Nhìn nhìn lại gương mặt vừa xanh vừa tím vừa sưng kia, quả thực có thể so sánh với người vừa bị đánh rớt đài quyền anh!
"Anh, có phải là tối hôm qua trong nhà bị ăn trộm không? Sao anh bị đánh thành cái dạng này?" Từ nhỏ đến lớn, hình tượng anh trai ở trong suy nghĩ của cô đều là cao lớn mà lại chói lọi! Đột nhiên bị đánh thành như vậy, thật đúng là có chút khó có thể tiếp nhận.
Cảnh Nhiên tiếp tục dùng một đôi mắt cá chết chằm chằm vào cô, "Mân Mân, ngươi có phải hay không. Có phải là. . . ." Cảnh Nhiên mở to miệng nửa ngày, cũng không nói ra 4 chữ "Đồng tính luyến ái", bởi vì bốn chữ này đánh sâu vào hắn khá lớn!
Lằn nhằn nửa ngày, vẫn quyết định thay đổi cách nói bỏ đi bốn chữ kia, "Em và Trần Việt có phải là loại quan hệ đó?"
Nhìn Cảnh Mân trong nháy mắt mặt trắng bệch, Cảnh Nhiên lập tức hiểu, sau đó nhanh chóng mà đứng dậy, đi vào trong phòng nhỏ đặt bài vị cha mẹ, bùm cái quỳ xuống.
Hắn vẫn không nỡ nổi giận với em gái, cho nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy trừng phạt mình, coi như là gián tiếp trừng phạt em gái!
"Cha, mẹ, ta thực xin lỗi các ngươi, không dạy tốt em gái, làm cho em ấy không hiểu chuyện đi kết giao với một số người tằm bậy."