[Counter Strike] Biên thành lãng tử
Chương 12: Huyết chiến Aztec (hạ)
Dịch: Losedow
Biên tập: Blackcat132
Nguồn: Tàng thư viện
Vài tia chớp sáng ngời xé rách không trung âm u, nhóm người Tercel xuất hiện trên hành lang.
Ván đầu tiên của nửa trận cuối đã bắt đầu.
"Trực tiếp Rush cửa gỗ.” Cao Phong hạ quyết tâm. Không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để, sống hay chết để xem ván này là biết.
Mệnh lệnh này như một liều thuốc kích thích được ăn cả ngã về không tiêm thẳng vào người từng đội viên.
Phải biết trong loại đối kháng mạnh - mạnh này, Rush một loại tấn công có sức sát thương rất lớn nhưng đồng thời cũng có mạo hiểm cực lớn, kết quả không phải giành toàn thắng thì chính là toàn quân bị diệt.
Mà lần này người chịu trách nhiệm mở đường là Hứa Tiểu Niên, hắn phải dùng trình độ bắn tuyệt đỉnh của mình để tạo thành một đòn phủ đầu nặng nề cho kẻ thù, phải tìm về sĩ khí cho phe mình từ trên thi thể của kẻ thù.
"Trời ạ, bọn họ thật sự làm vậy sao?" Ko sợ hãi kêu lên.
Đoàn Phong Dương mỉm cười nói: "Đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, đây mới là tác phong của đội mạnh.”
Trong nháy mắt Hứa Tiểu Niên vọt vào cửa gỗ trái tim người xem toàn trường cũng thót lại. May mắn là bên trong cũng không có một bóng người.
"Tất cả đều ở dưới nước.” Cao Phong hô lên, cả đội lần lượt xông vào vòm cầu và ngách nhỏ.
Lần này quả thật Cao Phong không tính toán sai, căn cứ tình thế của nửa trận đầu, Lục Nguyệt Hinh suy đoán sĩ khí của Tercel đã rơi xuống điểm thấp nhất. Bây giờ chắc chắn Tercel sẽ sợ đầu sợ đuôi, cho nên ván đầu hiệp hai cô đã mạo hiểm sử dụng chiến thuật cả năm người đi dưới nước.
Cô cho rằng Tercel tuyệt đối không dám đi vào cửa gỗ.
Lục Nguyệt Hinh phán đoán cũng không sai, chỉ có điều cô đã đánh giá thấp lòng dũng cảm của Cao Phong và sự coi trọng danh dự của Tercel.
Tại Trung Quốc hàng năm đều có vô số người tham gia phong trào thể thao điện tử CS này, qua đó họ hiến dâng thanh xuân và nhiệt huyết của mình không hề tiếc nuối. Không vì cái gì khác, chỉ vì mối hận không đi ra nổi khu vực châu Á, chỉ vì tôn nghiêm đã đánh mất, vì thế chiến đội của cô mới được mệnh danh là LOST.
Nhưng cô đã xem nhẹ ý chí của những người khác, họ vĩnh viễn không từ bỏ, vĩnh viễn không cam lòng.
Đến hơi thở cuối cùng vẫn phải chiến đấu, để không có gì phải hối hận. Nếu như trời quang mây tạnh thì cầu vồng sao có thể xuất hiện trên bầu trời?
Những lời này chính là lời răn mình không bao giờ thay đổi của Cao Phong.
Người xem trợn mắt há mồm chứng kiến trận ác chiến thảm thiết nhất từ khi hai đội giao phong đến giờ.
Cao Phong, Khang Đạt, Trác Vân, Hải Điền xông lên đầu cầu rút lục cảnh ngắm xuống bên dưới bắn phá rợp trời ngập đất. Phản ứng của LOST cũng không chậm, họ lập tức tổ chức chống cự ngoan cường, các loại súng ống lục bạc, lục cướp, lục cảnh bắn như vãi đạn lên trên vòm cầu.
Tiếng súng, tiếng lựu nổ vang rền, lựu mù lựu khói bay lung tung, khung cnahr cực kì hùng tráng.
Từ lúc chạy lên cầu treo tâm ngắm của Khang Đạt đã khóa chết LOST|5#, trong nửa trận đầu mỗi lần cô bị chết đều là do cô nàng 5# này trực tiếp hoặc là gián tiếp gây ra. Trong mười lăm lần bị bắn chết ít nhất cũng có mười lần bị 5# giết. Mối hận này dù thế nào cô cũng không nuốt trôi được.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Cao Phong, Khang Đạt chạy thẳng ra giữa cầu treo như chán sống, nhảy sang trái, lắc sang phải, tất cả súng lục trong tay các đội viên LOST dưới nước hầu như đều nhằm vào cô, mà lục cảnh trong tay Khang Đạt vẫn chưa hề ngừng nổ súng. Đáng tiếc là 5# vẫn chưa bị bắn hạ, hơn nữa còn vừa bắn trả vừa lui lại phương hướng nhà cướp.
Khang Đạt giận dữ, ánh đỏ không ngừng lóe lên trên người, tình thế nguy cấp khiến cô không thể thay đạn. Cô lập tức lấy lựu nổ, rút bảo hiểm ném xuống dưới cầu, đồng thời bất chấp tất cả từ trên cầu phi thân xuống, giữa không trung dao găm đã được rút ra, thân hình từ trên trời giáng xuống như diều hâu vồ gà con.
Hiển nhiên 5# không ngờ tới tên CT này lại liều mạng như vậy, chân tay luống cuống, bị dao găm của Khang Đạt đâm chết. Mà lúc này Khang Đạt cũng bị lựu nổ của chính mình nổ bay.
Nhìn thấy hình ảnh này đội viên song phương đều ngẩn ra, mấy người thậm chí còn quên cả nổ súng. Tình hình chỉ xuất hiện trong máy chủ PUB này mà lại diễn ra trong một trận đấu quan trọng như vậy, mọi người nhất thời đều không biết làm sao.
Lục Nguyệt Hinh chấn động vô cùng, bình thường trong Ủy ban kỉ luật Khang Đạt luôn rất ôn hòa, rất ngại ngùng, nhưng không ai nghĩ tới trong người cô bé dân tộc Tạng này vĩnh viễn sôi trào một dòng máu không cam lòng chịu thua.
Hành động này của Khang Đạt chẳng những chấn động người xem toàn trường mà còn kích thích ý chí chiến đấu của đám người Cao Phong.
"Bắn chết hết bọn họ!" Hải Điền giận dữ, thông tin Khang Đạt bị nổ chết làm cho hắn có cảm giác muốn cùng chết với tất cả đám người LOST còn lại.
Lục cảnh của tất cả các đội viên Tercel khạc lửa giận dữ, cuối cùng Hứa Tiểu Niên từ ngách nhỏ sau vòm cầu đi xuống chính xác bắn chết Lục Nguyệt Hinh, Tercel giành được điểm số quý giá đầu tiên trong hiệp hai với một người duy nhất sống sót chính là Hứa Tiểu Niên.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, mà Hứa Tiểu Niên lại toát mồ hôi lạnh. Hắn chỉ còn lại 2 HP, nếu như Lục Nguyệt Hinh bắn thêm được một viên đạn thì người chết chắc chắn đã là hắn.
Lục Nguyệt Hinh thoáng giật mình vì hành động có vẻ như điên cuồng của Tercel lần này, hiển nhiên cô không ngờ tới bên CT lại lớn mật như thế.
"Xem ra mình quả thật đã đánh giá thấp bọn họ.” Lục Nguyệt Hinh âm thầm ngẫm nghĩ.
Lại là vài tia chớp lóe lên.
"Rush cửa gỗ.” mấy chữ này lại bật ra từ trong miệng Cao Phong lần nữa.
Lần này ngay cả Hứa Tiểu Niên cũng giật mình nhìn Cao Phong: Tên nhóc này tức giận lắm rồi đây!
Ván này trừ Hứa Tiểu Niên trang bị M4 và nguyên bộ giáp thì những người khác của Tercel toàn bộ mua MP5.
Đợt Rush bất ngờ thứ hai của Tercel làm cho LOST còn trở tay không kịp hơn cả ván trước. Khang Đạt chạy đầu tiên phi thân vào sau cửa gỗ, cô nhìn thấy tất cả đội viên LOST đều yên lặng xếp thang người trên hòm gỗ ngoài căn cứ cướp.
Trong nháy mắt đó vô số lựu mù lựu nổ bay ra cùng tiếng súng, lập tức toàn bộ đội viên LOST bị bắn hạ sạch sẽ.
Lông mày Lục Nguyệt Hinh bắt đầu nhíu lại, bọn Tercel này quả thực quá càn rỡ, không cho chúng ăn quả đắng thì chúng còn không biết mình lợi hại.
"Chị Hinh.”
Các đội viên đều nhìn cô.
Ánh mắt Lục Nguyệt Hinh quét qua vị trí mọi người, bây giờ đã thật sự đến giây phút sống chết của đội ngũ. Không biết lần này LOST có thể giành lại được sĩ khí đã rơi xuống rất thấp sau hai ván bị tấn công liên tục hay không? Cô tỉnh táo chậm rãi mở miệng nói: "Lục bạc, nửa giáp, toàn thể Rush cửa gỗ.”
Ván thứ ba bắt đầu trong tiếng kêu sợ hãi của người xem, bản đồ trên HLTV cho thấy mười đội viên hai bên đều đang nhanh chóng di động về phía cửa gỗ. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, không ít người đều không cầm lòng được đứng dậy.
"Đoàng đoàng đoàng.”
Tiếng lục bạc chát chúa vang lên.
"Tạch tạch tạch.” âm thanh của MP5 cũng không cam lòng yếu thế.
Trên tấm bản đồ Aztec này, tuyển thủ có thuật bắn súng tốt vĩnh viễn chiếm ưu thế. Tấm bản đồ này có quá nhiều khu vực trống trải, bình thường các Cser đều sẽ lựa chọn vũ khí có hỏa lực mạnh. Bây giờ MP5 gặp phải lục bạc, ở địa hình rộng rãi thế này hiển nhiên MP5 không có quá nhiều ưu thế, đặc biệt là sau khi LOST đều trang bị được nửa giáp thì lựu nổ Tercel ném ra cũng không đạt được bao nhiêu lợi ích.
Bên kia, sau khi lao ra khỏi cửa gỗ các đội viên LOST khéo léo nhảy sang trái sang phải như chuột túi tránh né hỏa lực của Tercel. Những người ra khỏi cửa gỗ đầu tiên là Love root, Moonshine và FallingStar, hiển nhiên họ cũng là những người ngã xuống trước hết.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng lần này LOST sẽ Rush thất bại thì hai người cuối cùng ra khỏi cửa gỗ là Lục Nguyệt Hinh và 5# một lần nữa cho khán giả thấy được uy lực của lục bạc.
Nhất là 5#, lục bạc trong tay cô gái này quá sắc bén, trong khi thân hình không ngừng trúng đạn cô vẫn đủ thời gian lần lượt headshot Hải Điền, Khang Đạt và Trác Vân. Ba phát headshot liên tiếp này cho dù là một tuyển thủ chuyên nghiệp quốc tế với trình độ hạng nhất cũng rất khó làm được. Trước khi ngã xuống viên đạn cuối cùng trong số 7 viên của khẩu lục bạc cũng khiến Cao Phong tóe máu. Không phụ lòng đồng đội, ngay sau đó Lục Nguyệt Hinh cũng đưa Cao Phong về quê nhà.
"Kỳ Kỳ, tốt lắm!" Lục Nguyệt Hinh khen, năm khẩu lục bạc có thể đưa chiến cuộc phát triển đến cục diện 1V1 đã là cực kì tốt rồi, chỉ còn lại một CT, cô hoàn toàn tự tin có thể đối phó được.
Lúc này Hứa Tiểu Niên đang trốn ở sau tảng đá gần điểm đặt bom khu B thay đạn, vừa rồi lúc Cao Phong ngã xuống hắn đã chú ý nghe tiếng súng của đối phương. Qua tiếng súng hắn đã phán đoán được lục bạc trong tay tên cướp còn lại không còn viên đạn nào, cô ta sẽ phải thay đạn. Mà lúc này hắn cũng có đủ thời gian thay đạn, một khi M4 trong tay mình thay đạn xong thì cho dù trước mặt là Heaton hay Ksharp hắn cũng có thể bảo đảm lập tức giết gọn. Hắn đã tình toán rất rõ ràng, vì vậy hắn yên tâm đứng thay đạn.
Hứa Tiểu Niên đang nghĩ như vậy, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi. Hắn biết đây là âm thanh của một người khi bị bắn chết, nhưng hắn không biết tiếng kêu này phát ra từ trong cổ họng chính hắn.
Hắn không cam lòng nhìn thi thể của chính mình bay xuống đất.
Người xem lập tức hỗn loạn, các fan của Lục Nguyệt Hinh trở nên điên cuồng.
Chuyện gì?
Thì ra sau khi bắn chết Cao Phong Lục Nguyệt Hinh lập tức vứt súng lục nhặt lục bạc của đồng đội rơi xuống sau khi chết, trong khẩu lục bạc đó chỉ còn lại 3 viên đạn, cô không chút do dự ngắm thẳng vào tảng đá bên khu B đối diện nổ súng. Không nghĩ tới viên đạn đầu tiên đã đục vỡ đầu Hứa Tiểu Niên, tình hình này giống hệt như pha đục tường của Lục Nguyệt Hinh đánh gục Trác Vân ngoài vòm cầu khu A trong hiệp một.
Mà lúc này tâm tình Hứa Tiểu Niên cũng giống hệt Trác Vân khi đó, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, khó tin và sợ hãi.
Sắc mặt Cao Phong một lần nữa trở nên âm trầm.
Ván này thất bại nhưng bên mình không hề mắc phải bất cứ sai lầm nào, chỉ là vì trình độ bắn của đối phương quá tốt. Đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ như vậy thì cả ý thức, chiến thuật và trình độ bắn đều là vô dụng. Có lẽ phải dùng biện pháp khác mới có thể chiến thắng được.
Bên dưới, Đoàn Phong Dương nhìn kỹ màn hình nói: "Bọn thằng Knight phải sử dụng tuyệt chiêu rồi.”
Ko ngạc nhiên: "Tuyệt chiêu gì?"
Đoàn Phong Dương nói: "Trên cả các phương diện chiến thuật, ý thức và trình độ bắn trình độ chỉnh thể của Tercel đều không phải là đối thủ của đội Hội trưởng Lục, nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì chỉ còn con đường chết.”
Giang Hàng nói: "Ơ, không ngờ trình độ bắn của mấy cô gái này lợi hại như vậy. Ờ, không tồi, không tồi. Người đẹp thành phố C quả nhiên không làm cho mình thất vọng, ha ha.”
Lâm Nhất cười nói: "Cái này kêu là phụ nữ Trung Hoa nhiều ý chí, không thích hồng trang thích vũ trang.”
Giang Hàng trừng mắt: "Người anh em, chú đừng có văn vẻ như vậy nữa được không? Không biết tiếng Nhật thì cũng đừng dùng Hán ngữ chơi anh, bạn học Yamada, em bảo có đúng không?"
Yoko Yamada mỉm cười nhìn hắn.
Trận đấu vẫn diễn ra căng thẳng. Hai bên chiến đấu rất thảm thiết, mỗi một ván người thắng đều phải chịu trả giá tương đối nặng nề, đặc biệt là Tercel mỗi lần thắng lợi đều chỉ còn lại một người. Nếu như không nhờ chiến thuật Camp do Cao Phong đưa ra thì Tercel đã có thể xách va li về rồi. Mà Lục Nguyệt Hinh cũng tuyệt đối không nghĩ tới đội ngũ không có tên tuổi này lại có thể chống cự ương ngạnh như vậy. Điểm số hiệp hai đã là 11:4 nghiêng về Tercel. Tổng điểm số bây giờ là 15:15, theo luật đấu của đại học C, ai giành được thắng lợi trong ván thứ 16 người đó sẽ giành thắng lợi chung cuộc.
Lúc này Aztec vẫn yên lặng, chỉ có tiếng sấm và ánh chớp trên không kích thích thần kinh đội viên hai bên. Trong ván đấu cuối cùng này hươu sẽ chết tay ai?
Khang Đạt nấp sau bức tường bên sườn dốc dưới nước, M4 trong tay ngắm lên cầu treo. Cô chợt cảm thấy bàn tay cầm chuột của mình hơi run run.
Đây là ván cuối cùng sinh tử tồn vong, tim Khang Đạt đập thình thịch.
Không phải vì căng thẳng, mà là bởi vì sự trầm tĩnh đáng sợ trước khi bão táp tràn về này.
Trong CS, chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là thời gian chờ đợi cái chết trong thế giới không có tiếng súng, vô cùng cô quạnh, vô cùng đáng sợ.
Tiếng côn trùng kêu vang lên từ bụi cỏ dưới nước khiến lòng người run rẩy, hơi thở của cái chết bao phủ khắp nơi, Khang Đạt cảm thấy bầu không khí này sắp làm cô phát điên.
Ván này tình hình Tercel không hề lạc quan, bởi vì tình hình kinh tế của họ ở vào thế yếu rõ rệt.
Khang Đạt ẩn nấp dưới nước trang bị M4 và nguyên giáp, Trác Vân trốn trong vòm cầu thì trang bị MP5, ngay cả nữa giáp cũng không mua, số tiền mấy trăm đồng còn lại cô dứt khoát dùng để mua hai quả lựu mù. Hải Điền đứng tại khoảng trống gần khu A ngoài vòm cầu thì cầm M4 và cũng không có áo chống đạn. Cao Phong và Hứa Tiểu Niên canh điểm đặt bom khu B thì lần lượt chỉ có lục bạc và lục cảnh.
Trong khi đó phía bên kia có thể nói là toàn thể đội viên LOST đều được trang bị đến tận răng.
Ba khẩu AK, hai khẩu AWP, áo chống đạn, mũ sắt, lựu nổ, lựu mù, lựu khói đều đầy đủ.
Đến lúc này còn tiền cũng không còn cơ hội tiêu nữa, tình thế không cho phép LOST để thua ván này.
Lần này Lục Nguyệt Hinh sử dụng chiến thuật quấy rối khu B, ba người đi cầu treo, hai người đi dưới nước. Đây cũng là chiến thuật thành danh của LOST, mặc dù không được coi là tuyệt chiêu, rất nhiều đội ngũ đều từng thấy và từng sử dụng nhưng không ai có thể vận dụng chiến thuật này mạnh mẽ như LOST.
Đây cũng là sức mạnh của sự phối hợp, cùng một chiến thuật nhưng người thực hiện khác nhau thì hiệu quả chắc chắn cũng khác nhau.
Khang Đạt vẫn nấp dưới sông không cử động. Mệnh lệnh của Cao Phong cho cô là: Chưa nghe thấy tín hiệu báo đặt bom thì tuyệt đối không thể cử động.
Lúc này âm thanh của C4 vẫn chưa vang lên mà cô chỉ nghe thấy một tiếng AWP. Tiếng súng này vang đến một nửa đột nhiên im bặt, xem ra xạ thủ bắn tỉa này đã dùng lựu đạn hoặc dao găm để cắt ngang tiếng súng.
Khang Đạt nhìn lên góc trên màn hình, trong lòng chợt thấy nặng nề. Hứa Tiểu Niên tại khu B đã bị phát súng này bắn chết.
"Kỳ Kỳ, Good!" Lục Nguyệt Hinh nhỏ giọng nói.
Vừa rồi Hứa Tiểu Niên canh cửa gỗ đến lúc cay mắt không nhịn được ngó qua bên kia. Chỉ người lắc qua một chút Hứa Tiểu Niên đã bị AWP của 5# bắn trúng.
"Vai trò của phát súng này tương đối lớn.” Dưới sân đấu Long Thiếu Huy nói: "Bây giờ Tercel buộc phải điều động một người khác đến khu B phòng thủ.”
Quả nhiên Hải Điền ngoài khu A nhanh chóng chạy qua hành lang đi tới ngoài cửa gỗ thay thế Hứa Tiểu Niên, trợ giúp Cao Phong phòng thủ.
Mà hành động này cũng không nằm ngoài tính toán của Lục Nguyệt Hinh, bây giờ phòng thủ tại khu A đã yếu đi rất nhiều.
"Lâm Nhất quân, anh xem tên CT này thật kỳ quái, hắn cứ đứng đó đổi dao đổi súng mãi, mấy lần căng thẳng đến mức lắp ống giảm thanh vào rồi lại tháo ra.” Yoko Yamada chỉ màn hình có góc nhìn chính của Hải Điền nói.
Lâm Nhất cười cười có chút bí hiểm: "Không phải vì căng thẳng mà hắn để loại sai lầm cấp thấp này xảy ra đâu.”
Yoko Yamada hỏi: "Vì sao?"
Giang Hàng lại cướp lời: "Bởi vì bản thân hắn chính là một xạ thủ bắn tỉa, xạ thủ bắn tỉa có thói quen bật kính ngắm rồi chuyển sang vũ khí khác. Bây giờ là do hắn đang phải chịu áp lực quá lớn, vì vậy mới coi M4 trong tay mình như một khẩu AWP.”
Lâm Nhất gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn quả thật là một xạ thủ bắn tỉa. Tercel không hề mua AWP cho hắn, có lẽ đến bây giờ Tercel còn chưa xuất toàn lực.”
"A, không phải chứ.” Yoko Yamada kinh ngạc nói, "Đã đến lúc này mà bọn họ còn chưa xuất toàn lực sao?"
Lâm Nhất đáp: "Ờ, bây giờ mặc dù đã là ván cuối cùng quyết định thắng bại nhưng Tercel còn chưa lộ rõ chủ bài. Bọn họ dám làm như vậy chính là vì họ có lòng tin tất thắng. Biết không, trong CS đáng sợ nhất không phải súng, cũng không phải người, mà là lòng người, chính là lòng tự tin của mỗi người.”
Yoko Yamada lại ngơ ngác nhìn Lâm Nhất.
Giang Hàng nhìn Lâm Nhất chằm chằm: "Nhóc con nhà ngươi thật sự hiểu không ít. Thành thật nói xem nào, rốt cuộc là ai dạy mấy thứ này cho chú?"
Lâm Nhất lập tức quay đầu nhìn Sở Lưu Hành cười: "Anh Hành, em đói rồi, em muốn ăn mỳ.”
Sở Lưu Hành lập tức cau mày: "Tự nhiên đau bụng thế nhỉ, anh đi vệ sinh cái đã.”
Giang Hàng nghe thấy suýt nữa ngã xuống đất.
"Go!" Lục Nguyệt Hinh ra lệnh một tiếng, hai quả lựu đạn từ dưới nước bay lên vòm cầu. Bên trên cầu treo, một khẩu AWP và hai khẩu AK lập tức lặng lẽ xuất hiện.
"Quả nhiên họ quyết định công A.” Ko cảm thán.
Đoàn Phong Dương gật đầu nói: "Nếu như là anh thì anh cũng sẽ công A, hiện nay khu vực cầu treo nhất định là khu vực phòng thủ yếu nhất.”
Tiếng người lội nước vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần. Khang Đạt và Trác Vân đều trở nên căng thẳng.
Khang Đạt căng thẳng là vì đối phương và mình đã gần nhau trong gang tấc, còn Trác Vân căng thẳng là vì HP của mình.
Lúc này Trác Vân đã khổ không nói nổi, vừa rồi suýt nữa cô bị hai quả lựu nổ đó làm mất mạng, HP chỉ còn lại 3 điểm. Lúc này chỉ có đợi Khang Đạt xuất kích rồi cô mới dám mạo hiểm ra ngoài. Trong tay Trác Vân là một quả lựu mù, khi xem demo của các cao thủ nước ngoài cô đã học được một cách ném: Đứng trong vòm cầu ném lựu mù đập vào vách tường cạnh vòm cầu bắn ngược ra cầu treo, như vậy toàn bộ không trung mặt đất ngoài cầu treo đều sẽ trắng xóa, lúc này có thể lao ra tiêu diệt kẻ thù trên cầu.
Vì vậy, khi lựu mù của Trác Vân ném ra, màn hình của Cao Phong, Hải Điền vừa từ hành lang nhảy xuống nước và tất cả đội viên LOST đều trắng như tuyết. Tất cả người xem trong cung thể thao lập tức cảm thấy chói mắt vì hơn 10 cái màn hình trắng xóa.
Nghe thấy "Fire in the hole.” nhìn lại màn hình thấy người ném là Trác Vân, Khang Đạt không do dự xông ra.
Vừa lao ra ngoài cô lập tức há hốc mồm, trên cầu ba, dưới cầu hai, cô không biết nên bắn ai trước.
Nhưng sau đó sự thật đã chứng minh khả năng lựa chọn của Khang Đạt là rất tốt.
Phong cách M4 của Khang Đạt là bắn liên thanh kiểu té nước, tia lửa hực hực lóe lên từ nòng súng. Ba tên cướp trên cầu treo lập tức lũ lượt trúng đạn, thi thể từ trên cầu rơi xuống nước.
Màn hình đã trở lại bình thường, Lục Nguyệt Hinh và Lưu Kỳ dưới cầu triển khai một đợt phản kích mãnh liệt. Đối mặt với AK của Lục Nguyệt Hinh, M4 và lục bạc trong tay Hải Điền và Cao Phong chỉ có thể chống cự chốc lát một cách tượng trưng. Trong lúc đó Khang Đạt cũng bị một viên AWP không tâm của Lưu Kỳ bắn trúng, không cam lòng nằm xuống.
Lựu mù lần nữa bay ra từ vòm cầu, Lục Nguyệt Hinh và Lưu Kỳ vẫn bất ngờ, màn hình thắng xóa, Trác Vân lao ra.
Tâm ngắm của MP5 ngắm chuẩn Lưu Kỳ, dù thế nào cũng phải bắn rơi khẩu AWP này trước, nếu không để cô ta chạy thoát thì mình không bao giờ còn có cơ hội bắn lén tốt như vậy nữa. Rất lâu sau này khi nhớ lại Trác Vân vẫn phải cảm thán, cô chưa hề cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình.
Một loạt đạn bay ra khỏi nòng khẩu MP5 bắn vào khắp nơi trên người Lưu Kỳ. Lưu Kỳ bất đắc dĩ nhìn màn hình lệch đi.
Khi MP5 của Trác Vân chuyển tâm ngắm sang Lục Nguyệt Hinh đang lui lại phía nhà cướp thì tiếng súng MP5 đột nhiên dừng lại vì đã hết đạn. Mà lúc này cô nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ, một quả lựu nổ đã rời khỏi tay Lục Nguyệt Hinh bảy thẳng về phía mình.
"Đổi súng lục.” Cao Phong kêu to. Hắn quên mất là mình đã chết, Trác Vân không thể nghe được âm thanh của hắn nữa.
"Mù rồi mà còn có thể ném chuẩn như vậy?" Long Thiếu Huy sợ hãi kêu lên.
"Không thể như vậy!" Tất cả đội viên C4 đều đứng dậy.
"Cô ta rõ ràng không hề bối rối!" Giang Hàng giật mình.
Cung thể thao không một tiếng động, mọi người đều quên cả hò reo trước thời khắc sống chết nguy hiểm tới cực điểm này.
Trên màn hình chiếu góc nhìn chính của Trác Vân, Trác Vân trong nháy mắt rút súng lục ra với tốc độ ánh sáng, viên đạn đầu tiên đã bắn vỡ đầu Lục Nguyệt Hinh. Ngay lập tức lựu đạn cũng phát nổ, thi thể Trác Vân cũng từ trên cầu treo rơi xuống.
"Counter-Terrorists win!" nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
"Tốt!" Cao Phong kêu lên.
"Thắng rồi.” Hải Điền từ chỗ ngồi đứng bật dậy, luống cuống khiến cả bàm phím lẫn chuột đều rơi xuống đất.
Trác Vân ngơ ngác nhìn màn hình của mình, dưới nước là ngổn ngang thi thể hai bên, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ngàn năm không thay đổi của Aztec.
Cô còn chưa tỉnh táo lại sau giây phút mạo hiểm vạn phần vừa rồi, nếu như cô rút súng chậm hơn không phẩy mấy giây thì người chết trước nhất định là cô. Nếu như là lúc bình thường thì hành động rút súng, nổ súng của cô tuyệt đối không nhanh như vậy, không chuẩn như vậy.
Tiềm lực của con người luôn chỉ có thể được phát huy trong những giây phút chỉ mành treo chuông.
Khang Đạt đi tới ôm chặt Trác Vân.
Để giành được trận thắng này bọn họ đã phải mạo hiểm, bọn họ đã phải vượt qua quá nhiều khó khăn.
"Các bạn học, các vị khán giả, vừa rồi trong thời khắc nguy cấp cuối cùng đội viên tên gọi Tercel|Ice này đã cứu vãn chiến đội Tercel, chiến đội LOST bị loại một cách rất đáng tiếc. Có điều là chiến đội toàn nữ duy nhất của đại học C chúng ta, thể hiện của họ trong suốt chặng đường thi đấu đến bây giờ đều rất tuyệt vời. Chúng ta cùng chờ mong sang năm họ có thể tiếp tục thể hiện..." Âm thanh của bình luận viên mang theo một chút tiếc nuối.
Trong cung thể thao, một nửa người xem hoan hô nhảy nhót, một nửa người xem còn lại chán nản ủ rũ.
Trên sân đấu những giọt nước mắt tủi thân của bốn cô gái trong LOST đã rơi xuống, Lục Nguyệt Hinh không ngừng an ủi họ.
Đoàn Phong Dương nhìn sân đấu như đang suy nghĩ gì đó: "Đây là một đội ngũ có sức mạnh tranh giành chức vô địch.”
Hoan Tầm rốt cục tỉnh táo lại: "Anh Đoàn, anh nói họ sẽ tranh giải nhất nhì với chúng ta à?"
Đoàn Phong Dương lẩm bẩm nói: "Một Tercel đã xuất sắc như vậy, trong cúp đấu lần này không biết còn có bao nhiêu đội ngũ như Tercel, cuối cùng ai là quán quân còn rất khó nói.”
Trận đấu đã kết thúc, đội viên hai bên bắt tay hữu nghị.
Lục Nguyệt Hinh bắt tay Khang Đạt: "Chúc mừng các em, hôm nay em đã đóng vai Chúa cứu thế cho đội đó.”
Khang Đạt cười nói: "Chị Hinh, kỳ thực hôm nay bọn em may mắn thôi, sức mạnh của bên chị mạnh hơn bên em nhiều.”
Lục Nguyệt Hinh gật đầu, cô biết thất bại của LOST hôm nay hoàn toàn không quan hệ gì tới chiến thuật, ý thức và trình độ bắn, bên mình thua là vì lòng tin. LOST không có khí thế dũng mãnh tiến lên, thà chết không hàng, bất kể đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ đến đâu cũng không sợ hãi của Tercel.
Chiến, phải chiến thoải mái. Chết, cũng phải chết oanh liệt.
Mà đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa nữ sinh và nam sinh khi chơi CS, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến nhiều người thích trò chơi này như vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Nguyệt Hinh lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Khang Đạt, xem ra lúc đầu chị không gọi em vào LOST là một sai lầm.”
Khang Đạt cười nói: "Sang năm làm lại.”
Lục Nguyệt Hinh gật đầu: "Chắc chứ?"
Khang Đạt đáp: "Chắc!"