Cuối cùng thì nàng đã đợi được hắn nói ba từ này. Giờ phút này, nàng hạnh phúc đến chết đi được.
“Noãn, anh yêu en, anh còn tưởng rằng cả đời này cũng không còn cơ hội để nói với em nữa.”
Hoắc Thiên Kình hôn lên nước mắt nàng, xúc động mà thì thầm: “Anh yêu em, yêu em, cả đời này đều yêu em, còn cả con của chúng ta nữa, cảm ơn em, Noãn của anh!”
“Thiên Kình…” Trái tim luôn bất an của Úc Noãn Tâm cuối cũng cũng đã tìm được nơi cập bến, nàng ôm chặt lấy hắn, không chịu buông tay.
Đêm khuya, có thêm hương vị của tình yêu thì trở nên càng thêm đáng yêu.
“Ê, em đừng có lấn anh!”
“Không được, để em nhìn ba một chút!”
“Ai da!”
Ngay khi Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm đang ôm nhau nồng nàn thì cánh cửa phòng ngủ hơi khép hờ kia không chịu được sức chen của hai đứa nhỏ. Ngay sau đó, hai tên nhóc lập tức cùng ngã nhào xuống tấm thảm trong phòng ngủ.
Hoắc Quân Nghị ngã xuống trước, mà Hoắc Tư Khuynh thì lại đè lên người nó, làm nó đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Úc Noãn Tâm cả kinh mà nhìn hai đứa nhóc bỗng từ đâu ngã nhào vào phòng ngủ, một lúc sau mới phản ứng trở lại mà đẩy ngày Hoắc Thiên Kình ra, cài lại áo ngủ…
“Không phải lúc nãy đã ngủ rồi sao, sao giờ lại thức dậy? Té có đau hay không?” Nàng đau lòng mà bước lên.
Hoắc Quân Nghị lập tức đứng lên, Hoắc Tư Khuynh lại té xuống.
“Mẹ, con không cần mẹ bế con lên, con là con trai, lớn thế mà còn để mẹ bồng thì rất mất mặt.”
Úc Noãn Tâm cười khổ, con trai nàng mới ba tuổi mà thôi, tối nay vừa mừng sinh nhật xong.
Hoắc Quân Nghị thè lưỡi. “Bây giờ con có ba nên vui quá mà không ngủ được.”
Hoắc Thiên Kình cười ha hả. Tên nhóc này rất giống hắn lúc nhỏ.
Úc Noãn Tâm liếc hắn một cái, sau đó nhìn Hoắc Tư Khuynh, thấy cô bé uất ức thì nhẹ nhàng nói: “Tư Khuynh, mẹ bế con lên nhé.”
“Không cần, con muốn ba bế cơ!” Con gái thì hay nhõng nhẽo hơn, nằm trên thảm mà không chịu đứng dậy.
“Tư Khuynh…”
“Nào, để ba bế Khuynh Nhi!”
Hoắc Thiên Kình mặc áo ngủ xong, thấy vậy thì lập tức bế con gái lên, cưng chiều mà hôn lên má cô bé một cái. “Té có đau không?”
“Có!”
Tư Khuynh bé nhỏ gật mạnh đầu một cái, nhõng nhẽo mà tố cáo: “Đều là do Quân Nghị không tốt, anh ấy cứ không cho con nhìn ba, nói ba là của một mình anh ấy!” Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó như sắp khóc.
Hoắc Thiên Kình vội vã dỗ dành. “Khuynh Nhi ngoan, ba cũng là ba của con, con là con gái ngoan của ba, con và anh đều là cục cưng của ba hết.”
Tư Khuynh liền nín khóc mà cười.
“Vậy ba sẽ không rời xa chúng con nữa chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, ba phải đưa các con đến trường, nhìn các con lớn lên từng ngày.” Hoắc Thiên Kình thấy rất yêu hai đưa trẻ này.
Quân Nghị nghe xong thì lắc đầu. “Xí, con gái đúng là thích làm nũng, chỉ té một cái mà đã la lên. Ba, nó cố ý đó.”
Nói xong, cư nhiên chủ động bò lên trên giường.
“Quân Nghị, sao con không về phòng ngủ?”
“Bởi vì con muốn ngủ với ba.” Quân Nghị bé nhỏ cũng bi bô nói.
Úc Noãn Tâm dở khóc dở cười. “Quân Nghị, ba đã mệt cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi mới được.”
“Nhưng con muốn tâm sự với ba, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba.” Quân Nghị không chút nhượng bộ.
“Con cũng vậy, con cũng vậy!” Tư Khuynh bé nhỏ cũng hét lên.
Quân Nghị liếc nó một cái…
“Anh phải nói với ba những chuyện giữa đàn ông với nhau, em là con gái…”
“Hừ!”
Tư Khuynh nghiêng đầu sang một bên, vùi mình vào lòng Hoắc Thiên Kình. “Em muốn ba kể chuyện cho em nghe!”
Hoắc Thiên Kình cứ cười mãi, hạnh phúc không tả xiết.
Úc Noãn Tâm thấy thế thì bất đắc dĩ mà thở dài: “Xem ra hai đứa nhỏ này rất thích theo anh.”
“Con của anh thì phải theo anh rồi, ha ha!”
Hoắc Thiên Kình cười sang sảng. “Hôm nay hai đứa đều ngủ với ba, ba kể chuyện cho các con nghe.”
“Được được!”
Hai đứa trẻ không ngừng nhảy nhót.
Ngay sau đó, Úc Noãn Tâm cũng bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy.
“Còn có cô bé ngốc mà anh yêu nhất nữa!”
Hạnh phúc lại lan ra…
Sáng sớm, Hoắc Thị tràn ngập vẻ bận rộn. Trong phòng họp quốc tế, các cổ đông đang ngồi nghiêm chỉnh, Anna Winsnet ngồi ở vị trí chủ tịch. Khi trợ lý đưa bản báo cáo tình hình kinh doanh 6 tháng cuối năm đến trước mặt bà thì bà lại đứng dậy…
“Các vị, hôm nay là lần cuối cùng tôi ngồi ở vị trí này!”
Các cổ đông đều cả kinh, còn chưa kịp bình luận thì Anna Winsnet lại nói tiếp…
“Bởi vì tôi phải trả vị trí này lại cho chủ nhân của nó.”
Lời vừa dứt, cửa phòng họp liền bị hai người vệ sĩ đẩy ra. Ngay sau đó, dáng người cao lớn của Hoắc Thiên Kình xuất hiện trước mắt mọi người. Hắn mặc âu phục đắt tiền, không chút suy giảm vẻ oai phong tuấn tú, mang theo khí phách của một bá vương đã trở lại. Hắn vững vàng bước tới ngồi xuống ghế chủ tịch trong sự nín thở của mọi người.
“Các vị…”
Hoắc Thiên Kình bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt chấn kinh của các cổ đông, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ uy quyền sẵn có…
“Vất vả cho các vị rồi. Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thị lại do tôi chủ trì.”
Mọi người bỗng phản ứng trở lại, giọng nói uy quyền quen thuộc này đã kích hoạt mỗi tế bào trong người bọn họ. Ngay lập tức, các cổ đông liền đứng dậy, vô tay hoan hô…
Buồi chiều, không khí ở Tả Thị cũng có chút kích động.
Úc Noãn Tâm xuất hiện với vẻ già dặn, đứng trước ban quản lý. Lần đầu tiên, nàng nở nụ cười tươi như hoa trước mặt họ.
“Các vị, hôm nay Tả Thị chúng ta sẽ do một chuyên gia phụ trách!”
Các quản lý xì xào suy đoán. Cửa phòng họp mở ra, dưới sự dẫn đường của trợ lý, Hoắc Thiên Kình bước vào, bước chân vững vàng mang theo vẻ quyền uy.
Hắn và Úc Noãn Tâm nhìn nhau một cái, ý cười dịu dàng hiện lên trong mắt. Sau đó khi quay về phía các quản lý đã ngẩn người ra từ nãy giờ thì gương mặt trở nên lãnh đạm thản nhiên…
“Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Thiên Kình tôi sẽ đảm nhiêm vị trí chủ tịch của Tả Thị. Tại đây, tôi hứa là Tả Thị sẽ không trở thành một bộ phận của Hoắc Thị, Tả Thị vẫn là một tập đoàn độc lập. Tôi sẽ phụ trách tình hình kinh doanh của Tả Thị cho đến khi nào tìm được người thích hợp cho vị trí chủ tịch.”
Vài câu ngắn ngủi nhưng lại giống như là đang tiêm thuốc kích thích cho mọi người vậy.
Úc Noãn Tâm không khỏi sinh lòng bội phục. Nàng không thể không thừa nhận Hoắc Thiên Kình rất thích hợp tung hoành trên thương trường. Sự trầm ổn cùng uy nghiêm của hắn không chỉ làm cho cấp dưới cảm thấy yên tâm mà còn gây cho người ta sức mạnh hướng về phía trước. Khí thế lãnh đạo trời sinh này không phải ai cũng có được.
Ngay cả nàng cũng vậy, chỉ cần một câu nói của Hoắc Thiên Kình thôi là có thể làm nàng cảm thấy an toàn cùng hạnh phúc rồi.