Ba! Con Có Thai Với Anh Ấy Rồi Chương 12

Chương 12
Sáng sớm.

Dường như mọi thứ đã được chuẩn bị ngay trong đêm, toàn bộ hành lý, tư trangcân thiết của anh đã được người làm để sẵn lên xe, chỉ đợi anh xuất phát.

“ Anh chị nhớ lời em nói đó nghe, không được vì ham hố công việc mà quên mấtlà phải chăm sóc Mai Chi đó!”

Gia Huy- chồng của chị gái anh đang bế Mai Chi nghe anh nói vậy liền sửng cồlên.

“ Ôi dào! Lo cho cái thân của cậu trước đi, nhanh nhanh rồi cho anh với chịmày uống rượu mừng, cứ dây dưa mãi!”

“ Anh rể em nói đúng đấy” Từ đằng xa vọng lại một thang âm dịu dàng, trongtrẻo, quay người lại đã thấy Đan Đan- chị gái của anh xách túi lớn túi nhỏ đi vềphía họ. Gia Huy không cầm lòng được, bế theo Mai Chi chạy tới phụ cô xách ít đồ“Tự lo cho mình đi đã, tình hình của Tùng Chi chị cũng nắm sơ qua, có vẻ như nókhông nhận ra em.”

“ Em sẽ cố gắng” Như chẳng muốn nói đến vẫn đề này tẹo nào, anh nói bâng quơ“ Mai Chi! Về nhà là không được nhõng nhẽo, khóc nhè đâu đấy! ăn nhiều vào, nghechưa?”

“ Cậu! Cậu nhớ là phải đưa chị xinh đẹp về cho con nha! Con rất thích chịxinh đẹp!” Mai Chi rơm rớm, ủy khuất, tội nghiệp nhìn anh.

“ Ừ! Cậu hứa!” Nói xong, anh liền hôn lên trán của bé.

“ Thôi không nói nhiều nữa, 1 tiếng nữa anh còn có cuộc họp, cần phải đi bâygiờ thfi mới kịp”

“ Anh!” cả anh và Đan Đan đều nhăn mặt trừng mắt, đồng thanh nhìn Gia Huy,suýt nữa khiến anh ta giật mình nhảy cẫng lên.

“ Được, được. Không đi họp, không đi họp.” Bất quá, Gia Huy cười cười cầuhòa, anh ta cũng biết chị em nhà này ‘hổ báo’ như thế nào nên tốt nhất là khôngnên khiến họ động tay, động chân.

“ Thôi! Bọn chị đi đây! Em cũng nhanh nhanh mà đi đi, người đó trở về là mộtchuyện không mấy tốt đối với Tùng Chi.”

“Dạ!”

*          *          *

“Cậu chủ”, một loạt người làm đang làm việc thấy xe anh tiến vào rồi lại tựmình xách túi to túi nhỏ bước vào khiến người nào người nấy mất hồn, há hốc mồmkinh ngạc nhưng cũng không quên lên tiếng chào hỏi, dù gì anh cũng sắp là chồngcủa cô chủ Tùng Chi.

“ Kể từ hôm nay tôi sẽ ở đây, mong mọi người chiếu cố ạ!” dường như nhìn thấybiểu hiện của bọn người làm, anh từ tốn.

“ A!” một tiếng la thất thanh đằng sau vang lên khiến anh nhíu mày, còn chưakịp quay người lại thì đã thấy có một đôi tay trắng trẻo đang ôm mình từ đằngsau “ Anh Nhất Minh!” giọng nói của cô có phần lạc đi, không khó để nhận ra rằngcô đang xúc động cực độ.

Một lần nữa bọn người làm lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc. Mặcdù cô chỉ vừa mới tới đây nhưng ai cũng biết cô chính là chị gái của người thừakế- Nguyễn Tùng Chi. Và thêm một điều họ cũng không thể nào quên, đó chính làvài ngày trước, cô chủ Tùng Chi đã đính hôn với một người con trai, người đó lạichẳng phải ai khác, chính là người đang đứng ở đây- Phạm Nhất Minh. Và chuyện gìđây? Chị gái ôm chồng chưa cưới của em sao? Nhất thời không ai dám suy nghĩ sâuxa chỉ là sau một phen kinh ngạc họ lại tiếp tục quay về làm công việc của mìnhtrước đó, coi như không thấy gì.

“ Tùng Ly?” Anh ngờ ngợ lên tiếng, đưa tay gỡ lấy đôi tay của cô ra.

“Dạ! là em!” Dường như không bận lòng về hành độngc ủa anh, cô vui vẻ cườitươi như bông mai trong nắng sớm nhìn anh. Mà anh, lúc này dường như lại bị vẻđẹp thánh thiện, thuần khiết của cô làm cho chao đảo, không giữ được bìnhtĩnh.

“ Anh đến…à Tùng Chi đâu?” sau một phút ngẩn ngơ, cuối cùng anh cũng lấy lạiđược vẻ điềm đạm thường ngày mà hỏi chuyện về Tùng Chi.

Nghe được hai chữ Tùng Chi từ trong miệng của anh, gương mặt cô liền có chútbiến đổi, tỏ ý không vui rồi đến cuối cùng không nén được mà rơi nước mắt“ Vìsao anh lại quan tâm đên Tùng Chi như vậy, cô ta có gì tốt hơn em cơ chứ?”

Bối rối, anh thực sự bối rối khi thấy cô khóc, từng giọt nước mắt khẽ lăndài.

“ Cô ấy là vợ anh!” cuối cùng miệng anh cũng phát ra được một câu, nhưng anhhiểu câu nói anh vừa nói đủ để sát thương cô gái bé nhỏ trước mặt mình.

Tận tình nghe được câu nói của anh, bờ vai cố khẽ r un lên, hai hàng lệ cứ thếrơi mãi, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

“Tùng Ly!” anh đau xót nhìn cô ngập trong dòng nước mắt, lòng anh như thắtlại. Không kìm lòng được anh khẽ ôm cô vào lòng, dựa cằm lên đầu cô vỗ về.

Hành độngc ủa hai người lúc này quả thực khiến người ta không thể không cónhững suy nghĩ ngoài luồng.

Cửa sổ tầng hai, một góc của tấm rèm từ từ được hạ xuống. Thân ảnh trong cănphòng cũng theo thế mà trượt xuống, co gối ngồi một góc, những giọt nước từ khóemi cứ chảy xuống mà chẳng biết tại sao…

*          *          *

Sau khi an ủi Tùng Ly, anh bắt đầu thưa gửi chuyện sẽ ở đây một thời gian vớiba và mẹ kế của nó, hai ông của nó đã ra nước ngoài từ lâu, xong xuôi anh mớilên phòng thăm nó.

Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh liền bị cảnh tượng trước mắt làm choco rụt lại, không dấu nổi sự đau lòng, trước mắt anh là thân hình bé nhỏ củaTùng Chi co ro một góc, đang thiếp đi trong cơn mệt mỏi, trên gương mặt vẫn cònvương một dòng lệ. Anh cẩn thận bước tới, cố gắng để không gây ra tiếng động.Anh bế bổng nó lên rồi đặt nó xuống giường, dịu dàng mà đắp chăn cho nó.

Anh ngồi bên, ánh mắt dìu dịu thu lấy gương mặt nó vào tầm mắt, cánh tay vôxùng ôn nhu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, yếu ớt. Nhìn đầu của nó bị quấn khôngbiết bao nhiêu là bông, gạc anh đau đớn không kìm lòng được mà khẽ hôn lên tráncủa nó.

“ Thầy!” nó cất giọng một cách yếu ớt, tuy là đã biết nhưng nó vẫn theo cáchxưa mà gọi.

“ Hả…Ừ! Thầy đây.” Ngạc nhiên rồi mừng rỡ, ánh mắt anh không kiềm chế nổi sựvui sướng mà nắm lấy cánh tay nó áp lên mặt mình nở nụ cười hạnh phúc nhìn nóđầy mong chờ.

Thế nhưng ngoài một từ ‘thầy’ đó ra, nó lại chẳng hề nói gì thêm, anh mắt cứchập chờn nhìn anh. Có chút thất vọng nhưng… Anh cũng hiểu, trong mắt nó hìnhtượng đẹp đẽ của anh đã sớm bị sụp đổ từ lâu, giờ tỉnh lại, thấy anh nó chưađuổi anh đi mà lại gọi một tiếng ‘thầy’ đã là vô cùng ngạc nhiên rồi.

“ Để anh…à không để thầy đi gọi bác sĩ.” Anh khẽ thở dài.

“ Anh Minh!” nó vô lực níu lấy cánh tay anh, giọng nói vô cùng ủy khuất vàyếu đuối, dường như chỉ cần một làn gió thoảng nó sẽ bị cuốn đi mất.

Giật mình sửng sốt khi thấy nó níu tay mình, anh càng không ngờ đến việc haitừ ‘Anh Minh’ được phát ra từ miệng của nó. Bao nhiêu năm nay, anh luôn khátkhao được một lần nghe nó gọi ‘Anh Minh” như hồi còn bé.

“ Tùng Chi, em vừa gọi anh là gì?” ngồi lên thành giường, anh gắt gao năm lấytay nó, gương mặt cũng không kìm nổi sự kích động. Anh rất vui, nhưng anh lạikhông dám suy nghĩ gì xa hơn, anh sợ sự hi vọng cuồng nhiệt của chính mình lạilàm cho bản thân thất vọng.

“ Anh Minh!”, nó lại yếu ớt gọi anh, miệng cũng nở một nụ cười nhưng rấtkhẽ.

“ Ừ!” anh xúc động đưa tay nó lên hôn một cách dịu dàng.

Nó nhìn anh, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui, hạnh phúc nhưng lại có sự phalẫn một chút gì đó của thương đau. Cánh tay còn lại của nó nâng lên khẽ vươntới, chạm vào khuôn mặt anh, nó khóc.

Hoảng hồn, anh thật sự không biết vì sao mà nó lại khóc.

“ Đỡ em..” nó nhìn anh, tay không ngừng chạm vào mặt anh, nói. Anh cũng phảnứng nhanh liền đưa tay đỡ nó ngồi lên.

Trong hai hàng lệ, nó nhoài mình về phía trước, gương mặt sát lại gầnanh.

Run run, nó chạm môi mình lên môi anh, hôn. Từng giọt nước mắt cứ thế lại lănxuống.

Anh hơi bất ngờ, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc mà dịu dàng đáp lại…

Mùi máu tanh bỗng chốc xộc thẳng lên mũi. Vị của máu hòa cùng vị măn của nướcmắt như tạo thành hương vị của chết chóc.

Lời tựa: ‘Không phải là quên, không phải là không cần, cũng không phải là đãhết yêu, chỉ đơn giản là…hận. Tôi hận anh’- Tùng Chi.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t99590-ba-con-co-thai-voi-anh-ay-roi-chuong-12.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận