Chàng thật sự ngạc nhiên trước một cảnh trạng hết sức lạ lùng!
Không còn một bóng dáng một ai ở nơi đáng lẽ phải tranh phong dữ dội với Cổ Vấn Chưởng môn Côn Luân phái.
Không có Thái Tuế Diêm La thật ra phải cùng Chưởng môn Nga My giao đấu sinh tử.
Cũng không thấy Đinh Nhất Hải và bầu đoàn hạ nhân của lão, cũng không có sự hiện diện của Đài Phong đạo trưởng hoặc Chưởng môn Hoa Sơn phái.
Tất cả đều vắng mặt một cách lạ thường! Và chàng chợt nhớ lại bóng dáng của hai nhân vật đã lao vượt qua. Khi chàng và Vô Danh Tẩu cùng có ý rời khỏi trận chiến vẫn diễn khai.
Chàng nghĩ :
- “Hai nhân vật đó có thân pháp vô thượng, phải chăng là hai nhân vật bị Đinh Nhất Hải lưu ở Lam động và Bạch động? Họ đến đây và gây khiếp đảm cho toàn trường, buộc tất cả phải bỏ đi!”
Thấy chàng không đi nữa, Viên Tử Quân hậm hực :
- Làm gì mà ngươi thừ người ra vậy?
Chàng đem điều chàng đang nghĩ nói cho Viên Tử Quân biết.
Nàng bĩu môi khinh thị :
- Ngươi đúng là ngốc tử! Hai nhân vật ở Lam động và Bạch động chính là Bạch Cốt Kiếm và Thái Tuế Diêm La! Ngươi không thể cùng một lúc vừa nhìn thấy họ ở nơi này, sau đó lại nhìn thấy họ ở nơi khác.
Chàng kinh ngạc :
- Sao cô nương biết?
- Hừ! Ta đã thám thính không còn sót chỗ nào ở Luận Kiếm quán này! Ngươi đừng ngạc nhiên nếu có điều gì đó ở Luận Kiếm quán này ta không biết.
Chàng vờ hỏi :
- Cô nương thám thính được tất cả ư? Bằng cách nào?
Và chàng cười thầm vì cho đến giờ nàng vẫn giấu, không để lộ cho chàng biết nàng chính là Từ Kim, kẻ đã vờ thân cận để dò xét Đinh Nhất Hải!
Nàng bảo :
- Bằng cách nào ta không thể nói! Nhưng nếu có điều gì muốn hỏi, ta sẽ giải thích.
Chàng ngờ vực nhìn nàng :
- Vậy cô nương có biết ai bị giam ở ba thạch thất còn lại?
- Ở Thanh động và Hồng động đúng là hai nhân vật như ngươi đã nói. Còn ở Hắc động là một quái nhân, có tính nết thật lạnh lùng cay nghiệt!
- Cô nương không thể biết rõ lai lịch của họ?
- Điều đó thì ta chưa kịp dò xét đã bị lão phát hiện. Hừ! Nhưng ta biết một điều, võ công của năm nhân vật này lợi hại tùy theo sắc màu, cao nhân nhất là nhân vật ở Hắc động.
Chàng thử dò hỏi nàng :
- Cô nương có biết tại sao Đinh Nhất Hải phải dùng đúng năm sắc màu như Ngũ Kỳ giáo không?
Nàng thoáng ngập nừng rồi vô tình thú nhận :
- Điều đó thì có! Khi ta bị giam giữ, nhờ lén nghe Đinh Nhất Hải đàm đạo cùng Bạch Cốt Kiếm, ta biết lão vẫn luôn suy nghĩ về năm sắc màu này. Nghe lão để lộ, như lão đang nhắm vào kỳ thư Thánh Ngũ Kiếm gì đó!
Chàng thất kinh :
- Thánh Ngũ Kiếm kỳ thư? Lão cũng biết ư?
Nàng cũng kinh ngạc :
- Ngươi bảo “lão cũng biết” là hàm ý gì? Ngoài lão còn ai khác biết nữa?
Chàng nửa đáp nửa tự lẩm bẩm :
- Là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ! Không lẽ lão họ Đinh và Độc Ma Ảnh thật sự có liên quan?
- Ha... ha... ha...
Một tràng cười vang lên thật đột ngột khiến Liễu Hận và Viên Tử Quân phải giật mình hốt hoảng.
Vút! Vút!
Hai bóng nhân ảnh xuất hiện!
Một người thì có một gương mặt thật lạnh lùng nhưng không phải dạng vô biểu cảm như nhân vật thứ hai.
Và đối với nhân vật thứ hai, Liễu Hận cứ ngờ ngợ là chàng đã một lần gặp mặt.
Chàng nhìn chú mục vào nhân vật đó! Ngoài bộ mặt thật sự vô biểu cảm, chàng còn nhận ra nhân vật này có vóc dáng khá quen! Chàng nghi ngờ cất tiếng :
- Nhị vị là ai? Đến đây với mục đích gì? Nếu muốn tìm Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải, thú thật, tại hạ cũng đang tìm lão!
Nhân vật có gương mặt lạnh lùng vụt mở miệng :
- Đinh Nhất Hải nào? Còn vị tiểu cô nương kia. Cô nương vừa đề cập đến Bạch Cốt Kiếm, tất cả những gì cô nương vừa nói đều là sự thật?
Liễu Hận ngạc nhiên nhìn nhân vật có bộ mặt lạnh lùng, lão nói lão không biết Đinh Nhất Hải là ai, lão nói thật hay giả vờ? Trên võ lâm hiện giờ còn ai là không biết Đinh Nhất Hải?
Chàng nghe Tử Quân đáp với vẻ mặt hậm hực :
- Còn Đinh Nhất Hải nào nữa? Đây là Luận Kiếm quán, cơ ngơi của lão! Ngay bên dưới Luận Kiếm quán này, có một nơi được lão họ Đinh biệt riêng để Bạch Cốt Kiếm ẩn cư! Nếu tôn giá chịu bỏ công ra một ít, tất sẽ biết đâu là sự thật!
Nhân vật lạnh lùng khẽ quay mặt nhìn nhân vật bên cạnh có gương mặt vô biểu cảm :
- Các hạ nghe rồi chứ? Sao các hạ dám dối gạt ta? Hóa ra Bạch Cốt Kiếm luôn ở bên cạnh các hạ?
Như một tia chớp chợt lóe sáng lên trong tâm trí của chàng. Chàng kêu lên :
- Tôn giá là Mộc Quan Linh! Còn lão, Đinh Nhất Hải là lão, Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo cũng là lão!
Nhân vật có bộ mặt vô biểu cảm lập tức có biểu hiện của sự lúng túng! Nhưng sau một thoáng, sự lúng túng đó liền mất đi, thay thế vào là một tràng cười cuồng ngạo được lão buông ra thật dài :
- Ha... ha... ha...
Nhân vật có gương mặt lạnh lùng chợt chớp động hữu thủ!
Lập tức trên tay nhân vật này liền xuất hiện một thanh kiếm, cùng với một câu hỏi vừa lạnh lùng vừa hàm chứa sự bất bình :
- Đúng hay sai? Ta phải hiểu như thế nào về tràng cười của các hạ?
Nhân vật nọ lập tức đưa tay lên xoa qua gương mặt!
Một Đinh Nhất Hải thật sự bằng xương bằng thịt liền hiện hữu! Lão đanh giọng :
- Đúng đấy! Thì sao nào? Mộc Quan Linh ngươi nên nhớ hạn kỳ bốn năm như ước hẹn vẫn chưa chấm dứt. Chỉ sau hạn kỳ đó ta mới có bổn phận cáo tri tung tích của Bạch Cốt Kiếm như đã thỏa thuận. Còn bây giờ, ngươi nên tuân thủ mọi ước thúc thì hơn!
Ha... ha... ha...
Mộc Quan Linh vụt hóa đá, do lời nói của Đinh Nhất Hải hoàn toàn đúng với những gì đã kết giao giữa song phương.
Và Mộc Quan Linh phải giật thót người khi nghe Đinh Nhất Hải cất giọng thâm trầm buông lệnh :
- Tiểu tử và nha đầu kia bắt đầu làm ta khó chịu rồi đó! Đành phải nhờ Mộc Quan Linh ngươi trừ khử chúng hộ ta vậy! Động thủ đi!
Câu nói quá bất ngờ và mưu mô quá lợi hại khiến Liễu Hận phải có hành động tiên hạ thủ vi cường!
Chàng động thân và động kiếm :
- Đinh lão tặc! Dã tâm của lão khiến đất trời cũng phẫn nộ! Ta phải diệt trừ lão!
Đỡ!
Vút!
Véo...
Đinh Nhất Hải cười lạnh, vừa bước lùi vừa lên tiếng thúc hối :
- Kìa, Mộc Quan Linh? Không lẽ ngươi cũng là hạng bội tín?
Mộc Quan Linh không phải là hạng bội tín! Điều đó đang được minh chứng qua việc Mộc Quan Linh xuất thủ, đỡ vào kiếm của Liễu Hận :
- Tiểu tử chớ trách ta! Đỡ!
Véo...
Choang!
Thủ pháp và nội lực của Mộc Quan Linh thật lợi hại! Kiếm chiêu lanh lẹ của chàng lập tức bị hóa giải.
Tuy nhiên chính Mộc Quan Linh phải lấy làm lạ về nội lực của chàng, một nội lực quá thâm hậu không thể nào có được ở một người có niên kỷ như chàng.
Phát giác sự sững sờ đang thoáng qua ở Mộc Quan Linh, chàng lập tức đảo người lao nhanh về phía Đinh Nhất Hải :
- Lão tặc mau nạp mạng!
Vút!
Và kiếm chiêu của chàng thật thần tốc.
Véo...
Bắt buộc Đinh Nhất Hải phải xuất lực chống trả!
- Ngươi hung hăng thế sao? Lui!
Véo...
Và kìa, đây là lần đầu tiên Liễu Hận nhìn thấy lão Đinh Nhất Hải sử dụng tả kiếm!
Chứng tỏ lão là người thuận tả kiếm, đúng như lần chàng nhìn thấy lão và Mộc Quan Linh ấn chứng võ công. Và như vậy, lão đã từng hóa thân làm Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo với tay tả sử kiếm và hữu luôn vận dụng độc chưởng!
Choang!
Hổ khẩu lão Đinh Nhất Hải tê chồn do nội lực của lão chỉ hơn Mộc Quan Linh đôi chút, và dĩ nhiên phải kém Liễu Hận chút ít.
Chàng nộ khí xung thiên, tin chắc lão Đinh Nhất Hải chính là kẻ chủ xướng cho một bọn giả danh giáo đồ Ngũ Kỳ giáo đã vây công hãm hại Viên Tử Linh, tam thúc của chàng.
Chàng nhanh tốc bật kiếm.
- Hãy xem...
Chàng định thi triển Diệt Gian kiếm tam thức nhưng ý định phải bất thành. Vì Mộc Quan Linh đang từ một bên lao ào vào với kiếm chiêu uy mãnh.
- Muốn báo thù hay rửa hận gì cũng được! Nhưng trước hết ngươi phải đả bại ta đã!
Đỡ!
Véo...
Thâm ý của Mộc Quan Linh, chàng thừa hiểu. Và chàng có cảm nhận ngay lúc này nếu muốn diệt trừ lão Đinh Nhất Hải quả là thiên nan vạn nan!
Chàng xoay kiếm hét lên :
- Đành vậy thôi! Mong tiền bối lượng thứ!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Đối với Mộc Quan Linh, chàng do không xem là đại địch nên không thể thi triển Diệt Gian kiếm tam thức! Chàng chỉ vận dụng Vô Danh Kiếm của chàng và Phích Lịch kiếm của Tam thúc Viên Tử Linh.
Tuy chỉ có hai loại kiếm pháp như vậy nhưng với nội lực tương đương một Giáp Tý của chàng cũng đủ bức dồn Mộc Quan Linh vào thế bị động!
Chàng vừa giao đấu với Mộc Quan Linh vừa đưa mắt nhìn chừng thái độ của Đinh Nhất Hải.
Do đó chàng thoáng lo ngại khi phát hiện lão họ Đinh như có ý đồ muốn lao đến!
Sự lo ngại đó lập tức biến thành sự thật! Đinh Nhất Hải chợt gầm vang :
- Trước kia ta không nghĩ cách giải quyết ngươi quả là điều sai lầm! Phen này thì hết rồi! Đỡ!
Véo...
Lão nhập cuộc, thản nhiên liên tay hiệp thủ với Mộc Quan Linh vây công một mình chàng!
Viên Tử Quân hốt hoảng xông đến :
- Thủ đoạn quá đê tiện! Xem kiếm!
Ù... ù...
Bùng... bùng...
Nàng sử dụng Phích Lịch kiếm!
Đó là kiếm pháp của Viên Tử Linh phụ thân nàng! Do đây là loại kiếm pháp khá đặc biệt, rất dễ bị ai khác nhận ra lai lịch, nên trước kia chẳng trách nàng trong lốt Từ Kim không dám dùng đến!
Và lúc này nàng không còn là Từ Kim, trái lại đang là Viên Tử Quân, hậu nhân của Phích Lịch kiếm Viên Tử Linh nên nàng thỏa chí vận dụng kiếm pháp gia truyền.
Sự liên tay của nàng rốt cuộc chỉ làm cho Liễu Hận thêm lo ngại :
Và chỉ một thoáng phân thân của chàng, lão Đinh Nhất Hải lập tức tận dụng :
- Đỡ!
Véo...
Mối lo ngại vụt tan biến đi, chàng bật cười :
- Là Vô Danh Kiếm ư? Lão không nhanh bằng ta đâu! Đỡ!
Véo...
Lão phát trước nhưng do không đủ nhanh bằng chàng nên chiêu kiếm dễ dàng bị chàng chận đứng.
Mộc Quan Linh buột miệng :
- Kiếm pháp của ngươi quả cao minh! Thật hứng thú khi được giao đấu như thế này! Đỡ!
Véo... Véo...
Tuy biết Mộc Quan Linh khen thật nhưng sự cao hứng của lão vào lúc này lại hóa thành sự trở ngại cho chàng! Chàng buộc phải động chiêu cùng lão :
- Đỡ!
Véo...
Choang! Choang!
Bên cạnh Đinh Nhất Hải bất ngờ hất mạnh kiếm chiêu vào Viên Tử Quân :
- Tiểu liễu đầu không biết tự lượng sức! Nạp mạng nào!
Véo... Véo...
Chàng nhìn thấy và kinh tâm :
- Là Thất Thập Nhị Quỷ Kiếm? Hóa ra lão giữ người là để lẻn học trộm kiếm pháp?
Tử Quân mau lùi lại!
Chàng dịch bộ chuyển người, tung nhanh một lúc những năm bảy kiếm, hy vọng kịp hóa gii thức kiếm quá biến ảo của Đinh lão tặc.
Véo...
Véo...
Chàng dù nhanh nhưng vẫn không đủ so với chiêu kiếm quá biến hóa của lão! Lão hãy cnò hai thức biến hóa nữa và hai thức này đanh nhanh ảo lao vào Viên Tử Quân.
May thay, Tử Quân dù lâm nguy nhưng vẫn chưa bấn loạn!
Phích Lịch kiếm được nàng vận dụng kịp lúc.
Véo...
Ù... ù...
Bùng... bùng...
Lão không giết được Viên Tử Quân như ý muốn, đó là do Liễu Hận ngăn trở! Lão biết rõ điều này nên hậm hực dồn mọi nỗ lực vào chàng.
- Tiểu tử thật đáng chết! Đỡ!
Véo... Véo...
Lúc đó Mộc Quan Linh cũng đang vũ lộng kiếm chiêu :
- Tiếp chiêu này, tiểu tử!
Véo... Véo...
Vô tình bị hai tay đại cao thủ xông vào cùng một lúc, Liễu Hận thoáng động tâm.
Thật nhanh, chàng vận dụng hai loại kiếm pháp cùng một lúc, phân khai và giao đấu với bọn họ hai người :
- Xem kiếm!
Véo...
Véo...
Ù... ù...
Phích Lịch kiếm với thập thành công lực là dành cho Đinh Nhất Hải! Lão phải thất thần vì sợ hãi!
Còn phía bên kia, để giáo đấu với Mộc Quan Linh, chỉ là tình cờ chàng vận dụng đúng kiếm pháp của Mộc Quan Linh.
Điều đó khiến Mộc Quan Linh sững sờ :
- Ơ hay! Sao ngươi biết...
Cao thủ đang giao đấu, chỉ một sơ xuất nhỏ là chuốc hậu quả!
Điều này đang xảy đến cho Mộc Quan Linh. Lão sững sờ khiến kiếm chiêu chậm lại, và kiếm của Liễu Hận nhân đó vẫn theo đà cuộn ập đến!
Phát hiện điều này, chàng vì chưa hề có ý nghĩ hạ thủ Mộc Quan Linh nên có phần ân hận lẫn kinh hoàng.
Chàng tìm cách thu chiêu!
Tuy nhiên lực đạo của kiếm chiêu thì mạnh và phản ứng của chàng lại hơi muộn, vì thế kiếm chiêu vẫn còn sự uy mãnh của nó.
Soạt!
Nhìn hữu thủ của Mộc Quan Linh phải vấy máu. Chàng vụt đờ người ra!
Tận dụng cơ hội hiếmcó, Đinh Nhất Hải loang mạnh kiếm.
Véo... Véo...
Viên Tử Quân bật gào lên :
- Thiếu môn chủ...
Chàng choàng tỉnh thật muộn màng.
Véo...
Kiếm của Đinh Nhất Hải kể như đã quá kề cận và Liễu Hận thì quá muộn để có phản ứng!
Ngay khi sinh mạng đang như chỉ mành treo chuông, bất ngờ có tiếng quát phẫn nộ của Mộc Quan Linh :
- Bạch Vụ Liên Hoàn Kiếm của Bạch Cốt Kiếm ác đồ ư? Đỡ!
Véo...
Hữu thủ tuy đã bị kiếm của Liễu Hận vô tình cứa sâu nhưng Mộc Quan Linh vẫn liều lĩnh xuất kiếm!
Choang! Choang! Choang!
Mất cơ hội hạ độc thủ Liễu Hận, Đinh Nhất Hải phẫn nộ nhìn Mộc Quan Linh :
- Thất phu! C... h... ế... t...!
Véo...
Vốn nội lực không bằng, thêm vào đó là hữu thủ đã bị kiếm thương, hành vi vừa rồi của Mộc Quan Linh vô tình làm cho vết kiếm thương xé rộng thêm, khiến hữu kiếm phải buông xuôi!
Đã thế, độc thủ của Đinh Nhất Hải lại quá hiểm độc, khiến Mộc Quan Linh phen này mười phần phải thảm tử đến mười phần.
Liễu Hận vụt bừng tỉnh.
Chàng động sát cơ và loang kiếm :
- Lão phải chết thì đúng hơn! Đỡ!
Véo... Véo...
Diệt Gian kiếm tam thức lần đầu tiên được chàng thi triển.
Uy lực quả nhiên thật vô bờ bến, xảo đoạt thiên công, kinh quỷ khiếp thần, ngưng mức vô thượng.
Véo... Véo...
Phát hiện chiêu kiếm quá lợi hại, Đinh Nhất Hải chẳng còn cách nào khác buộc phải thu chiêu và lăn tròn người dưới đất.
Ào...
Nhưng lão vẫn không thoát khỏi phạm vi uy lực của Diệt Gian kiếm.
Soạt! Soạt!
Hai tiếng chạm khẽ và là hai vệt kiếm thương ở hai bên người lão tặc!
Phấn khích trước kết quả này, chàng mỉm cười chờ lão lóp ngóp đứng lên!
Lão đứng lên thật!
Nhưng lão bất ngờ bật người lao vào Viên Tử Quân.
Vút!
Chàng kinh hoàng phải trờ người qua, sợ nếu để chậm lão sẽ ám hại nàng.
Nào ngờ, lão chỉ vờ lao qua rồi thần tốc lao ngược lại.
Vút!
Chàng chưa kịp hiểu lão tặc định thực hiện ý đồ gì thì nghe lão gầm vang :
- Ngươi chớ trách ta! Đỡ!
Vù... vù...
Lão dùng hữu thủ xuất phát độc chưởng và quật vào Mộc Quan Linh!
Lão căm phẫn vì Mộc Quan Linh vô tình ngăn trở lão, khiến lão phải thảm bại vì Liễu Hận.
Động nộ vì ác tâm đó của lão, chàng vội vận dụng Phích Lịch kiếm.
Từ khoảng cách xa quyết hóa giải độc chưởng của lão thay cho Mộc Quan Linh.
- Lão độc ác đến thế sao? Đỡ!
Ù... ù...
Bùng... bùng...
Chàng ra tay thật kịp lúc. Vì khi đó, Mộc Quan Linh đang bối rối chẳng biết phản ứng như thế nào trước độc chưởng của Đinh Nhất Hải!
Quá phẫn nộ, Đinh Nhất Hải bất ngờ ném kiếm ra với tiếng rít ác độc :
- Nạp mạng!
Vụt!
Mọi người hoàn toàn bất ngờ trước hành vi phản thường của Đinh Nhất Hải. Vì thế, thanh kiếm của lão càng được dịp lao xé gió vào Mộc Quan Linh.
Kịp tỉnh cơn bàng hoàng, chàng lao đến :
- Mau tránh nào, Mộc Quan Linh tiền bối!
Vút!
Tuy nhiên tiếng hô hoán của chàng chỉ giúp cho Mộc Quan Linh có một phản ứng khá chậm chạp!
Mộc Quan Linh vừa mới nghiêng người thì :
Phập!
Thanh kiếm của Đinh Nhất Hải lập tức xuyên suốt qua người Mộc Quan Linh, từ phần thân bên tả xuyên qua phần thân bên hữu.
Nộ khí xung thiên, chàng vội chuyển người lập tức lao theo Đinh Nhất Hải :
- Đố lão chạy thoát! Ta...
Chàng vừa quát đến đó, có tiếng kêu hốt hoảng của Viên Tử Quân vang lên :
- Thiếu môn chủ hãy dừng lại!
Lo ngại, chàng dừng chân và nhìn lại phía sau! Chàng không thấy có gì nguy hiểm xảy ra cho nàng ngoại trừ việc nàng vừa đỡ lấy thân hình của Mộc Quan Linh vừa rối rít gọi :
- Mộc Quan Linh tiền bối có điều cần nói! Thiếu môn chủ mau quay lại nào!
Chàng đưa mắt nhìn quanh, lão Đinh Nhất Hải đã mất dạng! Chàng thở dài, lao ngược lại.
Vút!
Hết chương 34