Bí Mật Vượt Thời Gian Chương 16

Chương 16
Không phải 16kẻ tầm fthường

Giám 48đốc Lư 1nhìn người deđàn ông, 6cố gắng 24nghiền ngẫm 4bxem mấy 53chữa “đi 5dạo” xem 9có ý gì, d6 hưng còn d hưa nghĩ 0f a đã bị d ai tên kéo d2 a ngoài. af © DiendanLeQuyDon.com gười đàn d4ông lại f2 hìn xung 8 uanh phòng b ột lượt, fánh mắt 7 ừng trên 37 gười Từ 2 am Phương, 67 au đó, anh c a kéo kính 29 âm lên, eb ói với 5 im: “Tôi fđể lại b ai người fở đây…” c.


Anh 85 a chưa nói 3 ứt lời 8đã thấy 3 im xua tay, 0d hượng Quân a6 rừng lúc c ày mới 89định thần 47 ại, giãy 0d ụa ra khỏi b6 ai người 7đang dìu 8 ình. Anh 67 a trợn mắt 9 uát người 2đàn ông 39 ia: “Cút! 45 ôi không 21muốn nhìn 74thấy mấy fngười!” 6d.


Anh 1enhìn Từ 84Nam Phương, 1ánh mắt 7như lửa 0khiến cô dcảm thấy 9không thoải 8mái.


Người 2đàn ông 33kia nhìn 76Thượng cQuân Trừng, 1khóe môi acnhếch lên 33thấp thoáng 34sự giễu ccợt: “Vậy 68thì thiếu bgia hãy dưỡng ethương cho 5atốt.” faNói xong, e9anh dẫn fdđám người 1bỏ đi.


Thượng 2thiếu gia? 8Từ Nam Phương 2hiểu được bsức nặng 9của cách 6xưng hô bcnày, nhưng 9dvẫn chưa cbđịnh thần 1lại được. 90 © DiendanLeQuyDon.comCòn đang 3ngơ ngác, d2bỗng nhiên 70toàn thân 3cô được 40nhấc bổng a4lên. Hóa fra Thượng a6Quân Trừng 2fđang bế 7ecô.


Từ 7cNam Phương ckinh ngạc, f3giãy dụa 3một chút. c1 © DiendanLeQuyDon.comThượng caQuân Trừng 41vốn dĩ c7đã sức 20cùng lực ekiệt, gắng 3gượng chạy 52tới bên 06cạnh Từ aNam Phương 7dđã không 8edễ dàng cgì, lúc 3này cô lại edãy người 2một cái, canh giữ dthăng bằng fkhông nổi, 8ngã nhào f3xuống người 2cô. Anh không 8ehề nổi egiận mà 6bgượng đứng 03dậy, dù 30toàn thân 2cđầy thương dtích nhưng 8chỉ là 4vết thương 5ngoài da. 6 © DiendanLeQuyDon.comThở dốc 36một hồi, 0Thượng 5Quân Trừng 26đã lấy 14lại được 8fchút sức 3lực, anh flại bế 2cô lên, 6đi ra ngoài.


agần anh 5thế này, bTừ Nam Phương emới nhìn 3ra khóe mắt 2anh đã bầm 5atím, máu 5fở khóe 8cmôi khô e6cứng lại: 67“Anh làm fgì thế? 2Bỏ tôi 00xuống !”


Giọng 0fnói của 3fThượng 9fQuân Trừng cađã khàn 09đặc: “Đừng 56nói nữa!” 67Anh nhìn 5ctrán cô, b7trong mắt 0ehiện lên 0bvẻ xót 1thương, d“Cô đúng 7là đồ 11ngốc, không 98muốn sống dnữa à…”


Hơi ethở yếu 8ớt của 9anh khiến c2Từ Nam Phương e8cảm thấy abất cứ 3lúc nào 76anh cũng 1acó thể 57ngã xuống.


f0nói: “Tôi 80không sao! 30Tôi thực 9sự không 5sao…”


Thượng eaQuân Trừng 3akhông thèm 0cđể ý tới 8lời cô, 11cứ thế 2fbế cô ra 8khỏi cửa. a © DiendanLeQuyDon.comChủ nhà 2bhàng rốt 4cục cũng 53chịu xuất 22đầu lộ 7diện, anh 5eta chạy 5đến định 0nói gì đó 0cnhưng bị 3dThượng bQuân Trừng fphớt lờ. a © DiendanLeQuyDon.comJim muốn 9chắn xung 6quanh cũng 97bị anh gạt 6dđi. Anh bế e7Từ Nam Phương 3ra đến 5ngưỡng f5cửa đã 3trông thấy 1bên ngoài afbị rất enhiều người 0vây lại.

Jim 5vội chạy a2lên nói: ef“Đi cửa 49sau đi! Cảnh 1sát tới cdrồi.” 57Thượng 1Quân Trừng fbđành phải 2đi theo lối becửa sau, ednhưng vẫn b3không quên dan ủi Từ 5Nam Phương: c“Cố gắng 38chịu dựng 14một chút!”


Trông 5thấy khuôn 24mặt đầy 0thương tích fccủa anh d8Từ Nam Phương 52cảm thấy 8fanh lúc này d9còn yếu e9hơn cả cmình.


Jim echạy ra engoài định fflái xe lại e9nhưng Thượng 0Quân Trừng 9fđã nhanh 3tay vẫy 27được một 4echiếc taxi, 6anh để dmặc Jim bđứng bên engoài, nói 2với tài bexế: “Đến 8bbệnh viện d7gần nhất.”


Tài d9xế liếc fnhìn khuôn 2dmặt đỏ 74bừng của 4Từ Nam Phương, cgiữa màn 26đêm trông 76lại càng 7kì quái. a © DiendanLeQuyDon.comThượng 5Quân Trừng e3gắt lên cvới tài 28xế: “Lái 93xe đi! Nhanh dflên.”


Anh 8khăng khăng 1ôm lấy edhai vai cô, 1ánh mắt b5nhìn cô 90lúc này 4dường như dchỉ toàn 6clà áy náy 2và thương 9cảm: “Cô f0sẽ không 91sao đâu, dđừng lo, e7tôi sẽ 83tìm bác csĩ giỏi bnhất cho 5cô.”


Thấy 74Thượng 9Quân Trừng 8bcăng thẳng equá mức, dTừ Nam Phương c1muốn cười c4mà cười 5không nổi. ed © DiendanLeQuyDon.comThế này 0ccoi như là 2cô đã tiến 9thêm được 1amột bước evào trái 9ftim anh ư? a6Dùng máu 3của mình 68để đổi f2lấy sự 6hổ thẹn b2và sốt asắng của 9anh, nhưng dcô lại 6không hề 3cảm thấy 0ccó một cchút vui 5fvẻ nào 9acủa kẻ 1thắng lợi.


Thượng 3Quân Trừng 4siết chặt 5tay cô, lòng c3bàn tay anh cdđổ đầy 11mồ hôi.


“Tôi akhông sao!” 98Từ Nam Phương 1nhìn anh 8như vậy, 3cảm thấy d1thực sự 2không đành 75lòng, “Anh 8đừng như 88vậy!”


“Được 92rồi! đừng enói nữa… 64Cô đúng 3là đồ fbngốc.” 29Giọng nói dcủa anh c8rất êm 4tai, lúc fanh gọi 8cô là “đồ 86ngốc”, 7cô chợt dfthấy khoảng 0bcách của ahọ xích 2gần lại.


Nhưng 5bkhi trông a2thấy dôi dmắt anh dađã nhòa bađi, cô vẫn 5quyết dãy c1giụa ra 6khỏi lòng 6anh, nhìn eanh và nói: 82“Tôi thật 0sự không asao.” Cô 40giơ tay lên 3lau vệt 5đỏ trên dtrán.


Thượng 6Quân Trừng 99trông thấy b5vậy, đang 49định ngăn 2cô, nhưng 5tay anh đột 1ngột khựng 02lại. Vị 8trí mà Từ d4Nam Phương cvừa lau 2vệt màu 3đỏ đi, choàn toàn 7akhông có bcvết thương 1nào.


“Cô…” fSự quan 4atâm trong 8mắt anh 5biến mất, 4nhường 0fchỗ cho 3nỗi kinh 1bngạc. Anh 4cnâng cánh 4tay cô lên, 2băng gạc 57một màu dđỏ sẫm a1nhưng không bahề có mùi 6máu.


Từ 2Nam Phương ckhông muốn dftiếp tục 57gạt Thượng 30Quân Trừng b6nữa: “Máu 23là giả, 5chất đỏ adnày là nước 3ở trong 2tảng đá echảy ra. 9 © DiendanLeQuyDon.comTôi giả 06vờ thôi.”


Thượng 0Quân Trừng 5cngây người 1nhìn cô, 5aánh mắt 9từ lo lắng 45chuyển sang e0kinh ngạc, 8dkhó tin. f © DiendanLeQuyDon.comMãi tới cdkhi anh rút 15lại cái 8nhìn đó, a4Từ Nam Phương fdchợt mơ 3hồ cảm 1nhận được 0điều bất 4thường.


Xe a0dừng lại, 6dtài xế cecó lẽ không 1nhận ra 1được Thượng aQuân Trừng, 45ông ta chỉ a9nhắc nhở: 6b“Tới bệnh 79viện rồi.” 4Nhưng Thượng aQuân Trừng a0không có 05ý định 6dxuống xe, b5anh nói với 5etài xế: ee“Đến 8khu Dốc dViên Bô.”


“Đi 3đâu? Anh d2không vào 10khám vết 75thương của d8anh sao?”, 4Từ Nam Phương fdò hỏi, 40cô không d8làm sao, 3nhưng thương 13tích của 1danh không 9phải là 56nhẹ.


Thượng f5Quân Trừng fquay đầu 7lại mỉm dccười với fcô, nụ b1cười rất 0eđẹp nhưng 8khiến cô 1ccảm thấy 05có phần 0khiên cưỡng.


“Về 8nhà! Tôi fkhông sao!”


Nói 2tới đây, 78hàng long 0mi khẽ giật, 3anh liền e7quay đầu ađi chỗ akhác.


*


Thượng fdQuân Trừng 50đưa cô 0về ngôi 1biệt thự 8ở Dốc e6Viên Bô. 49 © DiendanLeQuyDon.comLúc xuống 6bxe, anh ôm 2blấy vai bccô đi lên bdnhà, trọng clượng nửa 2người cô 8đều dồn alên người ccô. Từ dNam Phương dmuốn thoát dra nhưng dlại sợ 5anh quá yếu d6không đi 9nổi nên ekhông dám cbuông tay.


“Hay clà cứ đến ebệnh viện 3eđi.”


Thượng aeQuân Trừng 0nheo mắt, behàng mi dày ccche khuất bđôi mắt e8sáng mê 12hồn; ngay 25cả khi anh 9bđang ở 3trong bộ adạng tiều 86tụy thì d6đôi mắt ceđó vẫn frất hút bhồn: “Không 82cần, chúng 5fta về nhà.”


Bàn eatay đang 2đặt trên 8vai cô của e0anh khẽ 31nhéo cô 1một cài. a © DiendanLeQuyDon.comTừ Nam Phương derun lên, 63liếc nhìn decánh tay 2chằng chịt bnhững vết 0thương, 0muốn nói d4gì nhưng 38lại thôi.


Hai 2người đi 1vào thang  máy, 6aThượng e3Quân Trừng 4aấn nút 92đợi đóng 2dcửa lại.


“Cô 6biết dùng 3thang máy bkhông?”


Từ 5Nam Phương 92sửng sốt 0cmột chút, 9amất hồi 38lâu mới d7hiểu ra 3“thang máy” c4mà anh nói 1chính là dccăn phòng 42nhỏ mà 4ahai người c9đang đứng 95này. Cô cf“ừm” 9một tiếng: e3“Hôm qua cequan sát canh dùng, bnhớ rồi.”


“Ờ.” 4Thượng 2Quân Trừng 3cười, có 1chút kì 6flạ.


Hai angười vào 0enhà, sau 08đó Thượng bdQuân Trừng 1một mình 93đi vào phòng 81tắm, tiếng cnước ào 07ào phát 55ra ngoài. 8 © DiendanLeQuyDon.comTừ Nam Phương 9bngồi đợi 6bên ngoài, 3gỡ băng 4bgạc trên 90tay. Cho dù 8ckhối đá asa mạc kia 44đặc biệt, 9nhưng vết dthương trên dbtay cô vẫn 38không tránh 6khỏi bị a4rỉ máu.


Từ 5Nam Phương d5vào phòng b4mình chuẩn cbị thuốc 9bôi, cô 99nhúng que 83tăm bong fvào thuốc fnước, lăn d8qua vết 7thương. a © DiendanLeQuyDon.comBỗng dưng c8cô phát b2hiện trong aphòng nhiều 7ethêm một bđôi chân.


Từ f5Nam Phương afngẩng đầu 0lên đã a0thấy Thượng 9Quân Trừng 95đi ra. Anh 1mặc áo 07choàng tắm 4màu trắng, e7dây ngang 26lưng buộc alỏng, ngực 0enửa kín enửa trần, 7fmái tóc d1vẫn còn c3ướt, nước 20nhỏ xuống 7ctừng giọt, 5dính trên f0hàng lông 9mi, dưới aánh đèn d6phòng càng atrở nên dlong lanh.


Nhìn 24Thượng 0Quân Trừng bdvừa mới atắm gội c0xong, trái 51tim Từ Nam 3dPhương đột 06ngột nhảy 83lên một 2bnhịp, một 52lúc sau, 73ánh mắt 30mới rời 88khỏi khuôn amặt lạnh blùng của 38anh.


Thượng 24Quân Trừng 0có vẻ như 80sẽ đoán ađược Từ 1Nam Phương e5sẽ ngượng 96ngùng, anh 27cười cười, 6ngồi xuống 92cạnh cô, bkhông nói 2gì đã giằng 84lấy tăm d3bong giúp cccô lau vết 71thương.


Từ edNam Phương 85cảm thấy bmặt mình 0nóng ran, a9ngoái đầu 2nhìn Thượng eQuân Trừng. f1 © DiendanLeQuyDon.comMáu trên 80mặt anh cđã được 6rửa sạch aenhưng khóe fmắt và f3khóe miệng 9fvẫn bầm c0tím. Cô erút tay ra: fd“Để tôi 18xem vết 3thương giúp b6anh, trên bbngười có 6bị bọn 5họ đá 2bị thương c9không?”


Thượng fQuân Trừng 04đột nhiên f3tóm lấy 7tay cô, vừa 6cởi nút 92buộc dây elưng ram fvừa đặt 6tay cô vào dtrong lớp 2báo choàng. 38 © DiendanLeQuyDon.comTừ Nam Phương blập tức ecrụt tay edlại, kinh 3ngạc nhìn 3Thượng ecQuân Trừng, 84ánh mắt 2ecó phần 2hoảng sợ: 0b“Anh làm 6cái gì thế?”


Thượng 7Quân Trừng 45chỉ cười, 8fnụ cười 30khiến Từ 9dNam Phương adựng tóc 18gáy. Anh a7bỗng dưng 2dịu dàng 81nói: “Thế 82này đi, d0em đi tắm 6đi, rồi d9ra xem vết 4thương cho 2anh, anh cũng eexem vết athương cho cem.”


Những a6lời này bfcủa Thượng dQuân Trừng 2lọt vào 2tai Từ Nam 28Phương, fnghe thế 40nào cũng dkhông hợp 3lý: “Anh… a4Anh rốt 14cuộc muốn b5làm gì?” 4Cô ôm lấy d4cánh tay fmình, thân 7thể nghiêng 34về phía e3sau.


Thế c8nhưng, Thượng 93Quân Trừng fblại càng 20ghé sát 6evào người 14cô, mùi 2sữa tắm 6trên người 15anh phảng dphất như 3thuốc độc. c © DiendanLeQuyDon.comAnh nâng d4cằm cô: c1“Ngoan! 48Đi tắm f6đi, anh ở 7dtrên giường 8đợi em.”


Từ 7Nam Phương ecđứng bật f4dậy, lùi elại hai 1bước, rốt 04cuộc đã c2hiểu rõ 6fý tứ của bThượng 00Quân Trừng, 1cô lạnh 9blùng nói: 0f“Anh đi fra ngoài e!”


Nhưng 5Thượng a2Quân Trừng 1ckhông có e6ý định 79đi ra: “Sao cthế? Mắc 4cỡ à? Mắc dcỡ thật, chay là giả 3fvờ?”  Ánh 6mắt anh 2lóe lên 1tia lạnh 8băng, khiến 41toàn thân 1cô run lên, 3hóa ra cặp 05mắt sáng cnhư sao này acòn lạnh 6blẽo hơn 3cả băng 36lạnh.


Từ b9Nam Phương 93chỉ lạnh 7lùng nhìn 73Thượng 1Quân Trừng, 1không đáp.


Thượng 2Quân Trừng c2hờ hững ecười: “Thôi 24nào, giờ 46em không 9cần diễn 0kịch nữa, 77chúng ta 94trực tiếp 36vào nội d4dung chính 1được không? 8Em đi tắm 4trước đi, 6tắm xong 5dchúng ta 22lên giường, 14em muốn 53vui vẻ thế dnào? Muốn clàm mấy 7lần?” 2Anh dựa devào người 3Từ Nam Phương, 2miệng kề 3sát vào 16đôi môi fđỏ thắm 6của cô. 4 © DiendanLeQuyDon.comTừ Nam Phương 51lập tức d5tát Thượng 1dQuân Trừng 15một cái: 69“Trơ trẽn! eBỉ ổi.”


Cái 7tát này 72không hề 0nhẹ, vết 1ethương chưa 1lành trên 5dmặt Thượng c3Quân Trừng 75lại rỉ eamáu. Cơn 91giận nổi 84lên trong 0đôi mắt 2anh: “Trơ c1trẽn bỉ 6cổi? Hay dlắm! Tôi 6trơ rẽn 90bỉ ổi 4đấy, sao fdnào! Dù b6sao trong 2giới giải 01trí này 2cũng chẳng dccó người 5tốt. Tôi 2trơ trẽn 1bỉ ổi cmới xứng dađôi với edkẻ lừa ađảo như 7cô, không edphải ư? acCô một 2mực bám 05theo tôi bkhông phải 5chỉ vì 2angày hôm 4anay sao? Nào, d7để tôi 58thỏa mãn fcô.”


Từ bfNam Phương 8đã tức 4giận đến 4toàn thân 72run rẩy, b0môi bặm aechặt, nhấc 3cchân đá 3Thượng dQuân Trừng 92một cước akhi anh đang 76định tiến ađến trước d8mặt cô, 2dkhiến anh 30lảo đảo 0dngã xuống 7ađất.


“Đúng! 3eTôi có chuyện 62giấu diếm 92anh, nhưng 75anh không dcần phải 58dùng cách 44này tới denhục mạ 56tôi.”


“Nhục 2mạ?”, d5Thượng 3Quân Trừng dbđứng dậy, 9áo choàng a3đã bị 6tuột ra 2cđể lộ 3một nửa 05thân trên, 17“Sao đến 3lúc này aerồi còn 23giả vờ bdlàm liệt enữ? Mau d7dẹp hết bmấy àn 1bkịch giả 1ddối của 6dcô đi, tôi 5vừa nghĩ 22tới đã ethấy buồn 0nôn.” Thượng 75Quân Trừng 5clững thững 1quay lại, 5ngả người 27trên giường: 2f“Lẽ ra 3tôi nên c4đoán ra ectừ lúc d1ở Tây Sơn 7cmới đúng! aMất công 1tôi tốt cbụng muốn 4tìm cho cô femột bệnh f3viện tâm 90thần. Cô 0rất bình cthường, 46bình thường bhơn bất dkì ai trên 4ethế giới dnày! Hơn 2nữa diễn efkịch còn 25tài hơn ccả tôi…”


Từ 2Nam Phương 7không giải ethích, cô 6cnên sớm 5nghĩ tới, 8Thượng b5Quân Trừng blà một fngười suy bcnghĩ đơn fgiản, nhưng 72không phải 39kẻ ngốc. 41 © DiendanLeQuyDon.comTrước mặt f4tên béo 6chọ Lư kia, ehành động 25của cô ađã chứng 1ctỏ cô vốn 2dĩ không 48hề yếu fđuối, lại 3athêm màn 67kịch tự 5dđập đầu 15vào tảng 37đá, càng aakhiến Thượng eeQuân Trừng 3nhìn ra ý ađồ của 8cô.


Thượng 1Quân Trừng 7chán nản 5nằm trên 4agiường, agiọng nói 8của anh 6dtràn ngập 9acự bi thương: 8“Các người 12đều coi 75tôi là kẻ 4cđần độn, 7lừa dối 2btôi, các 3người vốn 6fdĩ đều 6bẩn thỉu 0như vậy! 04Tất cả 4đều coi e5tôi là đứa b8trẻ con.”


Từ eNam Phương ehiểu những 3gì anh muốn 1cnói, anh 9đi con đường 40riêng của 8mình, thích 7âm nhạc aacủa mình, f6cũng ngỡ 0rằng âm enhạc của c3mình cảm 4hóa được 2người khác 6dnên mới 72thuận buồm 61xuôi gió ctrong sự dnghiệp như bvậy. Thế eanhưng sự 75thật là, 7ai cũng không 8yêu thích aanh cả, 1người ta echỉ nể 2gia thế 17của anh, 6esự thành 4công ngày b0hôm nay chẳng 2qua chỉ bvì gia đình 78anh dùng 7ctiền để 6dọn sẵn a9đường 2cho anh mà e9thôi.


Anh 0bmột mực 0echo rằng fxung quanh bmình rất 38thuần khiết, 9hóa ra anh 7ađã quá 83ngây thơ, 8những người a5ở gần 72anh vẫn 7luôn dấu 7cgiếm anh. 2e © DiendanLeQuyDon.comHôm nay, dngay cả 6Từ Nam Phương 79cũng nhìn cra, làm sao 91anh còn không enhận thức 69được sựa 2fthật?


Từ cfNam Phương c7chợt thấy 8đồng cảm 4với Thượng 7Quân Trừng, 4đứng ở 2vị trí 4ccủa anh bmà nói, 8chẳng khác 37nào thế 4dgiới của 81mình đã b0bị đảo 44lộn, và 4sự lừa 0gạt của 07cô chính 3là đổ 94thêm dầu 98vào lửa.


“Xin 7lỗi! Nhưng 9không ai 4coi anh là atrẻ con 8cả, họ 79chỉ muốn 60tốt cho dbanh…” 14Cô còn chưa b3nói hết 14câu, Thượng 3Quân Trừng 9eđã đứng adphắt dậy, 1vành mắt 22đỏ rực b8như hai đốm 8lửa: “Muốn 0tốt cho atôi? Vậy e4còn cô, 5vì sao cô elàm thế? 91Ở Thái efNguyên cô egiả vờ 4engu ngốc, 9còn tính 11kế khiến b1tay mình 5bị thương, c2ở nhà hàng, 16cô dũng 86cảm đứng 9ra chịu cchết, là 3cvì mục 0bđích gì? 40Muốn có dđược sự dđồng cảm 7của tôi, 03muốn tôi 7thương hại 7acô, yêu 1acô?


Từ fNam Phương 12bị nói 8trúng tim 03đen, ngậm dngùi thừa 0cnhận: “Đúng, 3tôi vốn 1định làm fthế.”


“Vốn 3định?”, b2Thượng 37Quân Trừng 4ccười nhạt, 0“Vậy thì c8về sau cô flại thay 2đổi kế dhoạch thế 0anào?”


“Tôi 5biết anh 3là người 50tốt, tôi 4không muốn 66lợi dụng 1danh. Tôi 97đã từng 5muốn nói 0sự thật 3với anh dnhưng mà 60sợ anh không 2tin.” Từ 3eNam Phương 6biết dùng 3sắc để 29dụ dỗ 8elà vô dụng, 44nhưng đáy 0lòng cô ddường như 1fbỗng chốc atrở nên 2trống rỗng. 0 © DiendanLeQuyDon.comNếu như 3fmọi khi, c7cô nhất b0định sẽ 4nghĩ kế 2khác, nhưng 1lần này, 32đột nhiên 33cô không 7abuồn nghĩ 6gì nữa.


“Tôi 1thừa nhận 7tôi có mục cđích, tôi 9cần tiền, 2nhưng tôi 2dkhông quen 1biết người c8giàu có 1nào khác bngoài anh.” dĐây là cfnhững lời d2thật lòng 5của cô, d3nhưng lọt 7vào tai Thượng fbQuân Trừng e2lại trở 4thành những bdlời dối 2trá.


“Ồ, 42vì vậy f8nên cô nghĩ 54ra trăm phương 2nghìn kế 1để tiếp 0cận tôi, 78ngay từ b2lúc xuất 64hiện ở 58trường 3quay cho tới 44khi nói dối ctrước mặt b7phóng viên! 4fĐược, 80cô cần e5bao nhiêu 1tiền? Cô 0muốn bán a4mấy đêm 3của mình?”


Từ 62Nam Phương amấp máy bmôi, cô 4emuốn bỏ ađi, nhưng bdchợt nghĩ 13tới khối fthiên thạch, 3đi được d3hai bước 72liền dừng 1blại: “Một 35trăm năm 0mươi triệu dtệ.”


“Một 9trăm năm b5mươi triệu?”, f9ngay cả ccười, Thượng aaQuân Trừng cbcũng không 34còn sức dblực nữa, 31“Cô mà fcũng đáng dcgiá ấy dsao? Đúng 5là tự đề 3cao mình b5quá rồi! cCô tưởng aamình là bai chứ? 7Nữ hoàng 4Anh  hay 0Thiên hậu b4Nhật Bản?”


Từ 1Nam Phương 4xoay người 39lại, lạnh 2lùng nhìn eThượng dQuân Trừng: 0“Tôi đáng d0giá bao nhiêu, 2trong lòng 54tôi biết 77rõ. Hôm banay tôi đã 9enói hết fsự thật 0với anh, ecũng không cdự định 19tiếp tục 5lừa gạt 99anh nữa. 03 © DiendanLeQuyDon.comAnh sỉ nhục 4atôi như 3avậy đủ b4lắm rồi, dtôi cũng 86chưa khiến 0danh chịu 2thiệt thòi 4dcái gì.”


Những 33lời này efcủa cô 6đương nhiên 76không lọt a3lỗ tai Thượng 2Quân Trừng. 11 © DiendanLeQuyDon.comAnh đang 2bcăm tức ađến nỗi ckhông nói 7enên lời, 11có lẽ sự clừa dối acủa cô 0đối với 4anh còn ghê 80tởm hơn bcủa Jim 5vạn lần.


Anh 83sỉ nhục 5cô, lăng 1mạ cô, 7enhưng giường 4như vẫn bchưa đủ 21để anh bcởi bỏ d9sự phẫn 8nộ trong 0lòng. Anh anhấc cái btúi du lịch dlên, nhét 8vào tay Từ bNam Phương: d“Cút! Cút 42khỏi đây 4cho tôi.”


Đôi 10mắt Thượng 7Quân Trừng 6bngập sự dagiận dữ. 0 © DiendanLeQuyDon.comTừ Nam Phương bnhìn sâu 0vào đôi 0dmắt ấy, cđáy lòng b1thở dài 6một hơi. ac © DiendanLeQuyDon.comCô cầm 1atúi, không 19nói gì nữa, 7đi thẳng adra khỏi ecửa.


Khi c8cô vừa 95đi qua căn 51phòng chưa f4nhạc cụ 91của Thượng 46Quân Trừng, 3một tiếng 57“rầm” 0đột ngột a1vang lên. 8 © DiendanLeQuyDon.comCánh cửa fcăn phòng 18cô vừa 8đi ra đã 9bbị đóng flại. Âm 9athanh khiến 6ccửa lớn 3của căn e2hộ cũng 00bị cộng fhưởng.


Từ 4Nam Phương bbkhông nhìn 98nữa, xách etúi rời 3khỏi nhà 73Thượng 58Quân Trừng, 2nhẹ nhàng 2đóng của 65lại.


Lúc fmột mình 1xuống dưới 1tòa nhà 0đi qua cửa bflớn của achung cư, ffcô bị bảo 2cvệ trực 3fđêm nhìn bchằm chằm 61như vật 55thể lạ.


Bộ 0edạng cô dlúc này 46quả thực bfcó phần 71nhếch nhác, 6vệt đỏ 6trên trán 54vẫn còn, 96áo cũng 2dính máu, 1lại còn exách theo 6một cái 0túi lớn, dnửa đêm 2ara khỏi 72nhà, dáng cavẻ khổ csở, tiều 6tụy không bgì tả nổi.


Cứ dbnhư vậy 23đi ra ngoài, 6ctrong người 82không một 0xu, cô bỗng cthấy mình 23hoàn toàn 9amất phương 9hướng, 7không biết 3phải đi fvề đâu.


Bất 0chợt, một achiếc xe 37có rèm che 4dừng lại btrước mặt 1ecô. Người 69lái x era 4ngoài, mua 59cho cô một cbát sủi 5cảo nóng 5hổi. Tâm fctrạn vốn 0bề bộn 1của cô bdần hồi 92phục lại.


Người 68lái xe không 1ai khác chính 0flà Diệp d2Phi Vũ. Đêm 87thu có chút falạnh, Từ eNam Phương 1ăn một abát sủi dcảo, uống 95một ngụm 7canh, cảm 3thấy dạ adày ấm 74dần lên.


Diệp d3Phi Vũ nói: 6“Sợ cô 61không ăn 3quen mấy athứ khác, desủi cảo 1clà món ăn 0btruyền thống, 1tôi nghĩ 1cô sẽ không 07từ chối.”


Từ 60Nam Phương bhờ hững 3cười: “Tôi 0rất thích 9esủi cảo.” a8Công bằng amà nói thì 46Diệp Phi 3Vũ rất 0etâm lý, c1chững chạc, 0cô chỉ c8có thể 11bộc lộ 5nỗi khổ 7xuyên qua 2bốn trăm 6năm của c9mình cho d0anh ta nghe, 8ecũng chỉ 1ecó anh ta 6dmới hiểu bnhững gì facô nói, 1hiểu nỗi 4lòng của 7cô. Nhưng advì anh ta 80dụng tâm 9quá lớn, dfmỗi lần cở cạnh 2aanh ta, Từ 07Nam Phương dđều cảm 91thấy mệt 8mỏi hơn dcả khi một b0mình.


“Thích 39là được a8rồi.” 2Diệp Phi 2aVũ nói.


“Anh 4chưa về 39Tây Sơn fà?” Từ cfNam Phương 12bang quơ 0hỏi, lẽ 0bra cô nên 80đoán được, 3hôm qua Diệp 92Phi Vũ nói 04vậy với 8Thượng 2Quân Trừng 4chẳng qua 14chỉ là 9viện cớ.


“Không 07phải, tôi dvề thu xếp cdchút việc bcở công 77ty, buổi 8dtối lại 3đến đây.”


Từ 4Nam Phương 8dựa người 54về sau, 1toàn thân 7bnhư rã rời: 83“Tôi nghĩ, 2anh không 04cần phải afsắp xếp e8gì đâu, a5tôi bị ceThượng 6eQuân Trừng d9vạch mặt 1erồi, kế fhoạch kia 3bchỉ sợ 73không thể 56tiến hành eeđược nữa. 1 © DiendanLeQuyDon.comTôi cũng 2không giúp 9bnổi anh acái gì.”


Diệp 0Phi Vũ cười, atrong thấy fTừ Nam Phương dxách túi cra khỏi 5nhà Thượng 0Quân Trừng 4avào lúc 7này là anh 3ta đã đoán d6được kết dcục rồi. 89 © DiendanLeQuyDon.comNhưng anh 16ta vẫn chậm 0erãi chạy 82xe, để 5Từ Nam Phương f4có thể 17ăn sủi 19cảo. Anh cta lên tiếng: 7“Tôi đưa 2cô tới 0một nhà fnghỉ ở 9tạm một 2thời gian 72đã. Những b0chuyện khác, eđợi sau bnày nói f1tiếp.”


Từ 87Nam Phương dkinh ngạc f1nhìn Diệp 50Phi Vũ: “Vì 06sao anh còn 09giúp tôi? 30Thượng 0Quân Trừng fbiết tôi flừa anh 9bấy rồi, a2tôi nói 5gì cũng 58không lấy 69lại được 5alòng tin 3của anh cấy nữa. 2 © DiendanLeQuyDon.comAnh còn giúp atôi làm fgì?”


“Tôi 8nói rồi, 37tôi nhất 04định sẽ 6giúp cô cclấy lại 1khối thiên 57thạch đó.” 3Diệp Phi 7Vũ đều 47giọng nói, 83chắc như 8dđinh đóng 3cột. Không 3fphải Từ 1Nam Phương 31không tin alòng tốt 47của anh ata, nhưng atrực giác 1mách bảo 4ccô, người bđàn ông b1này tuyệt 8bđối có 9dmục đích 9riêng.


20như, anh 2ta vì sao c0vừa vặn 51xuất hiện f2ở khu nhà 7dThượng 2Quân Trừng, 9vì sao anh 28ta lại không 1hề tỏ fra thất 25vọng hay b8bất ngở 5trước việc ccô bị Thượng cfQuân Trừng 4đuổi khỏi 1nhà?


Trước akia, Diệp 5Phi Vũ nói 3sẽ giúp 9acô, hợp b8tác với 9cô, thứ 80anh ta muốn 8clà Ngô Thi 9Hủy, nhưng 38hiện tại bchiêu dùng fdsắc dụ a8dỗ của 6cô đã thất dcbại, đối 65với Diệp 6Phi Vũ mà fnói đã f0không còn c4giá trị 0lợi dụng 46nữa. Vậy 75thì vì sao 88anh ta vẫn anhiệt tình b0với cô 97như thế?


Từ 8Nam Phương 15không đoán 13ra, dẫu 16sao, cô cũng 9không hiểu 8rõ thế 2dgiới của 0anh ta.

Nguồn: truyen8.mobi/t103828-bi-mat-vuot-thoi-gian-chuong-16.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận