Để tìm được hạnh phúc, cần phải liều mình đối mặt với bất hạnh.
Nếu bạn muốn được hạnh phúc, đừng tìm cách trốn tránh bất hạnh bằng bất cứ giá nào. Tốt hơn là tìm cách làm thế nào - và nhờ vào ai - mà ta có thể vượt qua.
Boris CYRULNIK
Ngày hôm nay
Phòng khám Mozart
Mười chín giờ
Ba cơ thể.
Mark,
Alyson,
Evie.
Ba cơ thể nằm cạnh nhau trong buồng bệnh.
Mỗi cơ thể được đặt trong một ô cách âm hình kén tằm.
Ba cái đầu đều đội ba cái mũ chụp có gắn điện cực nối với máy tính.
Đứng đằng sau hệ thống điều khiển, Connor và Nicole lo lắng chờ đợi ba bệnh nhân thoát khỏi giấc ngủ thôi miên mà họ đã trải qua từ nhiều giờ nay.
Chưa từng có chiếc máy bay nào.
Chưa từng có chuyến bay số hiệu 714.
Chưa từng có sự cố tai nạn máy bay.
Cuộc gặp gỡ trong chuyến du hành bằng máy bay giữa Mark, Evie và Alyson chẳng qua là kịch bản của liệu pháp chữa bệnh tập thể dựa trên giấc ngủ thôi miên. Một dạng trò chơi nhập vai có tác dụng chữa bệnh do Connor nghĩ ra để chữa trị cho ba con người đã đến xin anh giúp đỡ vào cái đêm Giáng sinh hôm ấy.
Cả anh lẫn Nicole đều không tin rằng báo cho Mark biết Layla đã chết là điều hợp lẽ. Mark đang ở trong tình trạng sức khỏe rất yếu và sự rối loạn tinh thần do phát hiện này gây ra có thể đẩy anh đến tự sát hay trạng thái điên loạn. Để báo cho anh cái tin khủng khiếp ấy, Connor đã nảy ra ý tưởng kịch bản này, một kịch bản cũng buộc Evie phải từ bỏ ý định trả thù và buộc Alyson thừa nhận mình đã phạm tội giết chết Layla.
Nicole lo lắng nhìn chồng. Trong vài phút trước, anh dường như đang ngủ rất thanh thản, cơ thể anh giờ đang có những chuyển động nhẹ nhàng báo hiệu anh chuẩn bị thoát khỏi giấc ngủ thôi miên nhập hồn. Gần như cùng một lúc, Evie động cựa đầu và Alyson vươn tay ra.
Nhận thấy rằng các bệnh nhân của mình sắp thoát khỏi trạng thái “hôn mê”, Connor kiểm tra màn hình máy tính được sắp xếp theo hình cung vòng tròn trước mặt anh. Bệnh viện này được trang bị những thiết bị tiên tiến đời mới nhất của kỹ thuật IRM, kỹ thuật cho phép các nhà thần kinh học có thể theo dõi trong quãng thời gian thực tại các hoạt động của bộ não bệnh nhân. Trong toàn bộ thí nghiệm, anh giám sát trên màn hình máy tính. Trong buổi điều trị bằng giấc ngủ thôi miên, hoạt động của não bộ nhìn chung rất mãnh liệt, việc nới lỏng các cơ chế gây ức chế tạo điều kiện cho quá trình sản xuất hình ảnh tâm thần phát triển và khiến con người dễ bị tổn thương trước những cảm xúc.
Trên bàn đặt màn hình quan sát, Connor nhận thấy dấu hiệu hoạt động trong vùng thùy trán, nơi có nhiệm vụ kiểm soát các chức năng thực hiện, đồng thời thể hiện rõ rằng các chủ thể đang nắm lại quyền kiểm soát cơ thể của họ. Quả thực ba bệnh nhân cũng dần dần thoát khỏi chứng ngủ lịm.
- Tôi cần sự giúp đỡ của các bạn, Connor vừa ấn nút hệ thống liên lạc nội bộ vừa nói.
Gần như ngay lập tức, hai nữ y tá chạy vội tới để hỗ trợ các bệnh nhân thức giấc và giúp đỡ họ loại bỏ dụng cụ đã truyền vào cơ thể họ từ cách đây nhiều giờ một loại dung dịch thuốc mà chất nền là DMT, một loại thuốc an thần gây ảo giác cực mạnh.
Mark là người đầu tiên mở mắt và gỡ bỏ chiếc mũ đội đầu. Anh cố đứng thẳng dậy nhưng lại loạng choạng và buộc phải ngồi xuống. Trong đầu anh, hàng nghìn hình ảnh và cảm giác bắn ra với tốc độ chóng mặt và va đập vào nhau: niềm xúc động khi gặp lại con gái, niềm vui khôn tả khi biết con bé còn sống, nỗi sợ hãi theo linh tính khi máy bay cất cánh, những ảo giác khiến anh khiếp sợ, cơn thèm rượu khiến anh tưởng rằng mình không bao giờ có thể vượt qua được, cuộc gặp gỡ lạ kỳ với Alyson và lời tự thú của Evie khiến anh vô cùng xúc động.
- Cậu cảm thấy thế nào rồi? Connor hỏi anh.
Mark muốn trả lời, nhưng vẫn còn choáng váng, anh đưa tay ôm đầu. Những hình ảnh tiếp tục bùng nổ trong đầu anh như những tia chớp gây đau đớn: những mảnh ghép tuổi thơ của anh cùng Connor, khởi đầu câu chuyện tình yêu với Nicole, gương mặt tươi cười của Layla trước cốc kem khổng lồ, rồi khuôn mặt yếu đuối mong manh của con bé khi cuối cùng cũng thú nhận rằng mình đã chết…
Connor tiến về phía bạn mình rồi đặt tay lên vai anh.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ông bạn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Được Nicole và một nữ y tá nữa giúp đỡ, Alyson khó nhọc đứng dậy. Cô gỡ bỏ chiếc mũ đội đầu và chống tay lên đầu gối để khỏi sụp xuống. Đầu quay cuồng, cô hít thở rất khó nhọc. Giấc ngủ thôi miên khiến cô phải chịu đựng rất nhiều và phải mất một lúc lâu cô mới có thể quay trở lại thực tại.
Đến lượt mình, Evie duỗi chân, duỗi tay và nhúc nhắc cổ. Trong khi mọi người tháo các ống truyền ra khỏi người cô, cô cảm thấy một cảm giác nặng nề ập xuống người mình, sau đó là cảm giác toàn thân tê liệt ngắn ngủi. Cô nheo mắt nhiều lần, khó nhọc quan sát những hình bóng đang xoay quanh mình. Phản xạ đầu tiên của cô là nhìn cánh tay: vết xăm, nhưng giống như vết xăm của Alyson, chúng đã biến mất.
Connor tiến lại gần màn hình quan sát để điều chỉnh ánh sáng trong phòng tăng dần cho đến khi cả căn phòng chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Được thêu trên túi chiếc áo bờ lu của anh, biểu tượng của phòng khám dần hiện ra trước mắt tất cả mọi người:
* * *
Liệu Connor đã thành công trong ván bài đặt cược của mình? Còn quá sớm để có thể khẳng định được điều đó. Dù sao thì anh đã đi đến tận cùng những gì mình hiểu biết, bằng cách kết hợp trong thí nghiệm này toàn bộ ngón nghề của mình.
Giấc ngủ thôi miên luôn khiến anh say mê. Từ nhiều năm nay, anh đã sử dụng kỹ thuật này để chữa trị tình trạng phụ thuộc vào thuốc lá và rượu, chứng trầm uất, đau nửa đầu, mất ngủ, chứng ăn uống vô độ cũng như biếng ăn. Giấc ngủ thôi miên cho phép tránh được sự phong tỏa và sự đoản mạch của các quá trình phụ thuộc tinh thần. Đặc biệt là trong tình trạng giấc ngủ nhập hồn, bác sĩ điều trị và bệnh nhân có thể tiếp cận với chiếc két sắt của vô thức, nơi lưu giữ hàng nghìn dữ liệu chi phối cuộc sống của mỗi cá nhân. Trong tình trạng đặc biệt này, bệnh nhân có thể đến với những kỷ niệm đã bị lãng quên và sống với những giấc mơ sống động như thể chúng có thực.
Để hướng dẫn Mark, Alyson và Evie trên con đường chữa trị thành công, Connor đã soạn thảo kịch bản này như một trò chơi nhập vai. Thể xác “ngừng hoạt động”, tinh thần kết nối với một dạng thực tế ảo, họ phải đối mặt với những con quỷ và nỗi sợ hãi sâu kín nhất của chính mình. Trong nhiều giờ liền, Connor đã hướng dẫn họ, bằng cách buộc họ lắng nghe giọng nói gợi ý chậm rãi để định hướng họ tốt hơn trên con đường tang tóc, chấp nhận và tha thứ. Giấc ngủ thôi miên quả thực đã giữ vai trò chiếc máy gia tốc trong quá trình điều trị, cho phép tinh thần của bệnh nhân trong vài giờ đồng hồ có được những bước tiến lẽ ra phải mất nhiều năm mới có được theo liệu pháp tâm lý cổ điển.
Để tăng hiệu quả tình trạng nhập hồn sâu này, Connor đã gắn lên đầu mỗi bệnh nhân một chiếc mũ có từ tính, chiếc mũ này có tác dụng buộc phần vỏ não thái dương chịu tác động của lực từ trường lớn, và phải gây nhiễu phần ý thức của bệnh nhân. Kết hợp với thuốc DMT, nó đã gây ra những ảo giác cực mạnh cũng như sự trỗi dậy của những kỷ niệm mãnh liệt gắn liền với thời thơ ấu và những thời kỳ đen tối trong cuộc đời họ.
Giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, cả ba Mark, Alyson và Evie ngập ngừng nhìn nhau. Kể từ đêm Giáng sinh hôm đó, Connor đã tiến hành các buổi điều trị tâm lý riêng với từng người và anh đã trông chừng để cả ba không bao giờ gặp nhau. Quả thực đó là lần đầu tiên họ trông thấy nhau trong “cuộc đời thực” và, thậm chí không ai dám lên tiếng nói với người khác, họ biết rằng kể từ nay họ gắn bó với nhau bởi một mối liên hệ bền chặt. Về thể lực, họ vẫn còn cảm thấy ở trong tình trạng lạc ý thức, kiệt cùng sức lực và năng lượng, như thể họ vừa chạy trong hàng giờ liền mà không ngừng nghỉ lấy hơi. Nhưng đặc biệt là trong tâm trí họ đã diễn ra một tiến trình phát triển ấn tượng nhất. Giống như hình ảnh chiếc ổ cứng của máy tính, não bộ của họ cho họ cảm giác như vừa được lập trình lại, tập hợp lại, quét sạch virus và những tệp tin bị nhiễm virus. Nhưng liệu họ đã thật sự được giải phóng khỏi gánh nặng đau buồn và cảm giác tội lỗi vốn đè nặng lên họ từ rất lâu rồi không?
* * *
Sau khi rời phòng khám, tất cả họ gặp lại nhau trên phần đất phía trước của Battery Park City.
Bị cơn gió mạnh quất thẳng vào người, chuyến đi dạo dọc bờ sông của họ liên tục bị làm phiền bởi đám người chạy bộ, những người bán hàng rong và những kẻ trượt pa tanh nghiệp dư. Mặt trời đã khuất, nhưng bầu trời vẫn còn tia sáng rực rỡ đó, làm nổi bật màu của thảm cỏ mùa xuân nơi trẻ con đang chơi bóng đá hay ném đĩa.
Hơi lùi lại một chút, Connor vừa nhìn ba bệnh nhân của mình vừa tự hỏi điều gì đang chờ đợi họ trong tương lai. Người ta không thể trù liệu được những hậu quả của kiểu điều trị này. Ngay sau khi thoát khỏi trạng thái ngủ thôi miên, ta hầu như luôn cảm thấy tự do hơn và nhẹ nhàng hơn, nhưng không đảm bảo loại trừ được những tác động lâu dài. Connor từng có những bệnh nhân mà anh nghĩ rằng đã khỏi bệnh nhưng sau đó họ lại tự sát một cách khó hiểu. Những người khác thì ngược lại, vốn bị một số đồng nghiệp của anh coi là những “trường hợp tuyệt vọng”, thì nay lại có một cuộc sống cân bằng và hạnh phúc.
Liệu đó có phải là trường hợp của Alyson? Kiều nữ tỷ phú vừa mới ngồi vào một chiếc taxi. Qua cửa kính, Connor thấy cô chỉ hướng đi cho tay tài xế rồi tranh cãi với anh ta một lúc. Cuối cùng thì chiếc yellow cab cũng chuyển bánh và, trước khi chiếc xe mất hút trong dòng xe cộ, cô gái trẻ và chàng bác sĩ thần kinh học trao nhau ánh mắt ngắn ngủi nhưng sâu sắc. Hình ảnh cuối cùng mà Connor còn lưu giữ lại của Alyson là hình ảnh bàn tay cô đặt lên thành cửa kính ra dấu tạm biệt.
Trong khi đến lượt Nicole đi lấy xe, Mark và Connor im lặng bên nhau, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Nếu cậu biết rằng mọi chuyện đều có vẻ thực biết mấy… Mark thổ lộ sau một lúc.
Connor chăm chú nhìn bạn.
- Layla… Mark tiếp tục với giọng run run, con bé vô cùng thực… vô cùng sống động…
- Đó là cách duy nhất tớ tìm thấy để giúp cậu, Connor giải thích. Khi cậu trở về vào cái đêm Giáng sinh ấy, bọn tớ không thể nói cậu biết về cái chết của con bé. Điều đó sẽ giết chết cậu ngay.
- Đúng vậy, Mark thừa nhận.
Ánh mắt anh nhìn xa xăm, đến tận bên tượng Nữ thần Tự do và đảo Ellis.
- Cảm ơn cậu đã để mình nói chuyện với con bé lần cuối, rốt cuộc anh nói. Điều đó vô cùng quan trọng với mình…
Connor nhìn bạn. Dòng nước mắt lặng câm tuôn trào xuống tận chiếc áo pull và rơi xuống đất. Trong khi hai người đàn ông ôm siết nhau, Mark nói thêm:
- Con bé sẽ ổn, cậu biết đấy. Con bé có vẻ rất hạnh phúc, ở trên đó…
Ở trên đó…
Những từ này âm vang một cách lạ thường trong tâm trí họ và một lần nữa, mỗi người lại rơi vào trạng thái im lặng, ngẫm nghĩ về ý nghĩa của những từ ở trên đó: một sản phẩm tinh thần thuần túy dưới tác động của giấc ngủ thôi miên hay thật sự là thế giới bên kia?
Chiếc ô tô của Nicole dừng ngay trước mặt cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Nữ nghệ sĩ violon mở cửa kính điện tử và, bằng một giọng rời rạc khó có thể che giấu nổi nỗi lo lắng nào đó, hỏi chồng mình:
- Anh muốn đi đâu?
Không chút do dự, Mark ngồi vào ghế cạnh cô rồi trả lời:
- Về nhà của chúng ta.
* * *
Giờ mặt trời gần như đã lặn mất. Còn mười phút nữa là màu hồng của các tòa tháp ở công viên Battery sẽ nhuốm màu nâu xám. Connor gặp lại Evie ở gần hàng lan can khu vực bến du thuyền bao quanh nhà kính winter garden. Mặc dù chịu thiệt hại nhiều do các vụ tấn công khủng bố, nhưng giờ nơi này không còn chút dấu vết có thể nhận thấy bằng mắt thường của vụ tấn công 11 tháng Chín. Tuy vậy, Ground Zero ở rất gần đây và vẫn còn phảng phất trong không khí sự chết chóc, gió và sức sống tràn trề...
Ngồi xếp bằng trên một trong số những chiếc ghế băng được đặt bao quanh bờ sông, cô gái trẻ nhìn lơ đễnh hàng du thuyền sang trọng neo dọc North Cove.
- Cô cảm thấy thế nào rồi? Connor vừa hỏi vừa chống khuỷu tay lên lan can.
- Ổn cả, Evie trả lời bằng giọng lừng chừng.
Không rời mắt khỏi cô gái, Connor châm một điếu thuốc và căng thẳng phả khói lên cao. Anh những muốn liệu pháp chữa trị của mình thành công và Evie sẽ vĩnh viễn từ bỏ ý định trả thù kẻ đã sát hại mẹ mình xiết bao.
- Cái đó sẽ giết chết anh đấy, một lát sau cô buông lời nhận xét.
- Cái gì cơ?
- Thuốc lá.
Connor nhún vai.
- Đầy thứ giết chết…
- Vì thế mà nó không làm anh sợ chết ư?
Connor suy nghĩ trong vài giây, đồng thời phả từng cuộn khói bay lên.
- Sống còn làm tôi khiếp sợ hơn nhiều, anh thú nhận với vẻ chân thành đến mức khiến chính anh cũng phải ngạc nhiên.
Mặc dù vậy anh vẫn ném mẩu thuốc lá xuống sông và cưỡng lại ý định châm tiếp điếu khác.
Những tuần vừa qua, anh hầu như không chợp mắt. Hàng đêm, với sự miệt mài kiểu cầu toàn chủ nghĩa, anh làm việc không ngơi nghỉ để thực hiện các bước trong quá trình điều trị cho cả nhóm. Giờ là lúc mọi mệt mỏi tích dồn được dịp bất ngờ bung ra, khiến cơ thể anh kiệt quệ và tâm trí anh xáo trộn. Tuy vậy, anh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc “nhiệm vụ” của mình. Anh còn phải đảm bảo rằng Evie không nuôi dưỡng và thực hiện ý định của cô nữa. Và anh chỉ thấy có một cách chắc chắn. Một cách hung bạo và bất thường mà ở trường y người ta không dạy cho anh. Nhưng anh không phải là một tay bác sĩ như những người khác… Thành công của anh, tiền bạc của anh, chiếc ô tô xa xỉ của anh, căn hộ giá hai triệu đô la của anh: tất thảy những thứ đó, chỉ là gió thoảng qua mà thôi và anh biết rõ điều này. Anh chưa bao giờ là thành viên tham gia nhóm các bác sĩ tâm lý New York. Thế giới này không phải là của anh. Thế giới của anh là thế giới của những khu phố xập xệ ở Chicago, thế giới của thời thơ ấu đầy biến động, của bạo lực và sợ hãi.
Sau phút ngập ngừng cuối cùng, anh tiến lại gần Evie, ngồi xuống ghế băng bên cạnh cô rồi lôi một khẩu súng với báng súng mạ bạc từ trong túi áo măng tô ra.
* * *
Đó là thứ vũ khí anh đã lấy tại nhà hai tay trùm buôn ma túy cách đây hai mươi năm. Một bằng chứng không thể chối cãi được nhưng tuy vậy anh không bao giờ tìm cách vứt bỏ đi, như thể giác quan thứ sáu mách bảo anh rằng một ngày nào đó anh sẽ cần đến nó.
Vừa nhìn thấy khẩu súng, Evie trở nên kiên cường hơn. Giống như Connor, cô cũng xuất thân từ thế giới thấp kém: thế giới của sự ồn ào, của đòn roi, thế giới mà điều tồi tệ xảy đến thường xuyên hơn là những điều tốt đẹp.
- Tôi đã tìm thấy ông ta, Connor giải thích.
- Ai cơ? cô vừa hỏi vừa dán chặt ánh mắt mình vào ánh mắt anh.
- Craig Davis, kẻ đã giết mẹ cô.
Giờ thì hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài centimét. Connor thấy Evie hơi run run và một ngọn lửa đột nhiên bừng cháy trong mắt cô.
- Ông ta sống trong một tòa nhà nhỏ, ngay phía sau nhà thờ St. John the Divine. Kể từ một tuần nay tối nào tôi cũng đến đó. Tôi biết ông ta ở căn hộ nào mã số cửa ra vào, giờ giấc canh gác và nơi ông ta đi mua sắm.
Theo bản năng, Evie cảm nhận thấy Connor đang nói với mình sự thật, nhưng chưa bao giờ cô ngờ đến lời đề nghị lạ thường mà anh nói với cô:
- Nếu cô yêu cầu, tôi sẵn sàng đi giết ông ta, vừa nói anh vừa giơ khẩu súng lên đầu.
Evie choáng váng trước lời đề nghị của Connor.
- Nếu cô thực sự muốn trả thù, bác sĩ thần kinh học tiếp tục, mọi chuyện có thể kết thúc vào tối nay. Cô chỉ cần nói một câu và trong vòng một tiếng nữa, Craig Davis sẽ không còn tồn tại trên thế giới này.
Evie càng bối rối hơn nữa khi cô hiểu ra rằng đó không phải là những lời nói gió thoảng.
- Ngay bây giờ, chính cô là người quyết định, Connor vừa nói vừa đứng dậy, ý thức rất rõ rằng mình đã đặt số phận của mình vào tay cô gái trẻ.
* * *
Có lẽ phải mất một phút sau Evie mới đến bên Connor ở gần hàng lan can. Không nói một lời, cô nhẹ nhàng lấy khẩu súng từ tay anh, vật chứng cuối cùng cho quãng đời đau khổ in đậm trong cuộc đời bác sĩ.
Với thái độ đan xen không rõ ràng giữa ghê tởm và say mê, cô nhìn khẩu súng vài giây trước khi dùng hết sức bình sinh ném nó xuống làn nước lạnh lẽo của vịnh Hudson.
* * *
Mặt trời giờ đây đã hoàn toàn khuất dạng. Đối diện với những tòa nhà chọc trời đèn đuốc sáng trưng, con đê chắn sóng gần như vắng tanh. Trong khoảng thời gian rất lâu, Connor và Evie đứng im lặng, bất động bên nhau và đơn độc quạnh hiu. Sau đó một cơn gió bất chợt thổi tới khiến Evie rùng mình.
Trong khi họ quay trở lại phòng khám, Connor quàng chiếc áo măng tô của mình lên vai cô gái trẻ.
Họ trao nhau ánh mắt dịu dàng và Connor hiểu rằng mình đã cứu sống cô.
Và rằng đến lượt cô đã cứu sống anh.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!