Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người) Chương 34


Chương 34
Nụ hôn đầu

“Biểu ca, chúng ta được xuất cung thật sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp với vẻ vẫn không tin nổi, nàng tiến cung đã năm năm có lẻ, ngoài lúc về nhà mới chỉ xuất cung một lần duy nhất. Từ khi xuyên không đến triều Thanh nàng mới biết, thường xuyên xuất cung như Tiểu Yến Tử là chuyện bất khả thi, nhất là thiếu nữ khuê các. Thật ra, nàng gắn bó sớm chiều với Huyền Diệp cũng là không hợp quy củ, chỉ là bề trên ngầm đồng ý nên không ai lên tiếng chỉ trích hai người thôi.

“Uh.” Huyền Diệp gật đầu, nhìn tiểu biểu muội bên cạnh với ánh mắt trìu mến. Đến tận lúc này hắn vẫn không xác định được giấc mộng kia là thế nào, nhưng có thế nào cũng không ảnh hướng tới dự định của hắn, dự định quan trọng nhất đương nhiên là người mà hắn tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm trong giấc mộng kia.

“Lần này chúng ta đi đâu?” Chỉ Lan ngước đầu hỏi, Huyền Diệp cao hơn nàng hẳn hai cái đầu, vì vậy nàng phải “ngưỡng vọng” hắn.

“Hôm nay đưa em đi xem một thứ rất thú vị.” Nhiệm vụ Huyền Diệp giao cho thợ thủ công đã có thành quả bước đầu, vì thế hắn xin phép Thuận Trị Đế cho phép xuất cung để nghiệm chứng.

“Thứ gì thế ạ?” Chỉ Lan rất hiếu kỳ, có thể khiến Huyền Diệp vốn khó tính đánh giá cao thì thứ kia nhất định là rất quý hiếm.

“Không nói, một lát nữa em sẽ biết.”

“Được rồi, xem đồ xong chúng ta có đi đâu không? Không lẽ cứ thế hồi cung?” Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, Chỉ Lan có rất nhiều chỗ muốn đi.

“Đi Quảng Tế Tự.” Huyền Diệp quyết định tìm một cao tăng để hỏi về giấc mộng kỳ dị kia, nhưng lại không thể gióng trống khua chiêng đi, chỉ có thể lặng lẽ.

“Lại đi chùa miếu?” Chỉ Lan từng rất kỳ vọng chùa miếu, nhưng lần trước nàng đến Long Phúc Tự rồi về cảm thấy chùa miếu chẳng có gì thú vị.

“Nghe nói Quảng Tế Tự có một cao tăng ra ngoài vân du mới về, chúng ta đến một lúc.”

“Cao tăng? Vậy được ạ.” Chỉ Lan chưa từng được gặp cao tăng, mà chính xác thì cả hai kiếp của nàng cũng không gặp mấy hòa thượng, không biết cao tăng kia có thật “cao tăng”.

Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, không dám vén rèm, bởi vì Huyền Diệp ngồi ngay bên cạnh nắm chặt tay nàng. Trong xe hơi bí, lòng bàn tay vã mồ hôi, Chỉ Lan rất muốn rút tay ra, nhưng thấy Huyền Diệp nắm chặt không buông, nàng cảm thấy có lẽ không nên manh động.

“Biểu muội.” Huyền Diệp đột nhiên mở mắt nhìn Chỉ Lan.

“Dạ?” Chỉ Lan vừa mới mở miệng liền thấy Huyền Diệp giơ tay xoa mặt nàng, ngón tay lướt qua hàng lông mày, bầu má, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi mềm. Chỉ Lan chưa từng bị ai làm như thế, bất giác co người lại.

Huyền Diệp nhanh chóng vươn tay vòng qua lưng Chỉ Lan, ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ Lan có chút sợ hãi, Huyền Diệp trước mặt thật sự kỳ quái, ánh mắt như có giông bão càn quét, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Biểu ca, anh làm gì vậy?!” Chỉ Lan có chút bối rối, nàng chưa từng đối diện với Huyền Diệp thế này, muốn tránh nhưng cánh tay kia giữ chặt lấy nàng.

“Lan nhi, em sẽ rời bỏ tôi sao?” Từ sau khi tỉnh mộng, Huyền Diệp cảm giác không còn khả năng khống chế tình cảm với Chỉ Lan, dĩ vãng hắn luôn cho rằng Chỉ Lan sẽ là thê tử của hắn, hạnh phúc của Chỉ Lan chỉ có thể là do hắn, nhưng trong giấc mộng kia hắn không giữ được Chỉ Lan, dù biết mộng chỉ là giả, nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng tâm trạng.

Chỉ Lan vừa nghe Huyền Diệp gọi hai tiếng “Lan nhi” liền nổi da gà, nàng sống hai kiếp lần đầu tiên nghe người khác gọi như thế, thật sự là rất buồn nôn, nhưng vòng tay như gọng kìm của Huyền Diệp khiến nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.

“Biểu ca, anh nói gì vậy?” Ánh mắt Chỉ Lan có phần né tránh, nàng chỉ mới mười một tuổi, Huyền Diệp ý đồ dâm ô với trẻ em sao? Mặc dù Chỉ Lan thích Huyền Diệp, nhưng đến lúc bàn chuyện cưới xin còn lâu lắm, nói không chừng đến ngày nào đó nàng lại không muốn gả thì sao, vì thế nàng không biết trả lời thế nào.

Huyền Diệp thấy Chỉ Lan né tránh không nhìn hắn, cũng không đưa ra câu trả lời mà hắn mong muốn, trái tim trĩu nặng, nhưng cũng biết chuyện này không thể nóng vội. Hắn thôi giữ cằm Chỉ Lan, ôm Chỉ Lan sát vào lòng, ngửi mùi hương của riêng nàng, mới cảm thấy nỗi sợ hãi bóng gió được xoa dịu từ từ.

“Biểu ca?” Chỉ Lan vã mồ hôi, may mà nàng không dặm phấn, nếu không chắc có thể đi đóng phim kinh dị khỏi cần hóa trang. Giữa ngày hè oi bức bị một người ôm chặt rất nóng, mấu chốt là người kia không có phản ứng gì, như ngủ thiếp đi rồi, hắn ngủ thiếp đi như thế, muốn nàng chết vì nóng sao?

Huyền Diệp khẽ “uh” một tiếng, rõ ràng là trời rất nóng, nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu, còn muốn ôm Chỉ Lan chặt hơn. Huyền Diệp thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là giữ chặt tiểu biểu muội trong lòng mới có thể yên tâm, cho dù giấc mộng kia có là thật, hắn cũng sẽ không cho Chỉ Lan cơ hội rời xa hắn.

“Biểu ca, em nóng quá, anh … buông em ra có được không?” Chỉ Lan có cảm giác sắp tăng xông vì nóng.

Huyền Diệp nghe thế, do dự một hồi cũng buông nàng ra. Nhìn trán nàng lấm tấm mồ hôi, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng.

Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp đã có vẻ đã khôi phục sự bình thường, cũng âm thầm thở phào một hơi, chẳng lẽ Huyền Diệp mắc chứng bất ổn tâm lý lúc dậy thì, có cần nàng tìm trong hệ thống một viên thuốc cho hắn không.

“Nếu Lan nhi sợ nóng, về cung tôi sẽ sai Tiểu Lý Tử đi lĩnh mấy khối băng rồi chuyển cho em, nhưng buổi tối không được dùng.” Băng đá quý hiếm, không phải thành viên hoàng tộc nào cũng có phần, Huyền Diệp là có ngạch nương là Quý phi, bản thân cũng là Hoàng tử đang được sủng ái nên mới được thêm một chút. Phần lớn hắn đều đưa sang cho Chỉ Lan, dù hắn cũng không thích nóng, nhưng hắn là đàn ông, trước giờ vốn yêu thương Chỉ Lan, nên phần của mình đều đưa cho Chỉ Lan.

“Cám ơn biểu ca.” Chỉ Lan cũng biết Huyền Diệp đối tốt với nàng, nở nụ cười cảm ơn.

“Chờ hành cung Nhiệt Hà tu sửa xong, mùa hè hàng năm sẽ đưa em đến đấy.” Thuận Trị Đế đã bắt đầu cho xây dựng trường săn Mộc Lan, đương nhiên phải tu sửa chỗ nghỉ ngơi trú chân dọc đường, hành cung Nhiệt Hà là một trong số đó, đáng lẽ năm Khang Hi thứ 42 mới bắt đầu kế hoạch kiến thiết hành cung, vì lịch sử đã thay đổi mà khởi công sớm hơn.

“Biểu ca thật tốt!” Chỉ Lan biết hành cung Nhiệt Hà chính là sơn trang Thừa Đức sau này, hình như nàng từng đến đấy du lịch, mặc dù không còn nhớ rõ, nhưng cũng biết đó là thắng cảnh nổi tiếng, đẹp không lời nào tả được.

“Chỉ lúc này em mới chịu nói biểu ca tốt.” Huyền Diệp cười chiều chuộng.

“Rõ ràng ngày nào em cũng nói biểu ca tốt, là biểu ca không nghe thấy thôi.” Chỉ Lan bác bỏ ý kiến của Huyền Diệp.

“Vậy cũng được.” Huyền Diệp nhìn đôi môi anh đào của Chỉ Lan, rất muốn nếm thử xem là mùi vị gì. Hình như từ tháng trước tâm trạng của hắn bắt đầu có biểu hiện dễ xúc động, nhất là khi ở cùng Chỉ Lan, mỗi lần Chỉ Lan xoa bóp cho hắn, hắn đều muốn ôm hôn cô gái nhỏ này. Nhưng hắn vẫn giữ được lý trí, hiện tại Chỉ Lan vẫn còn nhỏ, nếu dọa nàng sợ hãi thì mất nhiều hơn được, có điều lúc này hắn lại muốn đùa dai một chút.

“Nếu Lan nhi cảm thấy biểu ca đối tốt với em, vậy em có nên làm gì báo đáp?” Huyền Diệp có chút hài hước nhìn Chỉ Lan, xem xem nàng sẽ phản ứng thế nào.

“Em sẽ thêu tặng biểu ca một túi tiền?” Chỉ Lan thử dò xét hỏi.

“Túi tiền không đủ thành ý.” Huyền Diệp chỉ vào môi mình.

Chỉ Lan đỏ mặt nhìn Huyền Diệp đang có bộ mặt trêu chọc. Ở cổ đại thì tuổi này không còn nhỏ, thêm hai ba năm nữa là có thể lập gia đình rồi, Huyền Diệp làm thế là cợt nhả nàng.

Chỉ Lan từng là một người hiện đại, dù còn trẻ, nhưng kiến thức không hạn hẹp, nàng còn từng cùng bạn học lén xem AV của Nhật Âu Mỹ, hơn nữa còn tu luyện theo bí tịch bị che tên, theo lý thuyết không thể đỏ mặt một cách dễ dàng như thế, nhưng vẻ mặt của Huyền Diệp thật sự rất khiêu khích, thế nên nàng nhu nhược đỏ mặt.

Huyền Diệp nhìn mặt Chỉ Lan đỏ đến tận mang tai, cười rất vừa lòng, hắn cũng không phải muốn ép Chỉ Lan hôn hắn, chỉ là nhìn dáng vẻ cám dỗ người khác mà không hay của Chỉ Lan nên cảm thấy hơi thiếu khống chế thôi.

Chỉ Lan vừa nhìn thấy thái độ coi thường của Huyền Diệp liền nổi giận, hôn thì hôn, nàng đánh liều nhắm mắt hôn. Không ngờ vừa chạm tới môi Huyền Diệp đã bị đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở làn môi, Chỉ Lan cả kinh muốn rút lui, nhưng tay Huyền Diệp đã đặt lên lưng nàng, cứng rắn khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Huyền Diệp thân mật.

Huyền Diệp cũng là nụ hôn đầu, cho dù trong mộng đã trải nghiệm một kiếp hắn cũng chưa từng hôn ai, hắn cảm thấy việc trao đổi nước bọt này có phần ghê tởm, huống hồ hắn chỉ coi những nữ nhân kia là đồ chơi. Huyền Diệp ngậm đôi môi mềm của Chỉ Lan, đầu lưỡi ngang ngược xông vào, cảm nhận một hương thơm không thể miêu tả, cảm giác mềm mại, ngọt ngào, đầu lưỡi không an phận quấy đảo. Huyền Diệp có chút không thể kiềm chế, bắt đầu tham lam mút lấy ngọt ngào từ Chỉ Lan.

Chỉ Lan chống tay lên ngực Huyền Diệp muốn đẩy ra, nhưng nàng vốn đã yếu hơn hắn, lại vì tu luyện theo bí tịch bị che tên mà trở nên nhạy cảm, chỉ thân mật một chút đã cảm thấy toàn thân vô lực, nói gì đến nụ hôn ngang ngược này của Huyền Diệp, thậm chí nàng cảm thấy như không thở được nữa.

Huyền Diệp hôn đủ rốt cuộc buông tha Chỉ Lan, nhìn Chỉ Lan nước mắt lưng tròng gò má đỏ bừng cảm thấy tâm trạng rất tốt. Hắn hôn phớt lên trán Chỉ Lan, Chỉ Lan chỉ sững sờ nhìn Huyền Diệp, hoàn toàn chưa phản ứng lại được sau nụ hôn cưỡng ép kia.

“Biểu ca!” Chỉ Lan thật sự tức giận, nhưng giọng nói mềm nhũn không tạo chút uy lực nào, ngược lại chỉ khiến Huyền Diệp càng muốn bốc hỏa hơn.

“Được rồi, ngoan nào!” Huyền Diệp cũng sợ manh động tiếp sẽ khiến Chỉ Lan sợ hãi, vì thế ôm nàng vào lòng.

Chỉ Lan không còn sợ nóng nữa, so với sợ nóng thì nàng còn sợ Huyền Diệp làm chuyện cầm thú hơn, vì thế ngoan ngoãn ngồi yên.

Một lát sau xe ngựa ngừng lăn bánh, Huyền Diệp chỉnh trang y phục Chỉ Lan xong xuôi mới xuống xe, giơ tay muốn ôm Chỉ Lan xuống. Chỉ Lan có chút không tình nguyện, nhưng lại càng không muốn dẫm lên lưng người khác để xuống xe, thế nên lại ôm cổ Huyền Diệp để hắn đưa xuống.

Từ lúc xuống xe, Chỉ Lan né khỏi phạm vi công kích của Huyền Diệp như tránh nước lũ thú dữ, Huyền Diệp cũng không vạch trần nàng, hắn rảo bước rồi lại cầm tay nàng kéo trở về. Chỉ Lan nghiến răng ken két, nếu không phải đang ở nơi công cộng, nàng sẽ cho Huyền Diệp biết thế nào là võ cắn.

“Được rồi, đừng tức giận, lát nữa biểu ca đưa em đi Thái Bạch Lâu, lần trước hồi cung không phải em đã nói món cá ở đấy rất ngon sao?”

Chỉ Lan âm thầm lườm một cái, chẳng lẽ nàng lại bán thân vì một đĩa cá, quá coi thường nàng, ít nhất cũng phải là Mãn Hán toàn tịch. (bữa tiệc cung đình có ít nhất 108 món đặc sắc từ ẩm thực Mãn và Hán)

“Đi nào, hôm nay biểu ca đưa em đi xem một loại thủy tinh mới.” Huyền Diệp cũng biết tính tình Chỉ Lan, đổi đề tài khác, quả nhiên thấy Chỉ Lan bị đề tài thủy tinh hấp dẫn ngay lập tức, gật đầu hài lòng.

“Thủy tinh?!” Chỉ Lan thật sự kinh ngạc, chất liệu hiện đại này đã xuất hiện rồi sao, nàng biết Trung Quốc phát hiện ra ngọc lưu ly từ rất sớm, nhưng thủy tinh không phải là chất liệu hiện đại sao.

“Lan nhi chưa từng nghe nói đúng không? Một lát nữa sẽ được thấy.” Huyền Diệp cảm thấy khó mà giải thích cho thỏa đáng, nhưng chỉ cần Chỉ Lan nhìn thấy tất là nàng sẽ kinh ngạc.

“Vâng, chúng ta cùng vào đi.” Chỉ Lan ổn định tinh thần, thủy tinh này nhất định là do một người xuyên không tạo ra, người xuyên không này chuyên nghiệp hơn nàng nhiều, còn biết chế tạo thủy tinh. Nhưng Chỉ Lan cũng không ngốc, lát nữa nhìn thấy nhất định phải ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Vì vậy Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, mỗi người một tâm sự riêng đi vào xưởng sản xuất thủy tinh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/68695


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận