Tiếng đàn thánh thót vang xa, lá vàng rụng theo gió mang đến một khung cảnh tiêu điều.
Liễu Đóa Nhi mặc một bộ đồ trắng ngồi dưới gốc cây, đẹp mỹ lệ tự nhiên như một đóa phù dung.
Mười ngón tay thon dài lướt trên đây đàn, tiếng đàn thanh thoát bình thản, nhưng nào có ai có thể nghe thấy tiếng sóng đang cuồn cuộn trong lòng nàng.
Ở Nhất Tiếu Lâu, vốn dĩ là nơi có thể nghe được những tin tức mà người ở những nơi khác không thể biết được.
Trước đó những trọng thần trong triều như Trình Vũ, Tống Kỳ, Cố Diễm, Trương Bạc đột nhiên biến mất, trong lúc tin tức bị bưng bít đến người trong cung cũng không biết thì Liễu Đóa Nhi ở Nhất Tiếu Lâu vẫn nghe ngóng được một chút phong thanh, tiếp đó thì vị hoàng đế cũng có thể coi là người cần mẫn đột nhiên ngừng lâm triều, không gặp bất cứ ngoại thần nào. Trong dân gian bắt đầu nổi lên các kiểu phỏng đoán, lúc này Liễu Đóa Nhi dựa vào những tin tức thu thập được thì đã đoán ra sự việc được chín mười phần.
Ngay tiếp đó, quan hệ giữa Biện Lương và Trường An ngày càng mật thiết, tin tức nàng biết được ngày càng nhiều, đến nay tất cả đều đã sáng tỏ, triều đình công bố đất nước ở trong thời điểm quyết định tồn vong, hoàng đế tự thấy bất lực không có cách nào để vãn hồi cục diện, đồng thời cũng thừa nhận Thất Tông Đại Tội do Kỳ Vương đưa ra đối với tiên đế, thường có câu nợ của cha thì con trả, hoàng đế bố cáo thiên hạ "Tội Kỷ Chiếu", quyết định thoái vị nhượng quốc.
Trường An Kỳ Vương cũng minh cáo thiên hạ, nói rõ việc mượn binh Tây Hạ để đi thảo phạt, hoàn toàn là vì thống nhất thiên hạ, trừ gian tế chứ Kỳ Vương không hề có ý tranh đoạt vương vị. Hơn nữa từ khi bắt đầu tới nay đều hoàn toàn dựa vào lực lượng của quân Tây Hạ, thêm nữa tự cảm thấy bản thân tuổi còn nhỏ, không có đủ năng lực để chèo chống giang sơn. Trước mắt đất nước đang đứng trước nguy cơ to lớn nếu như không có người đứng đầu thì khó bề dẹp yên. Cho nên vì lê dân bá tính nhất định phải nhanh chóng chọn ra một người tài đức để lên ngôi trị vì thiên hạ, hiện giờ người có năng lực đó không ai khác ngoài Tây Hạ Vương Dương Hạo, vì lẽ đó Kỳ Vương xin từ chối vương vị mà chuyển cho Tây Hạ Vương.
Chiếu thư này ban chiếu khắp thiên hạ, nhất thời khiến cho tất thảy đều xôn xao, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì đây cũng là kết cuộc tất nhiên. Việc mượn thế lực bên ngoài để phục quốc từ xưa đã có. Ở thời Xuân Thu chiến quốc, giữa các chư hầu bất kể có tranh đầu như thế nào thì trên đầu vẫn còn ở một Chu thiên tử. Các chư hầu vẫn phái lo lắng cho thế gia mình, trừ phi họ có năng lực làm kẻ địch với cả thiên hạ, nếu không thật sẽ không dám khinh xuất xàm ngôn, còn bây giờ đã là lúc nào rồi chứ?
Tiếng đàn ngân vang, mười ngón tay thanh mảnh của Liễu Đóa Nhi lướt trên dây đàn, một chiếc lá vàng trên cây từ từ rơi xuống vai nàng, Đóa Nhi giơ hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lá, khẽ thở dài một tiếng.
Ngồi dưới tán cây, tinh thần vừa lo lắng vừa rối bời, nàng cũng không hiểu rõ mình đang nghĩ gì. Trong những suy nghĩ ngổn ngang của mình, điều mà nàng nhớ tới nhiều nhất chính là lúc trước, khi nàng mới đến Biện Lương, nàng bị người ta trao đổi mua bản, đi vào con đường cùng, nhưng lại được viện trưởng hỏa tình viện phủ Khai Phong ra tay tương trợ. Thắng trong cuộc thi hoa khôi, nổi danh một vùng, sau đó lại cùng hắn xây dựng Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, rồi lại học ca hát ở hậu trái nhà hắn. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
"Đóa Nhi tỷ tỷ...".
Theo tiếng gọi, Tuyết Nhuận Song Kiều nắm tay nhau đi tới. Tuyết Nhược San tuy đã hơn hai mươi nhưng do chăm sóc kỹ lưỡng nên dung mạo chỉ như mười bảy mười tám, khi đến trước mặt Liễu Đóa Nhi liền cúi chào. Ba tuyệt sắc giai nhân đứng cạnh nhau thật khiến hoa nhường nguyệt thẹn, tuy lúc đó là hoàng hôn mùa thu ảm đảm cũng không thể lấp đi vẻ đẹp rực rỡ đầy sức sống của họ.
Tuyết Nhược San nói: "Không biết tỷ tỷ gọi chúng muội tới có việc gì?".
Hiện tại Liễu Đóa Nhi là đại đương gia của Nhất Tiếu Lâu, người có thể gặp được nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhất Tiểu Lâu từ đầu tới cuối đều nằm trong vòng khống chế của nàng, không có bất cứ ai dám thử tranh đoạt với nàng, từ gia nhân cho tới quản sự tất cả đều là tâm phúc của nàng, có chút gió thổi cỏ lay cũng đừng hòng có thể giấu được nàng. Ai được khách ân sủng thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền nàng không bao giờ nhúng tay. Nhưng những chuyện liên quan đến nội bộ, muốn thử thách thức quyền uy của nàng thì cho dù chỉ là chuyện bé bằng ngọn cỏ cũng sẽ lập tức bị trừng phạt nghiêm khắc. Cho dù là những đương gia xếp hàng thứ hai thứ ba như Tuyết Nhược San, Nhuận Kiều Ngọc gặp nàng cũng phải nể sợ mấy phần.
"Không có gì, chỉ là có chút chuyện dặn dò các muội". Đóa Nhi cười nhạt: "Gần đây tỷ cảm thấy không khỏe, có lẽ là tiết trời vào thu nên bị cảm lạnh, cơ thể mệt mỏi, lúc nào tinh thần cũng ủ rũ".
Nàng hướng mắt ra xa rồi nói tiếp: "Mấy năm nay các muội làm việc luôn thận trọng cẩn thận, cho nên ta muốn để các muội giúp ta gánh vác thêm một số chuyện".
Nhuận Kiều Ngọc vội cười nói: "Tỷ tỷ không khỏe thì hãy chuyên tâm nghỉ ngơi, những chuyện nhỏ nhặt tỷ không cần để tâm tới, những chuyện lớn bọn muội sẽ đến báo lại với tỷ hàng ngày là được".
Đóa Nhi thờ ơ nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi...".
Nhuận Kiều Ngọc và Tuyết Nhược San nhìn nhau rồi cùng nhẹ nhàng đáp: "Vâng".
Đóa Nhi từng nảy sinh tình cảm với Dương Hạo, hai người bọn họ từ nhỏ đã lăn lộn trong giang hồ sao lại không nhìn ra? Sau này, Đóa Nhi lại trở thành cấm thương của Triệu Quang Nghĩa, kỳ thực vẫn không thể quên Dương Hạo, điều này hai người họ cũng biết. Một bên là thiếu niên anh tuấn phong tình, một bên là ông già đen lùn thô lỗ, thiếu nữ lại đẹp như hoa như ngọc không hỏi cũng biết là sẽ thích bên nào. Tuy nhiên nếu nói về địa vị thì Dương Hạo kém xa Triệu Quang Nghĩa. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, Dương Hạo sắp ngồi lên ngai vàng, trở thành thiên tử. Đặc biệt là Oa Nhi và Diệu Diệu, một người là đối thủ cạnh tranh trước đây của Đóa Nhi, một người là nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng, bây giờ đều sắp trở thành vương phi cao quý. Trong lòng Đóa Nhi giờ cảm thấy như thế nào, hai người cũng không dám nhiều lời bình luận.
Đóa Nhi nói: "Chuyện trướng phòng từ hôm nay giao cho Nhược San phụ trách, việc nhân sự thì do Kiều Ngọc tiếp quản, bên các quản sự ta đã dặn dò rồi, lát nữa hai muội hãy qua đó xác nhận một chút".
"Vâng!". Nhuận Kiều Ngọc đáp lời, rồi hơi chần chừ lại nói: "Nữ Nhi quốc...".
Đóa Nhi cười nhạt: "Bên Nữ Nhi quốc trước nay luôn tự thành một thể, lão Hắc và Trương Ngưu Nhi cũng coi như là những nhân vật biết đại thể, hai bên tự lo chuyện của mình. Chuyện của bên bọn họ chúng ta không nên nhúng tay vào".
"Vâng!". Nghe ý của Đóa Nhi có vẻ đang thất vọng chán chường, nói không chừng sau này sẽ thật sự giao quyền bính cho mình. Nhuận Kiều Ngọc trong lòng hứng khởi nhưng không dám để lộ ra ngoài, khuôn mặt đẹp như hoa anh đào chỉ hơi ửng hồng lên.
Đóa Nhi yêu kiều đứng dậy nói: "Không có chuyện gì khác, các muội đi làm việc đi".
Đóa Nhi quay người, nhìn bóng nàng khuất dần Tuyết Nhược San đột nhiên thở dài một tiếng.
Nhuận Kiều Ngọc mắt lộ ra vẻ tươi vui cười mà nói: "Vất vả bao năm cuối cùng cũng có ngày hái quả, gia nghiệp của Nhất Tiểu Lâu lớn như vậy, tỷ muội ta cuối cùng cũng có ngày được hưởng, đây là việc đại hỉ cớ sao đại tỷ lại thở dài?".
Tuyết Nhược San không lộ ra một chút vui mừng nào, nàng ta nhẹ nhàng mở lòng bàn tay đón lấy một chiếc lá vàng rơi, buồn bã nói: "Ngọc Nhi, tỷ tỷ... thấy rất mệt mỏi, thực sự muốn tìm một người tốt để phó thác cả đời, gả cho người ta cho xong".
"Sao cơ?". Nhuận Kiểu Ngọc ngạc nhiên nhìn Tuyết Nhược San bước đi, hoàn toàn không đoán nổi trong lòng chị mình đang nghĩ gì. Nàng ta lúc này lòng đang hết sức vui mừng, tràn đầy ước mơ phú quý, giờ còn tâm trí đâu mà nghĩ đến người tỷ muội thân thiết bấy lâu đang nghĩ gì.
*
* *
"Chiếu công cáo thiên hạ: trước đây vua Nghiêu truyền vị cho Ngu Thuấn, Thuấn lại truyền cho Vũ, thiên mệnh không phải chuyện thường, phải quy về người có đức. Hoàng bá phụ ta trong lúc nguy nan thụ mệnh Sài Chu, lập nên Triệu Tống. Hoài Liên tầm thường, trị quốc vô đạo, đất nước mất đi trật tự, đại loạn thế sự, xã hội điên đảo. May nhờ có Hạ vương anh minh thần võ, dẹp bão táp tứ phương, công đức trải dài tứ hải, bảo vệ tông miếu ta.
Đại đạo thi hành, tuyển chọn được người hiền đức và năng lực, khắp tứ hải đều vui mừng. Dương vương Tây Hạ thiên tòng thánh đức, linh võ tú thế, một bậc anh tài, văn đức và võ công đều có, yêu vạn vật như yêu mình, vì phúc của dân như mình được phúc, hóa giải ưu lo của thế nhân.
Trẫm tự thấy không đủ năng lực cai quản đất nước nên nguyện truyền ngôi cho Dương vương, thuận theo pháp Nghiêu truyền Thuấn, tất cả quân thần đều phải thực hiện đại lễ, túc thừa thiên mệnh".
Chiếu thư nhường ngôi dài hơn ba trăm chữ, giả lấy danh nghĩa của Triệu Nguyên Tá nhưng kỳ thực là tạo ra dưới ngòi bút của La Công Minh. Triệu Nguyên Tá là người ngu hủ, chí thành chí hiểu, ngai vàng này hắn căn bản là không muốn ngồi, muốn hắn nhường ngôi thì dễ nhưng muốn hắn thừa nhận lỗi lầm của phụ thân mình thì hắn tuyệt nhiên không chịu. Tuy nhiên La Công Minh cũng giữ thể diện cho hắn, trong chiếu thư nhường ngôi chỉ để hắn thừa nhận bản thân không có năng lực trị quốc chứ không có nửa chữ nhắc đến Thất Đại Tội. Dù sao trong công cáo gửi cho các châu phủ cũng đã có nói rõ rồi.
La Công Minh làm như vậy vừa là giữ thể diện cho Triệu Nguyên Tá cũng là suy nghĩ cho Dương Hạo. Trước khi Dương Hạo nhận vương quyền đã đồng ý với Vĩnh Khánh công chúa ba điều kiện. Một là quốc hiệu không đổi, hai là tông miếu không đổi, thứ ba là đối xử từ tế với hoàng thất họ Triệu. Điều thứ ba không có gì khó, nhưng điều thứ nhất và thứ hai đối với đế vương mà nói quả thật khó mà nhẫn nhịn bỏ qua được.
Quốc gia vẫn gọi là Tống, trong tông miếu hoàng gia, khai quốc hoàng đế vẫn bày linh vị của Triệu Khuông Dận, điều này đối với cổ nhân chú trọng hương khói thờ cúng mà nói là việc vô cùng trọng đại. Nhưng điều không thể chấp nhận đối với người khác với Dương Hạo lại không thành vấn đề. Hắn hoàn toàn không để tâm đến việc này, đối với hắn mà nói lợi ích thực tế quan trọng hơn nhiều so với một cái danh phận hư ảo vô hình.
Huống hồ văn hóa của dân tộc Hoa Hạ, diễn biến qua hàng nghìn năm đạt đến trình độ cao nhất vào đời Tống, sự phát triển chính trị kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật thậm chí là quân sự của triều Tống còn có rất nhiều điểm đáng để lưu giữ và học hỏi. Thế nhân chịu ảnh hưởng của một bộ sách, coi Triệu Tống không đáng một xu, nhưng Dương Hạo ngược lại rất thích Tống triều. Sự giàu có, dân sinh kinh tế của triều Tống tiền vô cổ nhân, hậu vô lai dã, trong lịch sử trên dưới năm ngàn năm, quốc vận cũng có thể nói là rất dài.
Với tư cách là một vương triều, đương nhiên triều Tống cũng không phải thập toàn thập mỹ, cho dù đến thời hiện đại ngày nay của Dương Hạo cũng không có quốc gia nào dám nhận là chế độ của mình không có chút khiếm khuyết nào. Dương Hạo cũng ít nhiều biết về những điểm tốt xấu còn tồn tại của triều Tống nên có tự tin có thể thay đổi nó, giữ lại cái tốt loại bỏ cái xấu tiếp tục duy trì triều đại này, hơn nữa sẽ khiến nó còn tốt đẹp hơn vốn có trong lịch sử, thậm chí trở thành quốc gia tồn tại lâu dài nhất từ thời Xuân Thu tới nay.
Còn về việc chuyển linh vị của Triệu Khuông Dận, người mà Dương Hạo rất kính trọng ra khỏi tông miếu, hủy diệt vương triều nổi tiếng này để đổi thành một cái tên khác, Dương Hạo hoàn toàn không hứng thú.
Cho nên hắn rất dễ dàng chấp nhận điểm này, trong khi đó đối với những người như Phan Mỹ, Triệu Phổ, Lô Đa Tốn, thậm chí với bách tính toàn thiên hạ mà nói là một điều cảm kích rất lớn, khiến hắn nhanh chóng có được lòng dân trong thiên hạ và sự ủng hộ của các tướng lĩnh quan viên, cục diện bất ổn của quốc gia nhanh chóng được ổn định.
Dương Hạo lên ngôi, tự xưng là lấy thủy đức để thay thể hỏa đức, cho nên mũ mão long bào đến lễ kỳ đến dùng màu đen. Phương Bắc mùa đông nước màu đen, lúc đó lại đang đúng tháng mười. Dương Hạo sinh ra ở phương Bắc lại cộng thêm một số tin đồn trước đó trong dân gian cho nên không chỉ có bách tính tin tưởng vào thiên mệnh của Dương Hạo mà ngay cả các văn nhân sĩ từ, văn võ trong triều cũng tin đây là ý trời.
...[Thiếu Một Đoạn]...
... không nên đứng lên tranh công giành thưởng, lần này nếu không phải vì con trai lão và suy nghĩ cho gia tộc họ La thì lão cũng không ra tay.
Tất cả trình tự của đại lễ cuối cùng cũng kết thúc, cho dù là Dương Hạo thì tinh thần và sức lực cũng mệt tới mức hoa mắt chóng mặt, về đến hoàng cung Dương Hạo ngồi xuống, thở dài một tiếng, nhìn xuống long bào đang mặc, nhớ lại dáng vẻ thất thần của Triệu Nguyên Tá, không kìm được mà thốt lên: "Nghiêu Thuấn thiện nhượng, nói cho cùng cũng chỉ là một trò chơi, giờ cuối cùng ta cũng đã thực sự được lĩnh giáo".
"Quan gia giờ nên xưng là trẫm, quy tắc là quy tắc, bất cứ ai cũng không được phép ở trên pháp luật, đây cũng chính là điều mà quan gia đã cảnh cáo chúng thần".
Đinh Thừa Tông mặt mày hồng hào rạng rỡ, đẩy xe lăn tiến vào: "Thần đã sớm nghĩ tới ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó đã tới thật, không dám tin tưởng như chỉ là mơ, thiên mệnh đúng là khó đoán. Quan gia, không biết liệu có cần lập tức phái người đi đón hoàng hậu và hoàng tử không?".
"Không, không cần gấp, giờ việc đầu tiên cần làm, là đuổi giặc phương Bắc".
Đinh Thừa Tông ngẩn ra: "Điều này... Có vẻ không có mâu thuẫn gì với việc đón hoàng hậu và hoàng tử thì phải? Hơn nữa quan gia vừa mới đăng cơ, tiếp nhận lại tất cả bá quan văn võ của triều Tống, trung gian khó phân biệt, bây giờ sao không nhân lúc tình hình đang ổn định mà đón hoàng hậu và hoàng tử về".
Dương Hạo mỉm cười: "Bắc phạt thực ra chính là một cơ hội, cơ hội để nắm toàn bộ binh quyền, cơ hội để phân biệt trung gian, thông qua việc dẹp giặc ngoài mà chấn chinh nội bộ, cũng là cơ hội để dời đô".
Nếu như để lỡ mất thời cơ, thì việc này phải tốn mất năm mười năm mới hoàn thành được. Mà một khi kéo dài đến năm mười năm thì sợ rằng có một số chuyện muốn làm cũng làm không nổi nữa. Cho nên phải bắc phạt... Hơn nữa ta còn phải ngự giá thân chinh!".
Hắn mỉm cười quay đầu lại nói: "Bây giờ điều ta muốn biết nhất là, ta quyết định như vậy, thì Lý Kế Long sẽ lựa chọn như thế nào?".
Dương Hạo vừa mới lên ngôi đã muốn ngự giá thân chinh đánh trận, có vẻ như thiên tử Trung Nguyên ai cũng muốn tự mình lãnh binh, chỉ huy quân bắc phạt, Đông Kinh Biện Lương lại được một phen náo nhiệt, đâu đâu cũng rộn lên không khí chuẩn bị đánh trận.
Của cải Triệu Khuông Dận tích trữ trong mười năm quả thật không nhỏ, lần trước Triệu Quang Nghĩa Bắc phạt dùng chiến thuật tấn công chớp nhoáng, tiến nhanh mà bại cũng nhanh, binh mã tổn thất một phần ba nhưng lương thực vũ khí thì tổn thất không lớn cho nên vẫn đủ để phát động một trận đại chiến mang tính toàn quốc nữa, trong ngoài thành Đông Kinh, binh mã đi lại thành đoàn, đi tới đâu cũng nhìn thấy quân đội mũ giáp chỉnh tề đi đi lại lại, không thì là từng đoàn dịch phu đang vận chuyên quân lương.
Điều khác với trước đây là, trong khi bộ binh vội vã qua lại thì chốc chốc lại có một đội kỵ binh khoảng trăm nghìn người lộc cộc đi lướt qua họ như một trận gió.