Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 375: Phù hiệu thần bí.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Trong lòng Thạch Thiên căn bản không có khái niệm sợ hãi này, nếu đối với Alex nổi lên lòng nghi ngờ, liền không chờ nữa mà tiến lên muốn mở cái hộp ra xem đến tột cùng là cái gì. Nhưng không đợi tay hắn đụng tới cái hộp, cái hộp nọ đột nhiên lên tiếng nói: “Thạch Thiên tiên sinh, chuẩn bị tốt chưa? Bây giờ tôi mở hộp ra, tốt nhất là có thể bảo trì khoảng cách” Đó là tiếng của Alex.
Thạch Thiên nghe ra thanh âm là từ phía dưới cái hộp nọ truyền ra liền nói: “Mau mở ra”, đồng thời vận khởi chân khí biến dị bảo vệ toàn thân, cũng không có gì sợ hãi, nhưng sau khi đã hưởng qua đau khổ của tên lửa cùng vũ khí laser, cần phải phòng bị cũng là nên có.
Nghe tích một tiếng vang nhỏ, cái hộp phân ra ở giữa, chậm rãi hướng hai bên mà mở ra, chỉ chốc lát một cái hộp hình cầu trong suốt lớn bằng trái bóng xuất hiện trước mắt Thạch Thiên, trong hộp có chứa dung dịch vô sắc, ở giữa lại nổi lơ lửng một hạt châu màu trắng lớn chừng quả trứng gà.
Hạt châu tuy màu trắng, ánh sáng bắn ra lại bảy màu rực rỡ, giống như những sợi tơ phấp phới trong không trung, cảm giác hết sức quái dị. Thạch Thiên đương nhiên rõ ràng ánh sáng không có khả năng vũ động như tơ tằm, nhớ tới Alex từng nói vật bên trong hộp có được năng lượng tương tự như nội tại tính mạng thể, chăm chú nhìn kỹ, ánh sáng này quả nhiên như xoắn ốc, cùng với nội lực kỳ quái của Beila ban đầu giấu ở mi tâm là giống nhau, có thể thấy được Alex cũng không có nói láo, bảo bối này quả nhiên là một vật kỳ lạ, xem ra mình đã đa tâm rồi.
Phòng bên trong xe, Alex hô hấp nặng nề hẳn lên, ấn tiếp một cái nút màu đỏ.
Năng lượng xoắn ốc phấp phới trong không trung đột nhiên đều bị thu trở về, biến mất không thấy, đèn trong mật thất sau khi chợt lóe lên mấy cái thì toát ra một trận hoa lửa, đồng thời bị thiêu hủy, hạt châu trong thùng lớn lên gấp đôi, sắc thái không ngừng biến ảo, càng thêm trong suốt chói mắt, trong mật thất vẫn được chiếu hết sức sáng ngời.
Alex cùng Beila nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thấy Thạch vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, sau khi qua hơn mười phút, vẻ mặt hai người ngưng trọng trở nên càng ngày càng kinh ngạc, phản ứng của Thạch Thiên rõ ràng so với bọn họ tưởng tượng hoàn toàn khác biệt.
Beila lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đối với hắn không có hiệu quả?”
Alex trên trán toát ra mồ hôi hột, theo gương mặt mà rơi xuống, thốt ra nói: “Cái này… cái này không có khả năng…” rồi lau mồ hôi, đem bàn tay đang run lên nhè nhẹ mở micro, tận lực đem thanh âm bảo trì sự bình thường hỏi: “Thạch Thiên tiên sinh, có nhìn ra gì hay không?” Nhưng đợi hồi lâu, Thạch Thiên trên màn hình vẫn không nhúc nhích, không có trả lời bất cứ câu gì.
Beila sắc mặt hơi hòa hoãn, lấy ra khăn tay đưa cho Alex nói: “Hẳn là sinh mệnh thể của hắn quá mạnh, hiệu quả không nhanh như vậy, cũng không phải nghiêm trọng như chúng ta nghĩ”.
Alex tiếp nhận khăn tay, lau mồ hôi trên mặt, gật đầu nói: “Đã quên hắn khác với người bình thường, cho dù hắn không phải nhân loại, cũng có thể có năng lượng sinh mệnh, chờ một chút, chờ một chút…” Nhưng trong lòng vẫn căng thẳng. mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản giống như Beila nói.
Vẻ mặt của Thạch Thiên lúc này so với hai người Alex càng thêm kinh ngạc giật mình, bất quá bởi vì vừa vặn đưa lưng về phía camera, từ góc độ của Alex cùng Beila nhìn không thấy vẻ mặt của Thạch Thiên.
Làm cho Thạch Thiên giật mình cũng không phải là hạt châu trong thùng đột nhiên lớn lên gấp đôi, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm lên vách tường. Đèn trong mật thất sau khi bị thiêu hủy, mật thất toàn bộ dựa vào hạt châu kia chiếu sáng, châu quang phóng ở trên tường, hiện ra một ít hình vẽ bảy màu thoạt nhìn hình như là một loại phù hiệu nào đó, theo châu quang biến ảo mà biến hóa.
Khi hạt châu đột nhiên thu hồi năng lượng, Thạch Thiên cảm thấy nội lực trong cơ thể mình cũng bị một loại hấp lực quái dị bám chặt lấy, chân khí phá thể mà ra, từ từ ùa về phía hạt châu. Điều này nhất thời làm cho Thạch Thiên hiểu được, mình đã đoán đúng, Alex đồng ý cho hắn xem thứ này, vẫn ấn chứa không hảo tâm gì. Chân khí trong cơ thể sau khi phát sinh biến dị, uy lực mặc dù lớn hơn trước, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, lại phát sinh đột ngột, đột nhiên mất đi quỹ đạo huyệt mạch mà chân khí lưu động, khiến cho hắn còn chưa có chuẩn bị làm thế nào để khôi phục nội lực, nếu tùy ý chân khí bị hạt châu nọ tất cả đều hút đi, thì sẽ trở thành một phế nhân. Vì vậy lập tức vận công, muốn ngăn cản chân khí tiếp tục trôi đi, lại không nghĩ rằng vừa vận công thì tốc độ chảy đi của chân khí ngược lại nhanh hơn, không thể làm gì khác hơn là đành ngừng lại.
May mà nội lực của Thạch Thiên hùng hậu vô cùng, chân khí sau khi biến dị đã cùng thân thể càng dung hợp chặt cùng một chỗ, đã không có khí mạch huyệt đạo, hạt châu nọ muốn hút hết chân khí cũng không phải nhất thời là có thể làm được. Thạch Thiên biết phải quyết định thật nhanh, chứ sớm muộn thì cũng là kết quả “tinh tẫn người vong”. Biện pháp duy nhất chính là tạm thời buông thể diện tổ tông, liều mạng bỏ ra đại lượng chân khí mà vận công phá tường đào tẩu. Nhưng khi hai mắt của Thạch Thiên khi nhìn về phía vách tường mật thất, phù hiệu mà hạt châu phóng lên trên tường làm cho hắn thất kinh. Đối với phù hiệu này hắn rất quen thuộc, đúng là đầu sỏ đã hại hắn sống rồi chết, chết rồi lại sống: phù hiệu thần bí của Thái Ất bí điển…
Điểm khác chính là, phù hiệu trên tường theo châu quang biến hóa mà biến ảo, so với phù hiệu khắc ở trên Thái Ất bí điển càng thêm sinh động. Nhìn phù hiệu trên tường biến ảo bất định, tựa hồ như có sinh mệnh, Thạch Thiên cảm giác đối với chúng nó vừa quen thuộc vừa xa lạ, có loại hiểu ra trở nên quán thông, rồi lại không thể đem loại hiểu ra này nắm bắt được. Trong bất tri bất giác, chân khí trong cơ thể Thạch Thiên cũng theo phù hiệu vũ động trên tường mà hưng phấn lên, không hề bị lực lượng của hạt châu hút đi, mà tựa hồ cùng năng lượng của nó dung hợp cùng một chỗ, níu kéo lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Thạch Thiên đối với tất cả biến hóa này hình như lại mờ mịt không biết, thời gian phảng phất tại giờ khắc này đã hoàn toàn ngừng lại.
Châu quang trong mật thất lúc sáng lúc tối mà lóe lên, Beila nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên nói: “Cha xem, hạt châu sao có thể lại nhỏ đi?” Hạt châu màu trắng là do đám người Alex ngẫu nhiên tìm được, cũng không biết nó là cái gì, gọi là gì, bởi vì bao hàm năng lượng thật lớn, nên gọi nó là Cự năng thể, được đặt trong hộ thống ngưng tụ năng lượng ở trong mật thất.
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Alex nhãn lực không bằng Beila, nghe vậy vội vàng đứng lên nhìn sát vào màn hình, phát hiện hạt châu trong thùng quả nhiên đã khôi phục lại kích thước bằng quả trứng gà, nhưng cũng không có khôi phục lại màu trắng, vẫn chiếu xạ ra ánh sáng bảy màu như cũ.
Hiện tượng này quá mức dị thường, đã không theo suy nghĩ của Alex, vội nói: “Nhanh… nhanh phóng thích năng lượng…”
Beila ngẩn ra mà hô lên: “Sẽ làm hắn giải thể…”