Bí Thư Trùng Sinh
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 234: Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Metruyen.com
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Gặp phải chuyện như vậy thì dù là ai cũng tức giận, tuy báo pháp chế tỉnh Chiết Giang không phải là báo đảng, nhưng bị truyền thông điểm danh phê bình, hơn nữa còn làm kích phát tinh thần trọng nghĩa vô han của dân chúng. Những ngày này điện thoại gọi đến phòng văn thư của cục công an huyện Lô Bắc thật sự là điên cuồng, có vô số nhân dân quần chúng liên tục gọi điện thoại đến, ai cũng chất vấn vì sao cảnh sát lại giống như thổ phỉ? Cục trưởng làm ăn kiểu gì? Vì sao không ngăn chặn phương án chấp pháp bạo lực? Chẳng lẽ không bảo vệ nhân dân mới là mục đích của cục công an? Đúng là quan lại bao che cho nhau.
Trưởng khoa văn thư cứ một ngày ba lần gọi điện thoại đến xin cục trưởng Liên Giang Hà trợ giúp, nói là cục trưởng Liên nên đến một lúc để biết rõ tình huống, nếu không thì phòng văn thư có trang bị thêm mười bộ điện thoại cũng không đủ dùng. Mà áp lực các mặt đến từ xã hội thật sự làm cho Liên Giang Hà sứt đầu mẻ trán, dù thế nào thì vị trí cục trưởng của hắn cũng không thể vững vàng cho được.
Vương Tử Quân nghe thấy Liên Giang Hà kêu khổ mà thản nhiên nói:
- Cục trưởng Liên, tôi đang xem báo, đến khi xem xong sẽ đáp lời anh.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cẩn thận xem qua bản tin, bên trong nói về vấn đề chấp pháp của cục công an huyện Lô Bắc, trong quá trình phá án đã dùng hình bức cung, những người có liên quan đến vụ án thì không được đề cập, nhưng tên tuổi của nhân viên phá án lại không che giấu.
Đỗ Tiểu Trình, Vương Tử Quân nhìn thấy cái tên này mà khóe mắt khẽ động, đúng lúc này Tôn Hạ Châu từ bên ngoài đi vào.
- Bí thư Vương, vừa rồi văn phòng ủy ban tư pháp thị ủy gọi điện thoại đến, nói bí thư Tống rất tức giận với tình huống chấp pháp bạo lực của cục công an huyện chúng ta, nói anh nhanh chóng gọi điện thoại trả lời bí thư Tống.
Tôn Hạ Châu lúc này cũng biết có chuyện gì xảy ra, âm thanh trở nên có chút trầm thấp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói một tiếng đã biết, sau đó Tôn Hạ Châu bỏ đi, hắn tiếp tục xem báo.
Dựa theo lời bài báo thì nhóm người Hạ Thiết Sinh trở thành kẻ vô tội bị hãm hại, mà những thôn dân bị hại thì không được đề cập, còn Đỗ Tiểu Trình, tờ báo miêu tả nàng là đối tượng phản diện khi chấp pháp.
Không cần nghĩ thì Vương Tử Quân cũng biết kẻ chấp bút là người phương nào, thế là trong lòng thật sự nổi giận. Trần Lưu Căn này đúng là một kẻ xảo quyệt, có thể làm cho một tờ báo cấp tỉnh viết bài nói lời đổi trắng thay đen, xem ra đối phương cũng không phải hạng tầm thường.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, trong loa truyền đến âm thanh của Trần Lưu Căn:
- Chào bí thư Vương, tôi là Trần Lưu Căn.
- Chào giám đốc Trần.
Vương Tử Quân lúc này tuy tức giận với Trần Lưu Căn, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng lạnh nhạt để nói chuyện điện thoại, giống như tất cả những sự việc kia chưa từng phát sinh.
Trần Lưu Căn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, biết rõ anh bận rộn, tôi cũng không vòng vo với anh. Tôi vừa xem một bản tin trên báo pháp chế, xem ra đội ngũ cục công an huyện Lô Bắc nên sửa đổi lại cho tốt, thật sự là xem qua mà giật mình. Nhưng tôi lại cảm thấy chuyện truyền thông và dư luận đứng ra giám sát là tương đối tốt, nếu không thì công tác cũng sẽ bị động. Tất nhiên anh là người trong quan trường, tôi cũng không có tư cách dạy anh. Ý của tôi là, tôi vừa hay có quen với phóng viên viết bản tin này, nếu không thì chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm nhé?
Trần Lưu Căn nói lời mời nhưng lại rất chân thật đáng tin, hắn thấy lễ vật mình ném cho vị phó bí thư trẻ tuổi này là không nhỏ.
Trần Lưu Căn đang mặc đồ ngủ bằng tơ vàng, hắn nằm nghiêng trên ghế sa lông, trước mặt là một tờ báo pháp chế Chiết Giang, tờ báo mở ra tùy ý, trong tay hắn là một chiếc điện thoại màu đỏ.
Lúc này Trần Lưu Căn cảm thấy rất vui sướng, nhưng cảm giác vui sướng này chẳng qua chỉ là chút nước bọt trong cuộc sống đầy đặc sắc của hắn mà thôi.
Từ khi Trần Lưu Căn dùng tiền để mua lại nhà xưởng, hắn chợt sinh ra cảm giác có thể chinh phục được tất cả, mà thành công cũng liên tục tiến đến, hết lớp này đến lớp khác, đám người xin quỳ gối dưới thế tấn công của tiền tài ngày càng nhiều. Lúc này hắn đối diện với một vị phó bí thư, cảm thấy tính khiêu chiến là không lớn.
Con người thì ai cũng có khuyết điểm, những lời này cũng giống như câu nói đồng tiền là vạn năng, đây chính là câu mà Trần Lưu Căn tôn sùng nhất. Một tên quan viên không thích tiền tài và không ưu nữ sắc thì thật sự còn hiếm hơn cả gấu trúc, thật đáng sợ. Nhưng trong mắt hắn thì cũng không tin tất cả quan viên đều cẩn thận, đều không có chỗ hổng cho mình ra tay, chẳng lẽ Vương Tử Quân là một hòn đá vừa thối vừa cứng không thể làm được? Đáp án tất nhiên là không. Như vậy cũng tốt, chỉ cần đối phương có một khe hở nhỏ để tấn công, hắn sẽ thổi gió vào, sẽ có mười phần chen lọt.
Sau khi nắm bắt tên phó bí thư trẻ tuổi kia, chính mình sẽ bồi dưỡng cho tốt, đối phương còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó huyện, như vậy cơ hội thăng quan sẽ càng lớn. Nếu để cho tên kia phát triển lên trời, như vậy sẽ là một sự trợ giúp rất lớn cho cấu trúc tiền tài của mình.
Trần Lưu Căn muốn cho đối phương một gậy vào đầu, sau đó ném ra một củ cà rốt. Hắn có lý do để tin tên phó bí thư kia cảm nhận được đau đớn sẽ thức thời chọn mình làm chỗ dựa.
- Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.
Một âm thanh không chút do dự vang lên từ đầu dây bên kia, ngay sau đó điện thoại vang lên những âm thanh tút tút. Lúc này Trần Lưu Căn mới ý thức được đối phương đã cúp điện thoại.
Vẻ mặt Trần Lưu Căn chợt biến đổi, vẻ âm độc lóe lên trong nháy mắt được thay thế bằng nụ cười. Hắn đặt chiếc điện thoại tinh xảo lên bàn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Trần Lưu Căn là một người thích nhìn vào những chuyện vụn vặt, chỉ cần là người có thể lợi dụng được thì đều bị hắn dùng mọi thủ đoạn và trăm phương ngàn kế để nắm bắt vào trong tay. Vì vậy đối với rất nhiều quan viên bị hắn nắm bắt, thì hắn là một kẻ cực kỳ thông minh. Hắn thông minh ngay ở phương diện lung lạc nhân tâm, thu mua nhân tâm. Những năm này hắn xem đám quan viên tù binh là con mồi, sau vài lượt tấn công thì bọn họ đều bị trúng đạn, sau đó tùy ý cho hắn sử dụng, điều này là một thành tựu lớn của hắn.
Trần Lưu Căn càng gặp phải một tên bướng bỉnh thì ý chí chiến đấu càng cao, tư duy càng nhanh nhẹn và hành động càng thêm nhanh chóng và sắc bén. Hắn thấy đấu với người nào cũng cần có dũng khí, cuối cùng mình toàn thắng xem như mới có ý nghĩa. Hơn nữa bây giờ con chưa có quan viên nào chưa thuần phục dưới những làn đạn khủng bố của hắn. Hắn đã nghiên cứu tập tính của đám quan viên này rất triệt để, đã xem xét quá sâu, hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc thất thủ. Vì vậy lúc này hắn đối mặt với một tên phó bí thư trẻ tuổi, hắn hoàn toàn có mười phần tin tưởng phần thắng sẽ về mình.
Trần Lưu Căn nghĩ đến đây mà mở miệng cười lớn, giống như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mình thích, âm thanh đắc ý liên tục kéo dài trong biệt thự.
- Giám đốc Trần, việc gì làm anh vui vẻ như vậy?
Đúng lúc tâm tình Trần Lưu Căn cực kỳ sáng lạn thì đã bị người ta ôm lấy eo, mà hắn cũng cảm nhận được khí nóng của người phía sau phả lên gáy mình. Đó là khí tức mà hắn cực kỳ quen thuộc, luồng khí này làm cho lông tơ sau gáy của hắn rung động, hắn đựa vào khứu giác của mình mà biết được Quách An Quyên đã đến.
Trần Lưu Căn cố gắng xoay người, lúc này Quách An Quyên đã yểu điệu đứng trước mặt, làn da nhẵn nhụi được chăm sóc tỉ mỉ, áo khoác và bộ áo ngủ cùng là màu xanh da trời, tay áo rộng, không cài, bồng bềnh rũ xuống. Cặp mông tròn căng, những đường cong duyên dáng như mời gọi, điều này làm cho Trần Lưu Căn nhìn hoài không ngán. Người phụ nữ này giống như một con hồ ly tinh, toàn thân bùng ra mùi hương thấm đẫm ruột gan, hắn thỏa mãn vung tay xoa bóp hai đỉnh núi nhọn hoắt, càng làm cho nàng dúi vào ngực hắn.
Sau khi Trần Lưu Căn dùng tay do thám trên người Quách An Quyên một lượt thì nói:
- Vị phó bí thư trẻ tuổi kia đến bây giờ vẫn còn là một tảng đá vừa cứng vừa thối, à, đã nhiều năm chưa từng gặp một tên có cá tính như vậy, xem ra anh nên chăm chú cho tên kia một bài học nhớ đời thì hay hơn.
Lúc này Quách An Quyên đã dùng bàn tay trắng nõn cầm lấy tờ báo, nàng xem qua rồi cười ha hả nói:
- Trẻ tuổi mà đụng vào tường vẫn chưa quay đầu lại, đúng là có chút kiêu ngạo, anh không phải đã nói sao, người kiêu ngạo căn bản khó thể nhận thua.
- Ừ, càng là như vậy anh càng muốn đánh bại hắn, xem ra chúng a còn phải tiếp tục tấn công, hơn nữa còn phải mạnh mẽ hơn nữa.
Trần Lưu Căn vung tay hất điếu thuốc của nữ trên tay của Quách An Quyên, sau đó hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi:
- Còn nhớ vị phó bí thư tư pháp tỉnh ủy không? Anh cảm thấy hắn cần phải cho ra chút chỉ thị. truyện copy từ tunghoanh.com
Lúc này gương mặt Quách An Quyên chợt tối sầm lại, nhưng chỉ sau nháy mắt thì nụ cười của nàng lại trở nên sáng lạn. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ chuyển động, âm thanh bấm điện thoại trong trẻo vang lên như một khúc nhạc.
Điện thoại đổ chuông vài lượt, một âm thanh trầm thấp chợt vang lên.
Lãnh đạo của hệ thống tư pháp tối cao trong tỉnh chợt chấn động, đầu tiên là ủy ban tư pháp tỉnh gần đây sắp cho tổ điều tra xuống xem xét sự kiện chấp pháp bạo lực của huyện Lô Bắc, tiếp theo đó là bí thư được phân công quản lý khối tư pháp thị ủy đã tổ chức hội nghị cục công an hai cấp huyện thị, yêu cầu trước khi tổ điều tra đến huyện Lô Bắc thì nhất định phải đem hành vi “ Nghiêm hình bức cung và hành hung dân chúng vô tội “ làm nhiệm vụ chính trị của huyện Lô Bắc, tự tra tự cứu, tạo ra báo cáo, phải đưa lên cho ủy ban tư pháp thị ủy ngay hôm đó.
Trong hội nghị khẩn cấp của ủy ban tư pháp thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp đã vỗ bàn cường điệu:
- Việc này nếu không xử lý tốt thì tất cả chúng ta đều bị xử phạt kỷ luật đảng.
Liên Giang Hà tham gia sự kiện biết lần này tiếng vang xã hội là rất lớn, tin tức truyền thông chú ý cao độ, ngay cả ủy ban tư pháp tỉnh cũng bị điều động. Hắn đành phải tỏ thái độ rõ ràng, nói rằng sẽ toàn lực ứng phó, chấp pháp theo lẽ công bằng, đào sâu căn nguyên, sẽ xử lý nghiêm túc những cán bộ cảnh sát phá án trái luật.
Sau hội nghị thì văn phòng ủy ban tư pháp lập tức khởi thảo ra bản ghi chép, dùng hình thức văn kiện để chuẩn bị báo lên thị ủy, chính quyền, hội đồng nhân dân, mặt trận tổ quốc. Bí thư tư pháp phải ký vào bản ghi chép này, thư ký lặng lẽ chạy đến báo cho bí thư biết: “ Kẻ khả nghi phá án phi pháp chính là Đỗ Tiểu Trình, con trai của phó chủ tịch huyện Lô Bắc là Đỗ Tự Cường, hơn nữa con trai của phó chủ tịch Tiền Diễm Lệ cũng có ý với nàng.
Bí thư tư pháp chợt ngây người, bút cũng khó đặt xuống ký trên văn kiện, hắn trách vì sao thư ký không nói cho mình trước khi hội nghị diễn ra. Dù Đỗ Tự Cường và Tiền Diễm Lệ chỉ là phó chủ tịch huyện, nhưng trong quan trường thì chuyện xấu là rất nhiều, người ta đều ở trong quan trường, ai có thể biết có một ngày đối phương có vượt qua mình không? Nếu bây giờ hắn hạ bút xuống đắc tội một lúc hai người, đây không phải đang chôn cho mình một quả bom ẩn hình sao?
Bí thư tư pháp châm chước mãi, cuối cùng vẫn quyết định không nên ký tên vào văn kiện này một cách nhanh chóng như vậy. Hắn gọi điện thoại cho Đỗ Tự Cường, tỏ thái độ của mình: Trước mắt điều duy nhất mình có thể làm được là áp chế văn kiện này, nhưng nếu có một ngày lãnh đạo lên tiếng, phần văn kiện này chỉ có thể sẽ được đưa đi. Dù hắn là người lãnh đạo cao nhất của khối tư pháp thị ủy, điện thoại cho Đỗ Tự Cường cũng mất đi quan uy, nhưng ít nhất thì cũng xem như cho đối phương một phần nhân tình.
Một giờ sau ủy ban tư pháp thị ủy đã thông báo ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc nhắc nhở cục công an nhanh chóng phá án. Theo trình tự trên truyền hạ đạt, thông báo này đã truyền khắp hệ thống tư pháp huyện Lô Bắc, đặc biệt là cục công an huyện Lô Bắc, bây giờ có chút bấp bênh.
Trước khi Vương Tử Quân nhận được thông báo thì đã xem qua báo pháp chế, hắn thấy cái tên của Đỗ Tiểu Trình, hắn không tự chủ được phải nở nụ cười. Hắn tất nhiên biết nữ cảnh sát xinh đẹp này không bức cung, hắn tin tưởng cô cảnh sát này. Từ sự kiện vụ án tiết nguyên tiêu thì hắn có thể thấy rõ tinh thần trọng nghĩa của nàng. Nàng là con gái của một vị phó chủ tịch huyện, có thể làm gương cho cán bộ cảnh sát, biết xâm nhập xuống địa phương, biết phá án theo phương pháp chân thật nhất, thế nên hắn có lý do để tin nàng không làm như vậy.
Vì thế Vương Tử Quân cảm thấy buồn cười khi Trần Lưu Căn cho người tạo ra một bài viết với đối tượng phỉ báng là Đỗ Tiểu Trình, chẳng lẽ cái tên nam tính hóa là Đỗ Tiểu Trình đã làm tên phóng viên tưởng nhầm? Một nữ cảnh sát như vậy có thể liên lạc đến hành vi nghiêm hình bức cung? Thật sự là thiên hạ to lớn thứ gì cũng có, tất nhiên hắn cũng tin kẻ thực hiện bài viết này không chịu đi xác minh thông tin, chân đứng không vững, vì thế mà hiệu ứng mặt trái do nó sinh ra ở huyện Lô Bắc sẽ nhanh chóng tan thành mây khói.
Phải nói Vương Tử Quân nhìn thấy bài viết trên nhật báo pháp chế dù trong lòng oán hận thủ đoạn hèn hạ của Trần Lưu Căn, thế nhưng hắn vẫn không xem đó ra gì. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng có nên dặn dò với Liên Giang Hà, để đối phương trấn an cảm xúc của đám cảnh sát, ngàn vạn lần đừng vì bài viết trời ơi này mà ảnh hưởng đến tính tích cực công tác của bọn họ.
Nhưng đến hôm nay ủy ban tư pháp yêu cầu mình ký một văn bản giám sát đưa đến cục công an, Vương Tử Quân mới cảm thấy sự việc trầm trọng.