Blaze Chương 23

Chương 23

Khi Blaze lẩn ra khỏi chiếc hang nhỏ, hắn không thèm để ý có bao nhiêu người đang ở ngoài kia. Khoảng vài tá, hắn đoán thế. Không vấn đề gì. Khẩu súng của George rơi ra khỏi thắt lưng quần và điều đó cũng không thành vấn đề. Hắn lấy chân ấn khẩu súng sâu xuống tuyết đúng lúc nhìn thấy một người. Gã nằm trên tuyết cách đó một đoạn ngắn, đầu đặt lên chỗ khuỷu tay, hai tay giữ chặt khẩu súng.

"Giơ tay lên, Blaisdell! Nằm yên!" Granger hét lên.

Blaze lao vào anh ta.

Grange có đủ thời gian để nổ súng hai lần. Phát súng thứ nhất nhằm vào cánh tay Blaze. Phát thứ hai không nhằm vào đâu mà lại bắn vào tuyết. Sau đó, Blaze ném tất cả hai trăm bảy mươi pound vào kẻ đã làm Joe bị thương. Súng của Grange bị văng ra. Grander gào lên vì xương ống chân bị gãy của anh kêu răng rắc.

"Mày dám đánh thằng bé này!"

Blaze quát vào khuôn mặt đang hoảng sợ của Granger. Hắn túm lấy cổ họng Granger. "Này thì dám đánh thằng bé này, tên chó má ngu xuẩn này, mày dám đánh thằng bé, này thì đánh thằng bé này, này thì đánh thằng bé này, này thì đánh thằng bé này!"

Cái đầu của Granger gật lên gật xuống như thể hắn đã hiểu thông điệp của Blaze. Khuôn mặt anh tím tái với đôi mắt như lồi ra vì sợ hãi...

Bọn chúng đang đến.

Blaze ngừng đánh và liếc nhìn xung quanh. Không một ai cả. Khu rừng vẫn yên tĩnh, chỉ có âm thanh hoà quyện của tiếng gió rít và tiếng tuyết rơi.

Không, vẫn còn một âm thanh khác, đó là tiếng của Joe.

Blaze lần theo con đường chạy trở lại hang. Joe đang lăn lộn, kêu gào và hai tay đấm chới với vào khoảng không. Mảnh đá vỡ làm cho nó bị thương hơn cả khi rơi khỏi cái nôi, má thì bê bết máu.

"Chúa ơi." Blaze lại khóc oà lên giống như cái lần nhìn thấy Joe bị ngã ra khỏi cái nôi.

Hắn bế Joe lên, lau máu cho cậu bé, bọc cậu bé vào trong chăn và đội cho nó cái mũ lưỡi trai của hắn. Joe gào lên.

"Giờ chúng ta đi thôi. George nhỉ," Blaze nói "Chuồn luôn thôi, đúng không?" Không có tiếng trả lời.

Blaze bế đứa bé trên tay và cuốn gói khỏi hang, hoà mình trong gió rồi chạy về phía đường rừng.

*

* *

"Corliss mất dấu hắn ở đoạn nào!" Sterlin quát vào mặt Franklin. Mấy người đàn ông dừng lại ở bìa rừng, thở nặng nề.

Franklin chỉ "Xuống kia. Tôi có thể tìm thấy nó."

Sterlin quay sang Bradley "Gọi người của anh đến đi. Cả ngài cảnh sát trưởng Cumberland. Tôi muốn chặn cả lối ra vào con đường rừng, không thể để hắn qua mặt."

Bradley cười "Chẳng có gì ngoài con sông Hoàng Gia. Chắc hắn sẽ lội qua chỗ cạn kia."

"Con sông có bị đóng băng không?"

"Chắc chắn là có, nhưng chưa đủ đông cứng để đi lên trên bề mặt..."

"Đúng rồi! Chúng ta phải dẫm thử lên. Franklin chú ý, cực chú ý. Thằng đó rất nguy hiểm."

Họ đi xuống con dốc đầu tiên. Năm chục thước nữa thì vào đến khu rừng. Sterling phát hiện ra một bóng người ngồi dựa lưng vào cây.

Franklin đến đó đầu tiên. "Corliss" - hắn nói.

"Chết rồi à!" Sterling hỏi, giọng mỉa mai.

"Vâng." Franklin chỉ vào những dấu vết trũng xuống tuyết đã hơi mờ.

"Chúng ta đi thôi", Sterling nói. Lần này anh đã ghi điểm.

Năm phút sau họ tìm thấy Granger. Vết cào trên cổ anh ta sâu ít nhất một inch.

"Thằng này ác như thú vật." Tiếng ai đó bình luận.

Sterlin trỏ vào tuyết và nói. "Đằng kia có một cái hang. Tôi chắc thế. Có thể hắn đã để đứa bé lại."

Hai lính kỵ binh bò về phía lùm cây. Một người dừng lại, cong người, bới cái gì đó ở dưới tuyết lên. Anh ta cầm vật đó lên. "Một khẩu sứng", viên cảnh sát kêu lên.

Sterling nghĩ bụng cứ làm như thể chúng tôi là mù hết hay sao mà phát hét toáng lên. "Đừng quan tâm tới khẩu súng vớ vẩn đó, chú ý đến thằng bé. Hãy coi chừng!"

Một trong hai người quỳ gối, dùng đèn pin dò đường. Sau đó bò ra sau cái dầm. Người còn lại thận trọng tiến về phía trước, tay để trên đầu gối, lắng nghe, sau đó lùi lại về phía Sterling và Frank.

"Không phải ở đây."

Họ nhìn thầy dấu chân từ hang đến con đường rừng phía trước khi người lính từ trong hang ra. Những dấu vết ấy cũng đã mờ đi vì tuyết rơi quá nhanh.

"Hắn đi trước chúng ta chắc chắn chưa quá mười phút." Sterling nói với Frank, sau đó anh cao giọng: "Tản ra. Chúng ra sẽ tóm hắn ở ngoài đường."

Mấy viên cảnh sát gật đầu rất nhanh, Sterling lần theo vết chân của Blaze.

Blaze chạy.

Hắn nhảy và bị vấp chân, cố gắng đi tắt xuyên qua những bụi rậm cho nhanh và lấy thân mình làm lá chắn che chở cho Joe tránh khỏi những cành cây đâm vào. Hắn thở không ra hơi. Hắn nghe thấy những tiếng la hét văng vẳng phía sau. Những âm thanh ấy khiến hắn sợ hãi.

Joe kêu gào giãy giụa và ho nhưng Blaze ôm lấy cậu bé rất nhanh. Chỉ một chút, một chút cố gắng nữa thôi là cả hai ra được đến đường lớn. Ở đó chắc sẽ có ô tô. Mặc dù là ô tô của cảnh sát đi nữa thì Blaze cũng chẳng thèm bận tâm. Chắc sẽ có chìa khoá ở đó. Hắn sẽ lái xe rất nhanh, lái hết tốc lực, rồi đánh lạc hướng cảnh sát qua một hướng khác. Nếu có một chiếc xe tải thì càng tốt. Ý nghĩ đó lướt qua đầu óc hắn như một bộ phim hoạt hình.

Hắn chạy băng qua cả đầm lầy với những lớp băng mỏng bao quanh các đống tuyết bất chấp cả việc nước băng giá ngập đến tận mắt cá chân lạnh buốt. Hắn cắm đầu chạy thẳng một mạch, chỉ thỉnh thoảng xoay người để bảo vệ Joe. Chiếc mũ hắn đội cho Joe cũng bị rơi xuống đống bùn lầy lấm lem nhưng không còn thời gian để nhặt nữa.

Joe nhìn xung quanh, đôi mắt cậu bé mở to khiếp sợ. Nó bắt đầu thở gấp gáp vì không còn chiếc mũ ấm để che gió rét. Thậm chí nó đã quá mệt đến nỗi tiếng khóc cũng chỉ còn là những âm thanh rên rỉ. Sau lưng chúng, những tiếng nói của cảnh sát vẫn vang vọng. Không hề hấn gì hết, lúc này mục tiêu duy nhất là phải ra được đường lớn.

Mặt đất bắt đầu hiện ra trên một con dốc. Đường đã dễ đi hơn một chút. Blaze sải dài bước chân, những bước chân đi kiếm tìm hạnh phúc cho cuộc đời hắn cũng như cho Joe.

*

* *

Sterling cũng đang chạy nhanh hết sức mình và bỏ cách xa những người khác khoảng ba chục thước. Mình đang thắng. Tại sao không? Thằng con hoang đó đã để lại những dấu vết cho mình lần theo. Bộ đàm trên dây lưng anh cứ kêu tít tít. Nhanh như cắt Sterling kéo nó lên nhấn hai lần rồi nghe.

"Bradley đây. Nghe rõ trả lời?"

"Vâng." Sterling cần thêm chút sức lực để chạy tiếp. Những ý nghĩ rất mạch lạc trong đầu anh, rõ ràng như một bộ phim: tên giết người man rợ đã giết Granger, đã giết một nhân viên cảnh sát.

"Hạt Sheriff đã đặt nhiều chướng ngại vật trên con đường đó. Cảnh sát bang sẽ tăng viện thêm ASAP. Hết."

"Tốt. Hết."

Anh chạy tiếp. Năm phút sau anh chạy đến đoạn đường có một chiếc mũ đỏ rơi trên tuyết. Sterling nhét chiếc mũ vào túi áo khoác rồi tiếp tục chạy.

Blaze áng chừng chỉ còn ba chục thước nữa là đến con đường lớn. Joe không khóc nữa, vì không còn đủ sức mà khóc. Tuyết dính lên cả mi mắt nó, làm đôi mắt trĩu nặng.

Blaze khuỵu xuống hai lần và lần nào cũng ôm chặt Joe trong lòng để che chắn. Cuối cùng hắn đã đến được đích. Nhưng lại thêm một canh bạc nữa. Có ít nhất khoảng năm mươi chiếc xe cảnh sát đỗ trên đường.

Phía sau hắn, Albert Sterling đang xẻ dọc khu rừng và lần mò theo từng vết dấu mà Blaze để lại. Và, hắn ở đây rồi. Cuối cùng, thằng con hoang cũng đã xuất hiện.

"Đứng lại, Blaisdell, FBI đây! Đứng lại và giơ tay lên!"

Liếc qua vai, Blaze nhìn thấy một viên cảnh sát bé nhỏ. Blaze quay lại và chạy ra đường. hắn dừng lại chỗ chiếc xe đầu tiên và nhìn vào. Lại một canh bạc nữa. Chùm chìa khóa đung đưa trong ổ. Hắn đang định đặt Joe lên chiếc ghế bên cạnh cuốn sách trích dẫn của cảnh sát thì nghe thấy tiếng động cơ nổ. Hắn quay lại và nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát màu trắng đang chạy về phía hắn. Hắn quay ra phía khác thì lại nhìn thấy một chiếc xe khác.

"George!" Hắn thốt lên. "George ơi!"

Hắn ghì lấy Joe. Thằng bé thở rất gấp và khó nhọc, giống như George sau khi bị Ryder đâm. Blaze đóng sầm cánh cửa xe cảnh sát và chạy vòng qua mui xe.

Phó cảnh sát trưởng hạt Cumberland nhìn về chiếc xe ô tô đang chạy từ phía bắc đến. Bàn tay đeo găng của ông đang cầm cái loa phóng thanh. "Đứng lại, Blaisdell! Tất cả đã kết thúc rồi! Đứng im tại chỗ không được nhúc nhích."

Blaze chạy ngang qua đường và một người nào đó đã bắn hắn. Bên trái hắn, tuyết rơi ràn rạt. Joe bắt đầu khóc một tràng dài.

Blaze lao sang bên kia đường, nhảy từng bước dài. Thêm một viên đạn nữa bay vèo qua đầu hắn rồi thấy tiếng gãy răng rắc và tiếng súng nổ bên phía hàng cây bu - lô. Hắn trượt ngã vì một tấm gỗ phủ đầy tuyết. Hắn như bị kéo trôi đi và Joe thì bị hắn đè lên. Hắn cố gắng kéo lê bàn chân và lấy tay gạt tuyết trên mặt Joe. "Joe, cháu không sao chứ?"

Joe thở khò khè, hổn hển.

Blaze lại chạy.

Sterling đã ra đến đường và chạy băng sang. Một chiếc xe cảnh sát lao đến, phanh kít rồi dừng lại phía xa. Mấy viên cảnh sát xuống xe, tìm kiếm, tay lăm lăm súng.

Má của Sterling căng lên, răng lợi va lập cập vào nhau như thể anh đang nhăn răng cười "Chúng ta sắp bắt được thằng con hoang rồi."

Họ chạy xuống con đường đê.

Blaze chạy lắt léo qua một hàng cây dương và cây tần bì khẳng khiu trơ trụi lá. Phía bên kia đường, mọi thứ dường như đã được mở sẵn ra đón chào hắn. Trước mắt hắn những hàng cây cao lẫn bụi cây thấp đều đã biến mất, chỉ có sự tĩnh lặng trong trẻo yên bình, và dòng sông. Phía bờ xa xa là những mảng cây vân sam và thông xanh sẫm đang vươn thẳng lên bầu trời dày đặc một màu tuyết trắng,

Blaze bắt đầu lê bước trên lớp băng. Hắn đi được chín bước thì băng tan ra và đùi hắn ngập trong làn nước lạnh giá. Hắn gắng gượng từng hơi thở, lảo đảo đi về phía bờ sông và leo lên.

Bỗng Sterling và hai tên trợ lý xuất hiện sau lùm cây. "FBI đây," Sterling quát, "Đặt đứa trẻ xuống và lùi lại."

Blaze quay sang bên phải rồi bỏ chạy. hơi thở của hắn nóng hừng hực và mỗi lúc một khó nhọc. Hắn ngước lên bầu trời tìm kiếm hình ảnh một con chim, một con chim bay qua dòng sông, nhưng chẳng thấy một hình bóng nào ngoài bầu trời lạnh lẽo. Hắn nhìn thấy George. George đang đứng phía trước cách hắn tám mươi bước chân. Dù hình ảnh của George chỉ nhạt nhòa qua màn tuyết rơi nhưng Blaze vẫn nhìn thấy cái mũ của hắn xoay về phía bên trái - phía may mắn như hắn vẫn quan niệm.

"Cố lên nào, Blaze!" Cố lên đồ chậm chạp lề mề! Nhấc cái gót chân lên! Khỉ thật, hãy cho chúng biết cách chúng ta sống như thế nào!

Blaze chạy nhanh hơn. Viên đạn đầu tiên xuyên vào bắp chân bên phải hắn. Cảnh sát chỉ dám bắn hắn ở vị trí thấp để tránh gây thương tích cho đứa bé. Nhưng viên đạn không ngăn cản được bước chạy gấp gáp của Blaze, thậm chí hắn còn không cảm nhận được là mình đã bị bắn. Viên đạn thứ hai xuyên qua đầu gối hắn từ phía sau làm vỡ xương bánh chè với một tia máu phun ra. Blaze vẫn không hề cảm thấy gì và tiếp tục chạy. Có lẽ Sterling sẽ phải thừa nhận là ông ta không bao giờ dám nghĩ điều đó có thể xảy ra, nhưng sự thật là tên con hoang ấy vẫn tiếp tục chạy như một con nai rừng bị thương.

"Cứu tao với george ơi! Tao đang gặp nguy hiểm."

George đã biến mất, nhưng Blaze có thể nghe thấy giọng nói cục cằn, thô lỗ của hắn qua tiếng gió rít.

"Chắc chắn rồi, mày sắp được cứu thoát rồi đấy, cưng."

Blaze đã vượt qua được hẻm núi cuối cùng. Hắn đã thắng cảnh sát. Hắn đang đón nhận một luồng gió mới, một luồng sinh khí mới. Cuối cùng hắn và Joe sẽ thoát khỏi mọi bế tắc. Tưởng chừng như đó là con đường cụt nhưng hóa ra lại đang rẽ theo một hướng khác, tốt đẹp hơn. Hắn nhìn dòng sông, ráng sức mở mắt to mắt để kiếm tìm George hay nhìn một con chim, chỉ một con chim mà thôi.

Viên đạn thứ ba trúng vào mông phải hắn, chếch lên trên, vỡ xương hông làm lòi cả ruột ra ngoài. Blaze lảo đảo như sắp ngã và rồi không thể tiếp tục hành trình chạy tìm hơi thở mới cho cuộc sống của cả hắn và Joe,

Sterling quỳ xuống bằng một đầu gối, hai tay nắm khẩu súng. Anh liếc qua rất nhanh, rồi bỏ tay xuống. Thói quen không cho phép anh nghĩ quá nhiều. Phải tin tưởng sự phối hợp của tay và mắt để chúng làm công việc của chúng. "Xin Chúa hãy làm công việc của Người", anh nói.

Viên đạn thứ tư nhưng là viên đạn đầu tiên của Sterling bắn Blaze vào phía dưới lưng đứt đoạn cột sống của Blaze giống như bị một bàn tay hộ pháp trên sàn đấm bốc hạ gục, ngay phía trên thận. Blaze gục xuống và Joe văng khỏi tay hắn.

"Joe!" Hắn gào lên rồi dùng khuỷu tay cố hết sức bò về phía trước. Đôi mắt Joe vẫn mở và đang nhìn hắn.

"Hắn bò theo thằng bé kìa." Một viên cảnh sát kêu lên.

Blaze xòe cả bàn tay to ra để với lấy Joe và bàn tay nhỏ bé chới với của Joe cũng lần tìm tay hắn. Những ngón tay bé nhỏ mềm mại được bao bọc trong nắm tay thô kệch chai sạn của Blaze. Sterling đứng sau quan sát. Anh nói rất nhỏ để đồng nghiệp không thể nghe thấy.

"Phát này là thay cho Bruce thân yêu."

"George ơi!" Blaze thều thào, và rồi Sterling bóp cò.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t95782-blaze-chuong-23.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận