Bản Tình Ca Của Hai Người Chương 5


Chương 5
Sở Mẫn Kiều có thói quen khi thư giãn thì đàn ca viết nhạc, khiến ông bà Lương rất vui, nói trong nhà rốt cuộc có không khí âm nhạc gia.

Mặc dù ở trên máy bay làm bộ không thèm để ý, nhưng thật đạp chân trên đất Hồng Kông, Sở Mẫn Kiều kiềm không được phập phồng lo sợ. Ngày đầu tiên không có công việc, bị Lương Cẩm Nguyên kéo tới nhà họ Lương, muốn chuẩn bị cũng không kịp. 

Bất ngờ là cha mẹ Lương Cẩm Nguyên thoạt nhìn tuổi rất trẻ, khi thấy Sở Mẫn Kiều thì ngây ra nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Họ không nói gì, vẻ mặt bình thản, trò chuyện vài câu. Ăn cơm tối ở nhà họ Lương, vốn định ăn cơm xong sẽ đi, cuối cùng bị bà Lương nài nỉ riết chỉ còn cách ngủ lại một đêm. 



Buổi tối Lương Cẩm Nguyên không yên tâm muốn đi xem Sở Mẫn Kiều, lúc xuống lầu trông thấy ghế phòng khách ngồi một người. Dù không bật đèn nhưng nhìn bóng dáng thì rõ ràng là mẹ anh. Bà ngồi ngay ngắn, dường như đang cố ý chờ Lương Cẩm Nguyên. 

Khi còn bé quan hệ của Lương Cẩm Nguyên với cha mẹ không quá thân. Cha bận công tác, mẹ anh năm đó cũng là siêu sao nổi tiếng tại Hồng Kông, làm vợ người ta nhưng bà không cam lòng xuống đài. Kết quả đứa trẻ bị bảo mẫu nuôi lớn, quan hệ với cha mẹ như là người lạ thân nhất. Đợi khi Lương Cẩm Nguyên học cấp ba, bà Lương mới giật mình tỉnh lại, rời khỏi điện ảnh ở nhà lo nội trợ. Bởi vì tuổi trẻ hời hợt đứa con, nên sau này hai người rất để ý suy nghĩ của con trai, như muốn đền bù cho anh. 

"Cẩm Nguyên, con ngồi đi." Bà Lương mở miệng trước, khẽ thở dài một hơi, như là không biết nói cái gì. "...Cẩm Nguyên, con thật lòng sao?" 

"Đúng vậy. Lần này con trở về là muốn cha mẹ gặp Sở Mẫn Kiều, cậu ấy rất tốt." Lương Cẩm Nguyên dường như đã quen thái độ cha mẹ đối với mình, ở chung thiếu cảm giác gia đình thân thiết, càng giống như bạn bè. 

"Mẹ chưa nói cậu ta không tốt. Mẹ thấy được Mẫn Kiều là đứa bé tốt. Nhưng cậu ấy nhỏ tuổi hơn con, con còn là ông chủ của cậu ta. Con có nghĩ tới truyền thông biết tin sẽ nói thế nào không. Họ sẽ không nhằm vào con mà là Mẫn Kiều." 

"Lúc con ở chung với cậu ấy đã từng nói, con sẽ bảo vệ cậu ấy." 

"Mẹ muốn không chỉ là con bảo vệ cậu ấy, hai người là ngang hàng. Con đừng dùng thái độ này đối xử với Mẫn Kiều, cẩn thận bị đá bây giờ." 

Giọng điệu của bà Lương trở nên thoải mái hơn. Lương Cẩm Nguyên nhẹ thở ra. Anh không lo lắng cha mẹ không nhận Mẫn Kiều, chỉ băn khoăn là lúc nào chấp nhận. Bây giờ nghe ra, có lẽ khi Sở Mẫn Kiều vừa vào cửa thì bà Lương liền biết ý nghĩ của Lương Cẩm Nguyên. Phía cha thì anh tin tưởng mẹ sẽ khuyên giùm. 

"Vậy, mẹ, con đi xem Mẫn Kiều." 

Anh yên tâm rồi càng muốn gặp Sở Mẫn Kiều. Người kia khiến anh yên lòng. 

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Lương Cẩm Nguyên trông thấy Sở Mẫn Kiều tựa đầu vào ngực mình. Biểu tình lúc ngủ say của cậu rất đáng yêu, giống như chợt biến nhỏ hơn vài tuổi. Lương Cẩm Nguyên không đánh thức cậu, đi phòng bếp làm bữa sáng cho cậu. Trên bàn cơm có tờ giấy cha mẹ để lại, bảo là đi với bạn xem triển lãm tranh, cho hai người không gian riêng. Lương Cẩm Nguyên có chút dở khóc dở cười. 

Thời gian ở Hồng Kông thật vui, trước mắt công ty đặt mục tiêu Sở Mẫn Kiều phát triển đa phần ở trong nước, lần này đi Hồng Kông chẳng qua là thử nghiệm, để sau này chuẩn bị sẵn sàng. Sở Mẫn Kiều có thói quen khi thư giãn thì đàn ca viết nhạc, khiến ông bà Lương rất vui, nói trong nhà rốt cuộc có không khí âm nhạc gia. Lúc gần đi Sở Mẫn Kiều đưa cho họ một album của cậu, còn bị bà Lương yêu cầu sau khi trở về lại gửi vài cái, bà muốn đưa cho chị em tốt của mình. 

Lương Cẩm Nguyên trở về sớm hơn Sở Mẫn Kiều một ngày. Trong công ty có nhiều chuyện như vậy, không thể nói bỏ là bỏ. Lúc ở Hồng Kông anh cũng nhiều lần mở hội nghị viễn trình thông qua truyền hình. Buổi tối trước ngày đi, hai người nằm trên giường, nhằm mắt lại ôm hôn nhau. 

"...Lần sau theo em đi nước Mỹ đi." Sở Mẫn Kiều mơ hồ mở miệng. 

Lương Cẩm Nguyên hiếm khi ngây ra, ôm chặt cậu. 

"Được." 

Ước hẹn tới nước Mỹ mặc dù không bị bỏ qua nhưng bị kéo dài tới rất lâu về sau. Sở Mẫn Kiều trở về nước liền nhận làm quảng cáo mới, nhân lúc cậu đang nổi, công ty kế hoạch mở buổi giao lưu cho người hâm mộ ca nhạc. Số vé ba trăm người rất nhanh bán hết sạch, thời gian đặt ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Sở Mẫn Kiều. 

Ngày giao lưu quà tặng chất đầy, người hâm mộ góp tiền mua đàn ghi-ta, còn có con chó lông xù đáng yêu. Lương Cẩm Nguyên ngồi sau cánh gà, Sở Mẫn Kiều ở trên đài ca hát nhảy múa, cùng người hâm mộ mở champagne chúc mừng sinh nhật, cùng một chỗ cắt bánh ngọt to lớn. Coi như ngồi ở sau cánh gà cũng có thể nghe thấy các cô gái kích động cùng hô to. 

"Sở Kiều! Sinh nhật vui vẻ!" 

Ca khúc cuối cùng là Sở Mẫn Kiều tự đàn tự hát, bài nhạc chính của album thứ nhất. Tất cả trở nên yên tĩnh, có cô gái kiềm không được khóc nức nở. Lương Cẩm Nguyên trông thấy Sở Mẫn Kiều ôm ghi-ta, bộ dạng cúi đầu mềm mại giống như lần đầu tiên gặp. Gió xuân cuốn hoa đào. Đôi mắt trong sáng kia, chẳng biết tại sao nhìn vào đã quên cả hít thở. 

Sở Mẫn Kiều mặc áo mỏng xanh đậm cổ xẻ hình chữ v ghim kim cài áo. Kim gài áo là Lương Cẩm Nguyên đưa, ngọn đèn chiếu làn da cậu trắng mịn, khóe mắt hình như vì hưng phấn mà ửng đỏ. Cậu ôm Lương Cẩm Nguyên, tiếng hít thở thổi vào tai anh. 

"Cẩm Nguyên, em rất vui sướng!"

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/9901


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận