát vì Lông Mi, cho đến khi cổ họng rát bỏng, không hát ra tiếng được nữa. 

Nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt đẫm bức thư đã từng ướt đẫm nước mắt Lông Mi của tôi. 

Hai tay run run, cẩn thận gấp bức thư lạ, cho vào túi áo gần lồng ngực nhất, rồi lau khô nước mắt, bước ra ngoài với nụ cười trên môi. 

Trở lại con phố dài. 

Đi vào dòng người chen chúc. 

Để được đắm chìm trong ráng chiều. 

Để chiều tà sửa ấm tôi. 

Không hối hận, cũng không hi vọng. 

Đi đến bên cạnh Lông Mi của tôi. 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/49541


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận