Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 23 : Đừng có làm phiền lão tử

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 23: Đừng có làm phiền lão tử



Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan



Khi Thạch Thiên tỉnh ngủ thì đã là giữa trưa, sau khi rửa mặt thì chuẩn bị thay đổi quần áo đi đến trường học báo danh, lấy đồng phục của trường Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan mà Pirnie phái thủ hạ chuẩn bị cho hắn mặc vào, nhìn tới nhìn lui trong gương, rồi lại lập tức cởi ra. Đồng phục này là của Trường trung học Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan, hình dáng, màu sắc đều rất hoạt bat đáng yêu, còn thiết kế mấy cái huy hiệu như hoạt hình, Thạch Thiên làm sao có thể chịu được, đánh chết hắn cũng sẽ không mặc quần áo như vậy ra khỏi cửa, tùy tiện kiếm một bộ đồ khoác lên người, kéo dép lê ra khỏi cửa.



Ở quán nhỏ bên đường kiếm chút đồ ăn sáng dằn bụng, vừa thấy thời gian cũng đã đến giấc học buổi chiều, bản thân phải đi báo danh, vạn nhất giáo viên lên lớp mà không thấy người, thì cũng phiền toái, liền nhằm hướng trường học mà đi đến. Sau khi đi đến chân núi sư tử chỗ Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan, thấy trên núi sư tử có rất nhiều quái thạch, đỉnh núi cũng có chút giống đầu sư tử, nhất thời tâm huyết dâng lên, khởi hứng thú du ngoạn, thầm nghĩ lão tử dù sao cũng đã đến muộn một tháng, cũng không ngại trễ chút nữa, liền đi đường vòng mà lên trên núi.

HongKong là một vùng đất biển kết hợp với đồi núi điển hình, nội thành tập trung ở mấy chỗ, hai bên vịnh Victoria có thể nói là nơi phồn hoa nhất, nhưng rời mấy tòa nhà này, đại bộ phận HongKong là đồi núi tạo thành vách ngăn. Mấy đồi núi này đều bị khai phá thành các loại công viên hoang dã, chính phủ HongKong bảo hộ các nơi này rất tốt, đều phân khu quản lý, đồng thời cung cấp các phương tiện an toàn cho những người lên núi. Đất bằng tại HongKong bình thường đều có nhà cửa, các kiến trúc hiện đại này dung hợp cùng đồi núi, hỗ trợ cho nhau, người trong thành thị ngẩng đầu lên là có thể thấy núi, mà lên núi cũng có thể thấy nhà, không cần đi đâu xa cũng có thể hưởng thụ không khí tự nhiên, đối với các đô thị lớn trên thế giới thì điều này rất là quý giá. Đồng thời, HongKong xung quanh là biển, vừa có thể thấy núi lẫn biển đương nhiên là khác biệt.

Công viên hoang dã ở núi sư tử du khách cũng không ít, Thạch Thiên cũng không kiên nhẫn cùng người đị dạo núi, dù sao muốn xem nơi nào thì lắc mình đến nơi đó, tốc độ cực nhanh, các du khách cũng không phát hiện ra, chỉ là mới đó thấy một người, trong nháy mắt lại không thấy, bất quá các du khách tới HongKong leo núi chơi, bình thường cũng chỉ chú ý đến toàn cảnh thành thị bên ngoài núi, cảnh biển ở vịnh cảng, cũng không chú ý đến những người xung quanh, mà có thấy cũng đều nghĩ là mình hoa mắt, mà không cảm thấy gặp quỷ.

Loại đồi núi này đối với Thạch Thiên mà nói thật sự quá nhỏ, hắn đi chừng nửa giờ đã đi khắp công viên hoang dã núi sư tử, tậm tính của hắn hiện tại đã trở lại giai đoạn thiếu niên, không kiên nhẫn đứng tại một chỗ quá mười phút, sau khi chạy khắp núi sư tử liền xuống núi đi đến trường học báo danh.

Tại cổng Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan, có một con đường riêng của trường học, tuy chỉ chừng một trăm thước, đường cũng không rộng, nhưng hai bên đường trống các loại cây hoa cỏ, trong đó không thiếu một số loại trân quý, Thạch Thiên thả lỏng bước chân, như tản bộ vừa đi vừa thưởng thức mà đến cổng trường. Vừa đi tới cửa, liền thấy ba cô gái tuyệt mỹ như hoa như ngọc đi tới hắn, nhìn qua mắt lộ hung quang, sắc mặt bất thiện, hơn nữa còn xông về phía mình, trong lòng thực mơ hồ, không nhớ là đã gặp qua các nàng hay chưa, hơn nữa vừa thấy tư thế đi của các nàng, liền biết ba người này vẫn là xử nữ, theo bản năng đề cao cảnh giác.

Thạch Thiên sống hơn ngàn năm, cùng các loại nữ nhân quan hệ cũng hơn ngàn năm, bởi vì khí chất bản thân hắn đặc thù, tướng mạo tuấn tú, hơn nữa thân mạng tuyệt kỷ, độc bộ thiên hạ, thực dễ dàng hấp dẫn khác giới, cũng làm cho hắn tăng thêm không ít phiền não, hơn nữa là xử nữ, một khi dính vào, muốn bỏ cũng khó khăn hơn các nữ nhân khác gấp trăm lần. Các nàng theo lý theo tình mà nói, đã đem tất cả giao cho ngươi, cho nên cũng muốn ngươi giao cho nàng tất cả, không đáp ứng liền đòi sống đòi chết, làm cho ngươi đầu lớn như cái đấu, sống không bằng chết. Thạch Thiên đã nếm không ít đau khổ như vậy, trừ phi là muốn tìm một người vợ sống trọn đời này, bằng không hắn tình nguyện đi làm hòa thượng, cũng tận lực không tới gần “Nhóm người nguy hiểm” này.

Lúc này Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ đã đi đến trước mặt Thạch Thiên, thấy hắn không có mặc đồng phục, còn kéo dép lê, không khỏi có chút do dự, thầm nghĩ người này có lẽ không phải là học sinh tới nơi này học, sắc mặt hơi chút hòa hoãn, Hạng Kiều hỏi trước: “Cậu tới nơi này học sao?” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Thạch Thiên thấy các nàng mặc đồng phục, bộ dáng tuy có chút khác biệt, nhưng rất nhiều chi tiết không sai biệt lắm, hơn nữa còn có huy hiệu kia nữa, thầm nghĩ chắc là học sinh trong này. Trước ngực các nàng còn đeo tấm thẻ ghi “Giám sát viên”, xem ra là cán bộ học sinh, liền đáp: “Đúng vậy, là mấy ngày đầu tiên đến đây, xin hỏi báo danh ở nơi nào?”

Ba nữ vừa nghe quả nhiên là học sinh mới đến, ngoại trừ Quách Thiến Vi vẻ mặt si mê ra, Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ lập tức trầm mặt xuống, mắt phóng hung quang, Lý Hiểu Lệ nói: “Hay cho tiểu tử, ngày đầu tiên báo danh mà đã dám đến trễ rồi, ngay cả đồng phục còn không mặc, lại còn dám đi dép lê. Không đem các giám sát viên chúng ta để vào trong mắt sao chứ? Muốn chết à!”

Thạch Thiên nghe các nàng quả thật là học sinh quản về kỷ luật, tuy có chút hung hăng, nhưng cũng không muốn cùng so đo với các nữ sinh này, thản nhiên nói: “Mang dép lê vừa mát vừa nhanh” xong rồi cũng không để ý tới các nàng, mà tiếp tục đi về phía trường học.

Hạng Kiều cả giận nói: “Đứng lại”, nàng thấy Thạch Thiên thần sắc như thường, thật không đem các nàng để ở trong mắt, thầm nghĩ tiểu tử này ngày đầu tiên đến, còn không biết sự lợi hại của các nàng, hôm nay mặc kệ thế nào cũng phải giáo huấn hắn một phen.

Thạch Thiên quay đầu lại nói: “Chuyện gì?”

Hạng Kiều cười lạnh nói: “Ngươi chẳng những đến muộn, còn không mặc đồng phục, phải giáo dục lại ngươi…”

Lý Hiểu Lệ ở một bên nói: “Mau quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, bằng không sẽ phải ăn đòn”

Thạch Thiên vừa nghe qua thật không thấy chỗ nào là nữ sinh, mà quả thực là nữ thổ phỉ, tức giận nói: “Cảnh cáo các cô, đừng có làm phiền lão tử” Xong xoay người đi vào trong trường học, dù sao đây cũng chỉ là mấy nữ sinh cũng không thích chơi đùa với các nàng.

Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ thấy tiểu tử này lại còn dám cảnh cáo các nàng, còn tự xưng lão tử, làm sao có thể nhẫn nhịn được, cũng không dài dòng nữa, chỉ thấy Hạng Kiều phi thân tung một cước vào Thạch Thiên, Lý Hiểu Lệ thì trực tiếp dùng chữ “túm” trong tuyệt kỷ bát phụ, đưa tay túm lấy tóc của Thạch Thiên.

Thạch Thiên cũng không quay đầu lại, sau lưng phảng phất như có mắt, một tay chụp lấy cổ chân Hạng Kiều, tay kia chụp lấy tay của Lý Hiểu Lệ, quẳng vào trong bãi cỏ bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới mà đi vào trường học.

Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ còn chưa rõ ràng là thế nào, chỉ cảm thấy mình đột nhiên thân ở không trung, ngửa mặt lên trời mà bay đi, nhưng lại phi hành siêu thấp, sợ tới mức cao giọng thét lên, tay chân vung loạn, cứ như là đang bơi trong không khí, tiếp theo lưng rốt cuộc tiếp đất, trượt với tốc độ cao, thẳng đến chạm vào các cây cối bên ngoài vườn hoa mới ngừng lại. Thạch Thiên thấy các nàng là nữ sinh, cũng không muốn làm cho các nàng bị thương, dùng xảo kình, tuy mông và trên lưng đầy những cỏ, lại không bị thương chút nào, thậm chí ngay cả da cũng không trầy một miếng.

Nhưng hai nàng vừa chịu thiệt thòi, dưới cơn thịnh nộ cũng không nghĩ gì ngoài việc đi đánh người này, đang muốn đứng dậy đuổi theo, lại cảm thấy trên đầu căng thẳng, một trận đau đớn, tóc của hai người đã quấn vào cây cối, đợi các nàng thoát khỏi thì Thạch Thiên đã không thấy đâu nữa.

Quách Thiến Vi vẫn đứng ở tại chỗ, hai tay ôm ngực, đôi môi anh đào mở to có thể nhét được cả hai quả trứng gà, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt khoa trương mà nhìn về phía Thạch Thiên biến mất, trái tim kinh hoàng đập với tốc độ 800 lần/phút mà hô lên: “Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt! Quá tuyệt!

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-23-Vk4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận