BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
TÁC GIẢ: Vô Tội
Chương 16: Ngươi chính là quái vật
Dịch: Bon
Nguồn: Bàn Long Hội -
“Ta nhớ được người là lão sư ở chỗ báo danh kia.” Arryn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Sao người lại ở chỗ này.”
“Vừa lúc đi ngang qua thôi, phát hiện ngươi đang luyện tập ở đây.” Kate nhìn sang hỏi Arryn: “Lão sư Houston cho các ngươi luyện tập như thế này sao?”
Arryn lắc đầu trả lời: “Không, cái này do ta nghe được Milo lão sư dùng qua phương pháp này nên mới thử xem sao.”
“Ặc, thằng này…”
Kate đứng hình, chân mày cau lại. Sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn nhìn sang Arryn khẽ gật đầu: “Mấy động tác này nếu ngươi định luyện tập thì cố gắng làm cho tốt để nó trở thành thực dụng kỹ, sẽ có chỗ tốt.”
Arryn ngẩn người trong giây lát: “Thực dụng kỹ?”
“Có thể dùng kết hợp các chiêu số khi chiến đấu.” Kate thật thà giảng giải: “Thân thể và thuật lực đều là vũ khí của thuật sư. Hiểu một cách đơn giản là muốn chiến thắng đối thủ thì không từ thủ đoạn, sử dụng hết thảy mọi thứ để đạt được mục đích. Thuật sư chỉ biết dùng thuật thì nhất định không phải là người am hiểu chiến đấu.”
Arryn như hiểu ra được nhiều thứ, không ngừng gật gật đầu đồng ý.
“Nếu muốn dùng sức mạnh thân thể gây tổn thương lớn nhất cho đối thủ, biện pháp tốt nhất chính là nện đối phương trước khi bị đối phương đánh trúng.” Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Kate tiếp tục vang lên: “Tốc độ có thể gia tăng lực đánh vào, đột nhiên đổi hướng giúp tránh đòn tấn công của đối phương, vọt tới trước mặt đối thủ thì có thể ra đòn một cách xuất kỳ bất ý.”
“Ngươi nhìn cho kỹ nhé.”
Sau khi Arryn tập trung chú ý vào mình, Kate đột nhiên khởi động nhanh chóng tăng tốc. Khi còn cách cây đại thụ không xa lắm, hắn đột nhiên nhảy tới trước, lăn mình trên mặt đất sau đó bằng tốc độ kinh người nện một đấm lên thân cây.
“Uỳnh!”
Vỏ cây rắn chắc chia năm xẻ bảy, lộ ra phần ruột trắng bên trong cùng với vô số vết nứt chằng chịt.Nhưng như thế chưa phải đã chấm dứt, bả vai Kate tiếp tục đụng mạnh vào.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, cả cây Cự Mộc rung lên không ngừng, vô số lá cây như trời đổ mưa bay xuống lả tả không ngừng.
Tới lúc này Arryn triệt để chấn động, chỉ biết đứng đó há hốc mồm.
Vốn thân cây không có dấu vết gì nhưng giờ xuất hiện hai vết lõm một lớn một nhỏ. Nhìn mấy mảnh vỏ cây hẹp dài bị đánh bay ra, Arryn có thể khẳng định nếu như mình bị đụng trúng thì kết cục không khác mấy Moss bị cự quái đập vào người.
“Toàn lực gia tốc giúp tăng lực đánh vào, lộn vòng trên mặt đất giúp né tránh công kích của đối phương, đồng thời làm đối thủ trở tay không kịp.” Nhìn Arryn vẫn còn đang sững sờ, Kate tiếp tục giảng giải: “Một bộ các động tác liên hoàn này vừa giúp rèn luyện thân thể, vừa có tác dụng thực chiến. Điểm máu chốt nhất chính là từ lúc lăn lộn cho tới khi ra đòn thì đều phải liên tục, phát lực muốn đạt mức cao nhất thì tốc độ không được chậm lại. Đồng thời, thời cơ xuất đấm cũng phải khống chế tốt, dùng một đấm này rút ngắn khoảng cách hai bên, ngăn cản hành động tiếp theo của đối phương, nhưng không thể vì một đấm này của ngươi mà làm chậm đi động tác va chạm tiếp theo.”
“Đa tạ lão sư, ta minh bạch rồi! Ta tới thử một chút.”
Arryn hưng phấn gật gật đầu, hô to một tiếng nữa, lấy hết dũng khí lao mạnh về phía cây đại thụ phía trước.
“Hí…hí..”
Ánh mắt Kate co rút lại, không khí hít sâu một hơi đầy kinh ngạc.
“Uỳnh!”, “uỳnh!” Hai tiếng nổ vang lên, Arryn nảy người lên khỏi mặt đất, đấm mạnh một đấm vào thân cây, sau đó cả người tiếp tục đụng mạnh vào.
“Aaaaa….”
Mặc dù ngay lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng cả người Kate như cứng lại, trong ánh mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng.
So về mặt lực lượng cũng như tốc độ thì Arryn đương nhiên không thể bằng hắn rồi, nhưng nếu tính về động tác thì lại cực kỳ liên tục, trơn tru như từng làm rất nhiều lần vậy.
Chỉ trải qua lần đầu tiên, Arryn đã nắm giữ hoàn toàn bộ động tác này. Những khó khăn mà hắn nói ra lúc nãy, đối với Arryn mà nói như không tồn tại vậy.
Hắn gần như không cần giảng giải cũng như chỉ dẫn bất cứ thứ gì. Nếu cứ luyện tập tiếp như thế này thì Arryn sẽ xuất chiêu nhanh hơn, lực bùng nổ cũng mạnh hơn.
Trước kia Kate cũng huấn luyện qua không ít đệ tử, cũng gặp một ít người xem như thiên tài, nhưng năng lực học tập cũng như khả năng lĩnh ngộ thì không ai so sánh nổi với Arryn.
“Thằng này đến cùng là tên quái vật nào vậy, thiên tài bẩm sinh chăng? Rốt cuộc huyết mạch thần bí nào đây ta?” Lòng bàn tay của Kate rịn ra tầng mồ hôi lành lạnh, trái tim thì lại đập mạnh một cách kịch liệt.
“Kate lão sư, là thế này sao?” Vẻ mặt Arryn ngồi dưới đất đầy thống khổ nhưng đôi mắt lại nhìn về phía hắn đầy mong đợi.
“Đúng rồi đấy.” Kate lấy lại bình tĩnh: “Ngươi nếu có hứng thú thì ráng luyện tập cho tốt.”
“Cảm ơn Kate lão sư.”
“Không cần khách khí, ngươi luyện tập đi nhé.”
Thân hình Kate khẽ động bắn lên cao, nhanh chóng thành ảo ảnh phía trên khu rừng cây đại thụ
“Thật là lợi hại, Kate lão sư khẳng định là tinh anh lão sư của học viện. Có điều ta đoán ước chừng nếu so với Milo lão sư và Rui lão sư thì vẫn còn kém chút chút.”
Lúc này Kate còn đang ở trong bụi cây suy tư xem có nên giảng dạy thêm cho Arryn ít món đồ chơi hay không thì tiếng nói của Arryn vọng đến tai, thiếu chút nữa thì hắn đã bước hụt chân, ngã chõng gọng xuống đất.
“Aa!”, “Aaaa..”
Trong khu rừng cự mộc không ngừng vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
…..
Bầu trời đêm lại bao phủ toàn bộ học viên Saint Dawm, khu rừng cây đại thụ lại lần nữa trở về với vẻ bình lặng của nó.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Arryn còn đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên hắn cảm giác được trước mặt mình xuất hiện một đám mây đen. Hắn vửa mở mắt ra thì phát hiện Riberro đang đứng trước giường của mình từ lúc nào, đã vậy còn không hề nhúc nhích, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc này thần chí hắn không tỉnh táo miệng lầm bầm: “Hôm qua ngươi về lúc nào thế. Ta chờ ngươi không nổi nên đành phải ngủ trước. Mà người đứng ở đây nhìn ta kỹ thế, dọa ta chết khiếp. Ta có phải cự quái đâu, có gì hay để nhìn.”
“Ngươi so với đám cự thú bên trong bãi săn bắn quái vật của học viện còn thú vị hơn nhiều, thật sự có nhiều điểm ta không tài nào nhìn thấu được ngươi.” Giọng nói Riberro đầy nghiêm túc vang lên, hắn liếc mắt nhìn sáng Arryn, đôi mắt giấu sau tròng kính lóe lên như ánh nắng buổi sớm xuyên thấu qua khung cửa, tạo nên lớp hàn băng.
“Ta đặc biệt chỗ nào chứ?” Arryn lau sạch nước miếng chảy ra nơi khóe miệng, ngồi dậy mà vẫn còn mơ mơ màng màng.
“ Ngày hôm qua trở lại ta cứ tưởng đi nhầm phòng”. Riberro vẫn nhìn hắn chăm chú nói: “Nhìn kỹ ngươi một chút, mới phát hiện không biết hôm qua ngươi bị ai tẩm quất mà mặt mũi bầm dập, đoán chừng lúc đó lão sư Houston có nhìn thấy cũng không nhận ra ngươi.”
Nghe Riberro nói vậy, Arryn ngượng ngùng cười trả lời: “Ta không phải bị đánh, qua quá trình luyện tập mới bị như thế đấy.”
“Vậy giờ ngươi bước tới gương mà nhìn đi.” Riberro khẽ nâng mắt kiếng nói.
Arryn vẫn mang nét mặt ngu ngơ tiếng về phía chiếc gương, nhìn thoáng qua cái thì hai mắt muốn trợn to lên, mồm há to.
Hai tay cùng với khuôn mặt của hắn đều trắng trẻo, lành lặn, cơ bản nhìn không thấy được có dấu hiệu bị bầm tím hay tổn thương gì.
“WTF?” Tiếng la đầy kinh hãi vang lên trong phòng.
“Ngươi lại hỏi ngược ta có chuyện gì xảy ra à?”
Riberro hừ lạnh, trừng mắt: “Buổi tối khi ta quay lại thì mặt mũi ngươi bầm dập như mới bị đánh hội đồng, nhưng lúc tỉnh lại vào sáng nay thì một chút dấu vết cũng không còn lưu lại. Đã vậy y phục ngươi như nhỏ đi không ít.””
Arryn lại liếc nhìn quần áo, lại tiếp tục kêu to: “Tại sao lại như thế, quần áo của học viện Saint Dawn mắc như vậy thì chất lượng sao lại kém cỏi quá, lại còn biết cả co rút nữa chứ.”
“Co rút?”
Riberro tới trước người Arryn, gằn giọng: “Ngươi nhìn lại xem có phải co rút hay không. Lúc ngươi vừa nhập học thì thấp hơn ta nửa cái đầu, giờ thì nhìn xem hả, hả?”
Arryn nhìn Riberro một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn lại mình thì hai mắt thiếu chút nữa muốn rớt rớt ra ngoài.
Đến giờ hắn cũng nhận ra được ống tay áo của mình rõ ràng đã ngắn hơn nhiều, quần áo bó chặt hơn, không phải do nó co rút lại mà do bản thân Arryn đã lớn lên rất nhiều.
“Chỉ mấy ngày trước thôi ngươi còn thấp hơn ta cả nửa cái đầu, vậy mà giờ đã gần xấp xỉ rồi.” Riberro nhìn Arryn, mìm cười đầy hứng thú: “Ngươi nói có phải so sánh với đám cự thú trong bãi săn thì ngươi thú vị hơn không?”
“Ta…”
Arryn hoàn toàn không thể phản bác gì được.
Hắn biết chắc đây là do tác dụng của lực lượng huyết mạch thần bí mà lão Hopkins đã nhắc tới.
Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo nên có thể cảm giác những vết thương do việc tập luyện ngày hôm qua đã chỉ hơi nhưng nhức mà thôi, hơn nữa cảm giác cực kỳ mệt mỏi đã không còn, thay vào đó là sự sảng khoái và tươi mới.
Hắn thật sự cảm nhận được bản thân tràn đầy tinh lực, thêm vào đó thể lực dường như còn mạnh thêm không ít.
“Được rồi, đừng ngẩn người nữa. Dù sao ngươi cũng không hung hăng càn quấy nên cho dù có chút cổ quái thì ta cũng sẽ không thu phí bảo hộ đâu.” Nhìn Arryn vẫn còn đang sửng sốt, Riberro lại tùy ý phất phất tay: “Mau mặc quần áo vào, chuẩn bị đi nè.”
“Xuất phát? Đi đâu thế, lại làm chuyện xấu nữa à?” Arryn trả lời theo bản năng.
Riberro nhìn sang, vẻ mặt có chút khinh bỉ với phản xạ vô điều kiện của Arryn: “Ngươi ngủ chưa tỉnh hả? Không nhớ hôm nay học viện Saint Dawn chúng ta có cuộc so tài đối kháng với học viện South Cliff à?”
“Ối, mém tí nữa thì quên mất trận đấu hấp dẫn hiếm có này.”
Arryn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, tay chân luống cuống thay quần áo, nhưng đáng tiếc hắn nhận ra sự thật đau lòng, quần áo của hắn không còn cái nào mặc vừa nữa.
“Làm sao bây giờ?” Hắn nhìn sang Riberro, giọng có chút gấp gáp.
“Mặc tạm đồ của ta đi.” Riberro tiện tay ném sang cho Arryn một bộ quần áo.
“Để khi nào trở về tìm đến lão sư trông coi túc xá đổi lại cũng được.”
Arryn vô cùng cảm kích liên tục gật gật đầu.
Sau khi lao vào trong rửa mặt một hồi thì hắn lại chạy như gió ra chỗ Riberro đang đứng ngay cửa. Tiếp đó, hai người ghé qua căn tin số ba mua ít đồ ăn dọc đường rồi vừa ăn vừa đi về hướng sân thi đấu diễn ra trận đối kháng vào lúc sáng sớm.