“Tùng tùng tùng tùng tùng tùng!”. Một nữ sinh đang chạy như bay trên hành lang của trường trung học Tùng Hoa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, đôi mắt trong như nước, làn da trắng nõn nà, đáng yêu, ôn hoà tựa như một con vật nhỏ nhưng trên vầng trán mịn màng lại lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi! Không ngờ lại ngủ quên, ngày đầu tiên đi học mà đã vào muộn nhất định sẽ bị phê bình nghiêm khắc mất!
Dụ Vi Hề vừa oán giận bản thân vừa sải dài hai chân, chạy thục mạng về phía trước.
Ai ngờ ngay chỗ rẽ, cô lại đâm sầm vào một người khác.
Vì chạy quá nhanh nên lực va chạm vào nhau cực mạnh. Trong lúc choáng váng, Dụ Vi Hề ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của cây mộc hương, thấm sâu vào tận tim gan.
Dụ Vi Hề biết người này là một nam sinh – vì ngực anh ta vừa cứng lại vừa phẳng.
Nhưng giờ không kịp nghiên cứu nhiều như vậy, cô nói to một tiếng “xin lỗi” rồi không hề ngẩng đầu lên mà tiếp tục lao về phía trước.
Chính bởi vậy, Dụ Vi Hề không nhìn thấy phía sau mình, người bị cô va vào đang che cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lúc này, Ngô Luật Quần đi lên từ phía sau, nhìn người bạn tốt, tò mò hỏi thăm: “Sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? Không sao chứ?”.
Người bị va vào cúi đầu, phủ tóc xuống che mắt. Một lúc lâu sau, anh ta mở miệng, giọng nói âm u.
“Con bé kia chết chắc rồi”.
Nhờ vào tốc độ chạy thục mạng, Dụ Vi Hề rốt cục cũng chạy vào được phòng học lớp tám năm hai trung học chỉ trước tiếng chuông báo vào giờ trong nháy mắt.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt nữa thì muộn. Dụ Vi Hề thở hổn hển vỗ ngực, đến khi hít thở lại bình thường mới phát hiện ra toàn bộ các bạn trong lớp đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến là cô khiến cô xấu hổ vô cùng. May là ba giây sau, thầy Tưởng – giáo viên chủ nhiệm lớp – cũng bước vào phòng học, bắt đầu giới thiệu cô với cả lớp.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, tên là Dụ Vi Hề. Thực ra bạn Dụ học trên các em một lớp, nhưng năm ngoái vì cứu một con chó nhỏ mà bị ô tô đâm, chân bị thương nên phải tạm nghỉ học một năm”. Thầy Tưởng hít một hơi thật sâu, kích động biểu dương: “Tinh thần liều mình vì chó này đáng quý biết bao, mọi người hãy cùng vỗ tay nào!”.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dụ Vi Hề nhếch miệng, mỉm cười cứng ngắc.
Thực ra, chuyện không phải như thế.
Mạch suy nghĩ của cô quay về cái ngày gặp chuyện không may ấy.
Đó là một ngày cuối tuần, vì phải vội đi học lớp bổ túc không kịp ăn, nên Dụ Vi Hề vào cửa hàng thức ăn nhanh mua một cái hamburger.
Đang trên đường về nhà, Dụ Vi Hề bỗng thấy có điểm không bình thường, hình như có cái gì đó đang đi theo mình.
Quay đầu, cô nhìn thấy một con chó to đùng.
“Mày… mày muốn làm gì?”. Dụ Vi Hề nhìn con chó to khoảng bằng nửa người mình, hoảng hốt.
Con chó dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, rồi lại nhìn chằm chằm vào cái túi đựng hamburger trên tay cô.
“Mày muốn ăn hả?”. Dụ Vi Hề hỏi.
Con chó vội vươn đầu lưỡi, nuốt nước bọt ừng ực.
Trong đầu Dụ Vi Hề bắt đầu đấu tranh: Bây giờ phải đi học nên không còn thời gian mua gì ăn nữa. Nếu cho nó hamburger thì mình sẽ bị đói, bị đói sẽ không thể tập trung nghe giảng, không thể tập trung nghe giảng thành tích sẽ giảm sút, thành tích giảm sút sẽ không vào được đại học, không vào được đại học sẽ không tìm được việc làm, không tìm được việc làm thì mình sẽ phải ra ngủ ngoài đường.
Dụ Vi Hề tưởng tượng ra tình cảnh mình quần áo tả tơi, đắp tờ báo rách ngủ ở đầu đường, sợ đến phát run.
Phục hồi lại tinh thần, cô hắng giọng: “Này chó, nhìn mày da lông trơn bóng, sạch sẽ thế này nhất định là được ăn rất ngon, chắc không thích loại đồ ăn đầy bụi bặm này đâu. Mày quay về với chủ đi”.
Nói xong, Dụ Vi Hề xoay người đi về phía trước.
Con chó ngồi xổm tại chỗ, tiu nghỉu nhìn theo cô đi xa dần.
Nhưng lúc này, một trận gió thổi qua, khiến mùi của chiếc hamburger lan toả trong không khí.
Trong nháy mắt, con chó nổi thú tính, làm một hành động hết sức ti tiện – nó xông lên, ngoạm cái túi hamburger từ trong tay Dụ Vi Hề xuống. Sau đó, chạy như bay về phía trước.
Dụ Vi Hề sững sờ tại chỗ, ba giây đồng hồ sau rốt cục cũng có phản ứng.
Cô bị cướp. Cô bị một con chó cướp!
Không thể nhịn được nữa! Dụ Vi Hề không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.
Vì vậy, trên lối đi bộ, một người một chó chạy như bay.
“Đứng lại, mày đứng lại đó cho tao!”. Dụ Vi Hề hét to.
Không hét còn đỡ, vừa mới hét một câu thì con chó lại càng chạy nhanh hơn, bốn chân cứ bật tung lên khỏi mặt đất, bộ lông bị gió thổi dựng cả lên.
Cuối cùng, lúc đuổi tới lối đi bộ, Dụ Vi Hề đã tức giận tới mức mê muội, không hề phát hiện đèn đỏ đang sáng lên, lao luôn sang đường theo con chó.
Thực ra theo nguyên tắc mà nói, khi đó xe cũng không nhiều lắm, cô hoàn toàn có thể an toàn chạy sang phía bên kia đường.
Nhưng đến giữa đường, con chó bỗng nhiên khựng lại.
Dụ Vi Hề không tránh kịp, chân đạp thẳng lên cái mông béo ú của con chó. Vì mông co dãn, vì quán tính, vì tất cả những kiến thức vật lí khó ưa, Dụ Vi Hề bị bật lùi về phía sau một bước.
Đúng lúc này, từ phía sau lại có một chiếc xe lao tới, Dụ Vi Hề bị đụng ngã xuống đất.
Đau.
Đau quá!
Dụ Vi Hề xoa xoa cẳng chân phải, nước mắt lưng tròng trào ra.
Tài xế gây tai nạn nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu, người xung quanh cũng cấp tốc xông tới.
Lúc này, qua tầm nhìn mơ hồ, Dụ Vi Hề thấy con chó mang tội vốn đã chạy sang bên đường bên kia chậm rãi bước quay lại, đặt túi hamburger bên cạnh cô sau đó chạy như bay rời khỏi hiện trường.
Những người vây xem khẽ xì xào.
“Hình như cô gái này vì muốn cứu con chó kia nên mới bị đâm phải”.
“Không ngờ con chó kia còn mang hamburger đến trả ơn, dễ thương quá!”.
“Đúng vậy, nhìn mắt con chó đó đã biết ngay là rất có giáo dục, tôi cũng muốn nuôi một con”.
Nhìn một bãi nước bọt dính trên túi, Dụ Vi Hề khóc không ra nước mắt.
Đó chính là mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“Tuy rằng bạn Dụ Vi Hề tạm nghỉ học hơn một năm nhưng vì hồi nhỏ bạn ấy đã đi học sớm một năm nên các em bằng tuổi nhau cả. Mọi người đều là bạn cùng lứa, thầy tin chắc rằng các em sẽ thân nhau nhanh thôi”. Thầy Tưởng quay đầu, cười niềm nở chỉ vào chỗ trống thứ hai từ dưới lên trong một tổ, nói: “Vi Hề, em ngồi ở đó nhé. Có vấn đề gì cứ hỏi các bạn”.
Dụ Vi Hề nói cảm ơn rồi vác cặp ngồi xuống chỗ của mình.
“Đúng rồi, hai bạn Mộ Tử Khâm và Ngô Luật Quần đi đâu rồi?”. Thầy Tưởng nhìn về phía hai chỗ trống gần Dụ Vi Hề, nghi ngờ hỏi.
“Thưa thầy, vừa rồi Mộ Tử Khâm tập bóng rổ bị trật khớp cổ tay, Ngô Luật Quần đưa bạn ấy xuống phòng y tế rồi ạ”. Có bạn trả lời.
“Hoá ra là thế, được rồi, tiết này là tiết tự học, các em tự giác nhé”. Thầy Tưởng dặn dò rồi đi khỏi phòng học.
Dụ Vi Hề đang chuẩn bị lấy sách vở ra để học thì nữ sinh bên cạnh bỗng chìa tay ra: “Chào cậu, tớ là Lâm Nhan Ngạn, là bạn cùng bàn với cậu”.
“Chào cậu”. Dụ Vi Hề vươn tay nắm lại, trong lòng xúc động. Bạn nữ này xinh quá!
Da dẻ trắng nõn nà, đôi mắt to sáng như ngọc, mũi cao thẳng, nhìn trông cứ như con lai.
Lâm Nhan Ngạn đột nhiên hỏi: “Cậu thích nước hoa hương bách hợp hay hoa hồng?”.
Dụ Vi Hề mặc dù không rõ ý bạn nhưng vẫn trả lời: “Hương hoa hồng”.
“Cậu thích ăn thịt bò hay tôm?”. Lâm Nhan Ngạn tiếp tục hỏi.
“Thịt bò”. Dụ Vi Hề tiếp tục đáp.
“Nếu như cậu làm phù dâu, liệu có có trang điểm đẹp hơn cô dâu không?”.
“Không, vì… nếu thế sẽ bị cô dâu đuổi giết”.
Lâm Nhan Ngạn thoả mãn nở nụ cười, “Toàn bộ đều trả lời chính xác, tớ quyết định chọn cậu làm phù dâu cho tớ”.
“Cậu sắp kết hôn à?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc.
“Thì đằng nào tớ chẳng phải kết hôn, lo trước tốt hơn mà”. Lâm Nhan Ngạn vươn tay, “Quyết định thế nhé, từ hôm nay trở đi, cậu là bạn tớ. Ai dám bắt nạt cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ cho nó một trận”.
Có thể quen biết với một người đẹp thú vị như thế, Dụ Vi Hề hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Vì vậy, cô cũng vươn tay ra.
Hai tay nắm chặt, hai người nhìn nhau cười, một tình bạn từ đó nảy sinh.
Sau hai tiết học tiếp theo, Dụ Vi Hề cảm thấy mình thực sự may mắn đến lạ thường. Lớp học này quả là một lớp ngoan ngoãn, mọi người đều có vẻ thân thiện. Xem ra, sau này cô học ở đây sẽ rất vui vẻ.
Nhưng thời gian vui sướng luôn kéo dài không lâu. Giữa tiết học, Ngô Luật Quần ngồi sau cô đã về. Người này cao to đẹp trai, làn da màu đồng cổ, có một nụ cười ấm áp khiến người ta bỗng nhiên sinh thiện cảm.
Lâm Nhan Ngạn hỏi: “Sao Mộ Tử Khâm không về?”.
Ngô Luật Quần đáp: “Cậu ấy bị thương rất nặng, muốn nghỉ ngơi hai ngày”.
Lâm Nhan Ngạn nghi ngờ: “Vừa rồi nhìn cậu ấy cũng có thế nào đâu, sao tự dưng lại thành nghiêm trọng thế?”.
Ngô Luật Quần giải thích: “Vừa rồi chỉ là trật khớp, kết quả lúc đang đi trên hành lang bị một nữ sinh va vào lại thành gãy xương”.
Lâm Nhan Ngạn hiếu kỳ: “Vậy nữ sinh đó là người học lớp nào?”.
Ngô Luật Quần lắc đầu: “Tớ không biết, Tử Khâm cũng không nhận ra, có điều cô ta đâm vào người khác xong lại bỏ chạy”.
Nghe vậy, cả người Dụ Vi Hề bỗng nhiên lạnh toát. Trong nháy mắt, cô nhớ lại một vài chuyện.
Sáng sớm hôm nay, lúc cô va vào người kia hình như đã nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên.
Lẽ nào – mình thực sự đã làm gãy cổ tay người ta rồi?!
Dụ Vi Hề lòng tràn đầy hổ thẹn, đang muốn thừa nhận hành vi phạm tội với hai người thì chợt nghe thấy Lâm Nhan Ngạn kêu lên: “Hỏng bét, cuối tuần tới chính là trận thi đấu bóng rổ với Kiến Trung, Mộ Tử Khâm chắc chắn không thể tham gia được, nếu thế chẳng phải cậu ấy sẽ tức điên lên sao?”.
“Đó là điều đương nhiên”. Ngô Luật Quần tiếp lời: “Nữ sinh kia nếu bị điều tra ra, nhất định sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong”.
Cậu ta vừa dứt lời, máu trong người Dụ Vi Hề ngừng lưu thông hoàn toàn.
Mình… sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong?
Dụ Vi Hề miệng cười cứng ngắc, giả vờ thoải mái hỏi: “Này, Mộ Tử Khâm là ai thế? Lợi hại lắm à?”.
“Mộ Tử Khâm là nhân vật quan trọng trong trường chúng ta, ngoại hình gia thế đều là đệ nhất. Cậu ta chính là đội trưởng đội bóng rổ, nữ sinh theo đuổi cậu ta nhiều không kể xiết. Tuy rằng bình thường tính tình người này khá hiền hoà, nhưng ”, Lâm Nhan Ngạn đắc ý nheo mắt lại, “Dựa vào năng lực quan sát và trinh thám tuyệt đỉnh của mình, tớ phát hiện ra, nếu đã chọc tới Mộ Tử Khâm thì hãy tự chuẩn bị quan tài cho tốt đi. Thế nên, nếu tớ mà là nữ sinh kia, cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã đâm phải cậu ta”.
Nói đến đây, môi Dụ Vi Hề đã hoàn toàn trắng bệch. Cô quyết định, vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình, nhất định phải giấu nhẹm chuyện này đến cùng!