Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi Chương 17

Chương 17
Tiến Cung

Năm ngày chớp mắt đã trôi qua, Nhạc Sở Nhân đã chuẩn bị tốt lắm, đợi hôm nay tiến căn cứ hoàng quyền thời đại này, nàng có thể đi trở về.

“Dưỡng cổ chỉ nam” nàng biên soạn đã đưa cho Thích Kiến, nàng cho rằng mục đích nàng đến nơi này coi như đã hoàn thành rồi. Hiếm khi tâm tình thoải mái mặc Đinh Đương vây quanh nàng bận rộn, ở trên đầu cài một đống trang sức chói mắt. Sau đó lại một tầng một tầng cồng kềnh quần áo. Sắp tới buổi chiều, khô nóng đã giảm bớt nàng lại đổ đầy mồ hôi.

Bất quá váy dài này tuy nói rắc rối nhưng quả thật rất đẹp. Nàng xem trên phim ảnh có thấy qua nhiều hoàng hậu quý phi hoá trang ung dung cao quý, mà lúc này trên người nàng cũng không kém bao nhiêu.

Tơ lụa thượng đẳng mềm mại như nước, theo động tác uốn lượn như những làn sóng. Mặt trên dùng tơ kim sắc thêu hình khổng tước vô cùng tinh xảo

Khuyết điểm duy nhất là cổ áo quá thấp, Nhạc Sở Nhân chỉ cần cúi mắt nhìn là có thể nhìn đến bộ ngực còn đang phát dục của mình khiến nàng ít nhiều có chút không quen. Trước kia mặc T-shirt, quần đùi gì đó rất bình thường, nhưng nàng còn cho tới bây giờ chưa từng để lộ ngực khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Bất quá nghĩ lại thì dù sao thân thể này cũng không phải của nàng tuy nàng đang chi phối nó, hơn nữa tư duy cùng thân thể tương đương phù hợp, nhưng nàng có thể ở trong lòng ám chỉ chính mình: thân thể này không phải của ta không phải của ta.

Tóc dài vấn lên, lộ ra cổ trắng muốt như ngà voi thoạt nhìn phong tình vô hạn. Nhìn chằm chằm người trong gương, Nhạc Sở Nhân ở trong lòng âm thầm khẽ mắng: nếu Nhạc Sở Nhân trước kia có thể nghe được nàng nói chuyện, như vậy sau khi nàng trở về nhất định phải hảo hảo bảo dưỡng thân thể này, nàng phải bỏ bao tâm huyết mới có thể tạo ra chuyển biến hoàn mỹ như vậy, nếu không quý trọng thật phí phạm của trời a.

"Vương phi, có thể xuất phát chưa?"

Thanh âm ôn hòa của Phong Duyên Thương từ ngoài truyền vào, Nhạc Sở Nhân có chút khơi mào đuôi lông mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp lập tức có thêm vài phần sắc bén.

"Tốt lắm, đi thôi."

Hít thở sâu, Nhạc Sở Nhân đi tới cửa phòng, trong lòng hướng về phía căn phòng nàng đã ở lại hồi lâu nói bye bye, từ nay về sau sau, hết thảy đều chỉ tồn trong trí nhớ .

Đi ra cửa phòng, đập vào mắt là Phong Duyên Thương đang đứng ở trong viện. Hắn mặc trường bào nguyệt nha điểm chút họa tiết bằng tơ vàng, thắt lưng nạm ngọc, mái tóc lấy kim quan cố định trên đỉnh đầu để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Ánh nắng chiều chiếu lên khiến hắn như phủ một tầng ánh sáng chói mắt. Hắn vừa có phần thoát tục lại có hơi thở ôn hòa của trần thế. Phượng mâu thâm thúy của hắn như chứa những gợn sóng khiến người khác nhịn không được say mê.

Nhạc Sở Nhân hơi nheo lại ánh mắt, bất giác muốn thở dài, Nhạc Sở Nhân, ngươi tìm được cái lão công không tệ, nếu là ngươi có thể trở về, định phải biết nắm giữ thật chặt mới được!

Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Duyên Thương dường như không thể rời đi, vui lòng dùng ánh mắt tán thưởng cao thấp xem xét một phen:

"Vương phi rất đẹp."

Nhạc Sở Nhân khóe miệng giơ lên, đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện:

"Ngươi cũng thực tuấn. Nếu ta đứng ở bên cạnh ngươi, khả năng sẽ không người Nào nhìn xem ta a."

Khoa trương dạo quanh Phong Duyên Thương một vòng, cũng không thể không tán thưởng, người này bộ dạng thực suất. Nàng ở trong tv gặp qua vô số soái ca, thật đúng là không có ai có thể cùng hắn so sánh . Hai chữ thôi: hoàn mỹ!

" Trước kia luôn là bộ dạng ốm yếu”

Phong Duyên Thương mỉm cười, mặc Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn.

Rốt cục xem đủ, Nhạc Sở Nhân đứng yên ở trước mặt hắn, hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày loan loan:

"Ta cũng không tính là mỹ, chẳng qua trước kia là bộ dáng gầy trơ xương thôi”.

Phong Duyên Thương có chút cúi mâu, ở góc độ của hắn, cái gì nên xem, không nên xem đều có thể thấy rõ ràng. Nhìn no mắt xong, động tác tự nhiên cùng Nhạc Sở Nhân đối diện, khóe môi mỏng gợi lên độ cong hoàn mỹ:

"Xe ngựa đã bị tốt, chúng ta đi thôi."

"Uh, đi thôi."

Nhạc Sở Nhân thống khoái đáp ứng, cảm thấy thoải mái, không để ý trong lòng xẹt qua một tia tiếc nuối.

Hai người sóng vai mà đi, khí chất tuy bất đồng lại hết sức hài hòa. Bọn họ có lẽ không cảm giác, nhưng người ở bên ngoài nhìn thấy lại thập phần xứng đôi, tựa như một cạp trời sinh.

Xe ngựa tinh xảo cùng với hộ vệ Thất vương phủ chờ bên ngoài đã lâu, hai người ra khỏi của lớn, Nhạc Sở Nhân dưới sự trợ giúp của Phong Duyên Thương bước lên xe ngựa, đội ngũ theo phương hướng hoàng cung thẳng tiến.

Thái dương đần dần trốn sau đỉnh núi, hoàng hôn bao phủ thiên địa, trong xe ngựa ánh sáng cũng dần dần mất đi.

Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng thắn lưng, bất quá trong chốc lát liền có chút không thoải mái. Nhưng hôm nay, tóc là đặc biệt búi lên , Nhạc Sở Nhân không muốn làm rối tung a.

Phong Duyên Thương tư thế ngồi đoan chính, nhìn tư thế cứng ngắc của Nhạc Sở Nhân, trên mặt lộ vẻ hứng thú dạt dào. Tuy ánh sáng không đủ, nhưng hoàn toàn không trở ngại tầm mắt hắn, một biểu tình rất nhỏ của Nhạc Sở Nhân hắn đều xem rõ ràng.

"Phong Duyên Thương, lát nữa tiến cung ngươi có thể mang ta đi xem kiệu hoa không?"

Mở to mắt xê dịch mông, Nhạc Sở Nhân cũng không chợp mắt . Qua hôm nay sẽ cùng soái ca này nói byebye , nghe thêm một chút thanh âm của hắn đi.

"Sợ là không được, trong chốc lát chúng ta sẽ ở Quảng Hoa môn dừng lại, sau đó liền trực tiếp đi Tước Thai, lúc ánh trăng mới lên, tiệc tối sẽ bắt đầu. Bất quá nàng đừng gấp, chúng ta có thể nhân lúc tiệc tối tiến hành đến một nửa thì rời đi, thời điểm kia rời đi cũng không có người chú ý."

Cách ánh sáng mờ ảo, nhìn ánh mắt lấp lánh của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương không nhanh không chậm nói.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu:

"Nghe lời ngươi. Bất quá ta cho tới bây giờ cũng chưa đi từng đến hoàng cung, lát nữa ta liền giả vờ ám muội một ít, miễn cho ta thất lễ, cho ngươi mất mặt."

Tuy rằng nàng muốn kiến thức kiến thức quan to cùng hoàng đế lão nhân của thời đại này, nhưng chính nàng là cái dạng gì chính mình rõ ràng. Lại nói, đêm nay muốn rời đi , vẫn là thu liễm một chút tốt hơn, miễn cho nửa đường xảy ra sự cố.

"Hảo."

Phong Duyên Thương nhẹ giọng đáp ứng, nhưng đem hết thảy biểu tình của Nhạc Sở Nhân đều thu vào trong mắt.

Ước chừng trôi qua gần một giờ, thanh âm bên ngoài hình như thay đổi. Nhạc Sở Nhân lắng tai nghe, rõ ràng nghe được âm thanh thiết giáp chạm vào nhau, ánh mắt chớp động, hẳn là đã đến hoàng cung .

Xe ngựa đi với tốc độ thật chậm trong chốc lát rồi dừng lại, màn xe được đẩy ra từ bên ngoài, nữa thân mình thái giám dẫn theo đèn cung đình ở cửa xe :

"Nô tài thỉnh an Thất vương gia Thất vương phi. Thỉnh Thất vương gia Thất vương phi di giá, nô tài hầu hạ vương gia vương phi soi đường."

Tiếng nói trung tính nghe qua có điểm không được tự nhiên.

Phong Duyên Thương một bước xuống xe trước, Nhạc Sở Nhân dẫn theo váy theo sau đi ra ngoài. Đứng thẳng ở trước xe, đập vào mắt nàng lá tương thành cao cao cơ hồ che chắn hết thảy.

"Không cần phải gấp gáp, có thể nhìn sau a."

Thanh âm Phong Duyên Thương vang lên, Nhạc Sở Nhân mới hoàn hồn. Theo tay hắn đi xuống xe ngựa, thế này mới chú ý tới này xe ngựa đứng ở trong một cái thành úng . Mà hộ vệ Thất vương phủ vẫn đi theo đã ky khai từ lâu, thậm chí ngay cả xa phu lái xe cũng không còn.

Trong toàn bộ thành úng, không ít hơn mười chiếc xe ngựa, một ít thái giám đứng bên xe ngựa, đèn cung đình sâu kín, bọn họ thoạt nhìn như những u hồn.

"Hộ vệ không có thể vào cửa cung, bọn họ đều ở ngoài cửa cung chờ."

Vị công công cầm đèn dẫn đường ở phía trước , Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương sóng vai ở phía sau đi chậm.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, rời đi Quảng Hoa Môn, thế này mới xem như tiến nhập hoàng cung, hành lang nguy nga tráng lệ, còn có Cấm vệ quân một thân giáp trụ thường xuyên lui tới, hết thảy thoạt nhìn đều có cảm giác không đúng thực.

Xa xa đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn cùng bên ngoài như hai thế giới khác biệt hoàn toàn, tiếng cười nói từ xa xa truyền đến cùng với cung nữ thái giám luôn cẩn cẩn dực dực hình thành thế đối lập. Nghĩ đến có thể lớn tiếng nói chuyện ở trong cung này hẳn là vương tôn quý tộc , tôn ti thân phận ở trong này làm cho người ta cảm giác càng trực quan.

"Thất đệ, xem ra cưới vương phi còn có thể hữu ích cho thân thể, bản điện hạ cũng muốn học tập thất đệ, biết đâu còn có thể phản lão hoàn đồnga."

Ngay tại lúc Nhạc Sở Nhân thất thần, một đạo thanh âm nam tử bừng tỉnh nàng, nhìn đến phương hướng phát ra tiếng nói, một nam tử vận trường bào màu hạnh đào vẻ mặt đầy ý cười đi tới. Theo sau hắn có hai nam nhân mặc nho sam diện mạo xấu xí lại khiến cho Nhạc Sở Nhân nheo lại ánh mắt.

Nguồn: truyen8.mobi/t117303-benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi-chuong-17.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận