Bất Hủ Thần Vương
Tác giả: Lê Thiên
Chương 472: Thủy Vân thần quả, tâm sự của sư tôn
Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
Nguồn: Mê truyện
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Điều kiện thu đồ đệ của Lý Dật Phong tuy rằng hà khắc, nhưng hơn ngàn năm qua, trong Kiếm Vương Phong của Chân Kiếm Đạo cũng có chút ít môn đồ.
Nhưng mà, bên trong các đệ tử, chân chính làm hắn thưởng thức, cũng chỉ có hai đệ tử trẻ tuổi nhất trước mắt.
Còn lại những đệ tử khác, tư chất tốt cũng không phải không có, nhưng mà trong tính cách, luôn khuyết thiếu một chút khí chất thành tựu Đại Đạo.
Mà trên người Nhậm Thương Khung đã có loại khí chất cường đại này, làm cho Lý Dật Phong đôi khi cũng cảm thấy không thể nhìn thấu, không thể nhìn ra sâu cạn của đệ tử này.
Ở trên người Nhậm Thương Khung, có ổn trọng, nội liễm khác hẳn bạn cùng lứa, trên người Nhậm Thương Khung, lại có bá khí, đảm đương, hào khí mà ở tuổi này không có.
Nhất là lần Nhậm Thương Khung cùng Hạ Tùng Linh giằng co kia, ngay cả Hạ Tùng Linh giảo hoạt cáo già cũng ăn thiệt thòi, có thể thấy được đệ tử này, thực tại đã không cần hắn quá quan tâm.
Hôm nay, chỉ cần không gặp phải đánh áp điên cuồng, Nhậm Thương Khung quật khởi, tuyệt đối là không thể ngăn cản!
Có đồ đệ như vậy, trong lòng Lý Dật Phong rất vui mừng, một khi đệ tử đã chân thành hiếu tâm, hắn cũng không từ chối, nhận khối Truy Nhật Vẫn Thiết kia.
Truy Nhật Vẫn Thiết này đối hắn Lý Dật Phong mà nói, quả thật là tài liệu luyện khí hiếm có.
Nhậm Thương Khung còn định đưa cái gì nữa, Lý Dật Phong cũng lắc đầu cự tuyệt:
- Thương Khung, mấy phần thưởng này, ngươi thu hết đi. Ngày sau ngươi ra ngoài hành tẩu, sẽ có tác dụng.
Trước khi xuất phát, thầy trò ba người đã thẳng thắn trao đổi qúa, Nhậm Thương Khung cũng minh xác nói rõ, sau khi ba trăm năm đại bỉ kết thúc, hắn sẽ rời khỏi Thiên Các.
Từ bỏ danh hiệu Lão tổ của Bách Thảo Đường, thoát ly Thiên Các.
Lý Dật Phong tự nhiên cũng biết, lấy thiên phú của Nhậm Thương Khung, rời khỏi Thiên Các, tất nhiên sẽ phát triển tốt hơn, hắn làm sư tôn , về tình về lý cũng không thể ngăn trở. Huống chi, Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo bức người quá đáng, tất nhiên cũng không dung được Nhậm Thương Khung.
Bộ Thương Lãng tính cách cương liệt, nhưng lúc này không khỏi thở dài nói:
- Thương Khung sư đệ, đại bỉ kết thúc, ngươi thực phải ly khai sao?
Nhậm Thương Khung cười khổ:
- Thiên Các to lớn, cũng không có nơi cho ta dung thân. Quan trọng nhất chính là, ta không muốn vì vậy mà liên lụy sư tôn, liên lụy Chân Kiếm Đạo, liên lụy Bách Thảo Đường.
Lý Dật Phong than nhẹ, vẻ mặt có chút hiu quạnh:
- Đông Hoàng Châu to lớn như vậy, ước chừng cũng chỉ có Thiên Các, mới có thể dung không được thiên tài như ngươi. . . Thiên Các bốn đạo, không có trung tâm, không đồng chí hướng. Mười vạn năm kiếp nạn đến, Thiên Các chỉ sợ sẽ vỡ thành mảnh nhỏ. . .
Bộ Thương Lãng hừ một tiếng nói:
- Ta chỉ có thể nói, hai đạo kia có mắt không tròng. Thương Khung sư đệ là thiên tài như vậy, sao không nắm giữ chứ? Ly khai Thiên Các, hắn chẳng lẻ không có nơi dung thân sao?
- Thôi, loạn thế sắp đến, da không còn thì làm gì có nơi để lông mọc? Thương Khung rời khỏi Thiên Các, có lẽ sẽ thích hợp kế hoạch phát triển của hắn!
Lý Dật Phong đạo tâm kiên quyết, suy nghĩ tất nhiên là chín chắn hơn Bộ Thương Lãng rất nhiều.
Đại kế phát triển…
Trong mắt Nhậm Thương Khung, cũng lộ ra thần sắc kiên định.
Loạn thế đã đến, đúng là thời điểm thành lập sự nghiệp. Trong lòng Nhậm Thương Khung biết rất rõ, mình còn cần trưởng thành, ngay cả làm không được đấng cứu thế, ít nhất cũng phải trở thành bá chủ một phương, ít nhất cũng phải duy trì hy vọng của nhân loại.
Bên trong loạn thế, mỗi một cường giả, nếu đều có thể kiên trì như thế, đều có thể tử thủ trận địa, vì tương lai của nhân loại mà bảo tồn một tia hy vọng, như vậy làm gì có chuyện Yêu tộc lấn áp mấy vạn năm.
- Thương Khung, ngươi định lúc nào rời đi?
Lý Dật Phong nhàn nhạt hỏi.
Nhậm Thương Khung nghĩ nghĩ, nói:
- Đệ tử định cùng vài bằng hữu cáo biệt, sau đó lập tức rời đi.
- A? Nghe nói Thủy Vân Tông lần này định xuất ra hai quả Thủy Vân Thần Quả giao dịch, thực là đại thủ bút, ngươi không muốn lưu lại xem sao?
- Nếu như thế, vậy thì lưu lại xem.
Nhậm Thương Khung vốn không định lưu lại , nhưng nghe nói có đại giao dịch, hắn cũng muốn kiến thức một chút, rốt cuộc Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn này, có bao nhiêu của cải, ẩn giấu bao nhiêu bảo bối.
- Sư tôn, Thủy Vân Thần Quả kia. . .
Nhậm Thương Khung dừng bước, hắn tựa hồ nhìn ra bên trong khẩu khí của sư tôn, đối với Thủy Vân Thần Quả rất chú ý.
- Thương Khung, vi sư lần này lưu lại, xác thực có ý định tham gia giao dịch. Chẳng qua, lấy tài lực cùng tích lũy của Chân Kiếm Đạo ta, muốn cùng những tông môn kia đấu phú, khó khăn rất lớn.
- Sư tôn, người muốn Thủy Vân Thần Quả, đệ tử có một quả, không cần đi đấu giá làm gì? Tông chủ Thủy Vân Tông, cũng không phải là người dễ nói chuyện. Ta nghe khẩu khí kia của Vân tông chủ, rõ ràng là muốn sư tử mở miệng.
Lý Dật Phong hiu quạnh nói:
- Thương Khung, Thủy Vân Thần Quả quan hệ tới việc tấn chức Đại Đạo cấp của ngươi, sư tôn tuyệt không có thể lấy, một quả Thủy Vân Thần Quả đối với ta mà nói, cũng như muối bỏ biển. . .
- Cái gì?
Đừng nói Nhậm Thương Khung, ngay cả Bộ Thương Lãng cũng nổi lên vui đùa:
- Sư tôn, người muốn trữ hàng Thủy Vân Thần Quả, ngày sau dùng để phát tài?
Hai thầy trò này, cũng thích nói giỡn lẫn nhau. Chẳng qua này lần, Lý Dật Phong cũng không có đánh hắn, mà than nhẹ, bên trong vẻ mặt thập phần hiu quạnh.
- Thương Khung, Thương Lãng, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp. Các ngươi là vãn bối, không cần quan tâm. Chuyện này, ngàn năm không thành, hai ngàn năm, ba ngàn năm, bốn ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm không thành, vi sư cũng sẽ làm đến cùng.
- Sư tôn, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhậm Thương Khung nhịn không được hỏi.
Nhậm Thương Khung ở Kiếm Vương Phong, cũng từng thấy thần thái bực này của Lý Dật Phong, khẩu khí hiu quạnh, giống như trong lòng có tâm sự đau thương.
Lúc ấy, trong miệng Lý Dật Phong ngâm xướng vài câu ca kia, Nhậm Thương Khung ấn tượng thập phần khắc sâu, tuy ngắn ngủn vài câu, nhưng lại nói tất cả chân ý của Chân Kiếm Đạo.
Lý Dật Phong lúc ấy ngâm:
Kiếm buồn, kiếm buồn, tâm ta buồn; tình buồn, tình buồn, mệnh ta khổ. . .
Kiếm, tình. . .
Hôm nay cẩn thận ngẫm lại, cả đời sư tôn chung tình kiếm đạo, đối với việc lấy tình nhập đạo, là thập phần chú trọng.
Hay là, ở trong lòng sư tôn, còn có tâm sự gì? Nếu không, bên trong tiếng ca kia của người, sao lại ưu thương như thế, giống như có chuyện buồn không cách nào cởi bỏ vậy?
Chỉ là, lúc bình thường, không chỉ Nhậm Thương Khung, ngay cả Bộ Thương Lãng, cũng không nhận thấy có gì không thích hợp.
Lý Dật Phong nhàn nhạt cười:
- Thôi, chuyện cũ đó sau này có cơ hội, sẽ nói cho các ngươi. Này lần, vi sư định cùng Thủy Vân Tông giao dịch ba quả Thủy Vân Thần Quả. Chỉ cần Lý Dật Phong ta có, bọn họ muốn cái gì ta cũng đưa ra.
- Ba quả?
Bộ Thương Lãng hít một ngụm lãnh khí, Thủy Vân Thần Quả này, ngàn năm mới kết bảy quả. Muốn giao dịch ba quả, nói dễ hơn làm a? Thủy Vân Tông cho dù xuất được, cũng quả quyết không đáp ứng?
Biểu tình của Nhậm Thương Khung ngược lại rất bình tĩnh. Trên thế giới này, chỉ cần nguyện ý lấy ra giao dịch, sẽ không có chuyện giao dịch không được . Nếu giao dịch không được, kia là do không đủ tiền giao dịch.
- Ân, ba quả. Chẳng qua thoạt nhìn, khó khăn rất lớn. Có thể tranh thủ được một quả, đã là rất tốt. Cùng lắm thì, đợi ngàn năm nữa.
Khẩu khí của Lý Dật Phong nghe như không có gì, nhưng ẩn ẩn bên trong, lại là bất đắc dĩ ý, Nhậm Thương Khung rất tinh tế bắt được.
- Được rồi, việc này là việc tư của vi sư, các ngươi không cần quan tâm. Vi sư hiện tại muốn đi tìm vài cái bằng hữu, hai người các ngươi, có muốn đi theo không?
- Đệ tử định đi Lưu Vân Đạo một chuyến.
Nhậm Thương Khung nói.
- Ha ha Bắc Cung Dao của Lưu Vân Đạo, là một nữ tử tốt. Thương Khung, nữ tử bực này, đáng giá để ngươi dùng tánh mạng che chở.
- Đệ tử hiểu được, đa tạ sư tôn dạy bảo.
- Hắc hắc, này không coi là dạy bảo gì. Vi sư chỉ truyền kiếm đạo cho ngươi, cũng không dạy ngươi tán gái như thế nào. Lại nói tiếp, tiểu tử Thương Lãng ngươi cũng nên cố gắng. Ngươi xem Thương Khung, tán gái cùng tu luyện đều rất giỏi, còn ngươi nhìn ngươi xem, một mảnh tình cũng không có?
Lý Dật Phong vui đùa, ở trước mặt đồ đệ, hoàn toàn không có uy nghiêm như những Đạo tôn khác, nhưng vui đùa cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Bộ Thương Lãng cười hắc hắc nói:
- Sư tôn, người nghĩ ta là thiên tài như Thương Khung sư đệ sao a, tuổi còn trẻ, tu vi lại biến thái như vậy. Hơn nữa tu hành cùng tán gái như nhau. Ta tư chất ngu dốt, không thể nhất tâm nhị dụng được. Khẩu hiệu của ta là, Đại Đạo chưa thành, tuyệt không tình ái. . .
Nhậm Thương Khung nhìn thấy sư tôn cùng Thương Lãng sư huynh trêu chọc lẫn nhau, cũng cảm thấy kỳ lạ. Chân Kiếm Đạo này, quả thật là một đóa kỳ hoa của Thiên Các, là phong cảnh duy nhất trong phế tích.
Sau khi sư tôn cùng Bộ Thương Lãng rời đi, Nhậm Thương Khung vốn là định đi tìm Bắc Cung Dao nói lời từ biệt , nhưng nghĩ nghĩ, lại đi tới Vân Thủy Thiên Thai của Thủy Vân Tông.
- Ngươi muốn tìm Chiến Thiên thiếu gia? Ngươi là ai?
Hộ sơn đệ tử của Thủy Vân Tông, luôn ở trong này bảo vệ sơn môn, nên không biết quán quân của ba trăm năm đại bỉ hình dáng ra sao.
- Ha hả, xin thông báo giúp, tại hạ là Thiên Các Chân Kiếm Đạo Nhậm Thương Khung, bái phỏng Vân Chiến Thiên Vân huynh.
- Nhậm Thương Khung?
Đệ tử hộ sơn kia ngẩn người:
- Ngươi là Nhậm Thương Khung? Quán quân ba trăm năm đại bỉ?
- Là ta.
Nhậm Thương Khung ngữ khí đạm mạc, cho dù kia là hộ sơn đệ tử, cũng không tỏ ra trịch thượng.
- Vâng, ta sẽ lập tức thông báo.
Không bao lâu, Vân Chiến Thiên cười to bay tới, cười nói:
- Nhậm huynh đệ, thật là ngươi? Ta còn định đi Chân Vũ Các tìm ngươi . Ngươi lại tới tìm ta. Ha ha, thật sự là duyên phận. Đi, đi tới động phủ ta uống chén nước.
Vân Chiến Thiên là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Thủy Vân Tông, ở Thủy Vân Tông địa vị cực cao, điểm này chỉ nhìn động phủ hắn là có thể thấy được.
- Hắc hắc, huynh đệ đến, vậy thì phải uống rượu. Rượu này cũng không phải bình thường, chính là dùng sương sớm trên Thủy Vân Thần Thụ mà chưng cất, thập phần hi hữu.
Nhậm Thương Khung uống vào, rượu này thập phần mát lạnh, uống vào người liền cảm thấy tinh thần như được tinh lọc, cảm nhận được chỗ bất phàm.
- Rượu ngon..
- Ha ha, Nhậm huynh đệ quả nhiên là người biết hàng. Đã là rươu ngon, khi ngươi quay về ta sẽ biếu vài bình uống thử.
Vân Chiến Thiên cũng là người hào sảng, ngày đó thua ở trong tay Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung chẳng những không vũ nhục hắn, ngược lại chỉ điểm hắn, nói hắn thua là do đạo tâm chưa vững. Chỉ một điểm này, Vân Chiến Thiên là thập phần cảm kích, nhận định Nhậm Thương Khung là một huynh đệ đáng giá kết giao.
Nhậm Thương Khung cũng không quanh co lòng vòng, cười nói:
- Vân huynh, lần này ta đến, một là muốn hàn huyên chuyện cũ, hai là có chút việc muốn nhờ.
- A? Huynh đệ nhà mình, khách khí cái gì chứ? Ta có thể giúp ngươi chuyện gì?