Cái Chết Của Cô Vũ Nữ Chương 7

Chương 7

- Thì ra là con nhỏ đó! Mà nó là ai vậy?

- Là con gái nuôi của bà chủ!

- Con gái nuôi? Hồi nào đến giờ có nghe bà ấy nói tới đứa con gái nuôi nào đâu?

Chín Sự hạ giọng nói:

- Cô này lạ lắm ông chủ, cô ấy mới vào nhà mình ở có mấy ngày mà hầu như biết hết chuyện trong nhà. Kể cả chuyện cái xác chết nữa...

Vừa nghe tới đó, ông Sanh đã giật bắn người:

- Mày nói sao? Nó biết gì?

Chín Sự trấn an:

- Không có gì đâu. Nó chỉ nói là trong vườn nhà mình có oan hồn! Con hỏi nó tại sao nói vậy thì nói trả lời là nó có thể biết được chuyện quá khứ vị lai và rành chuyện âm dương... Chỉ vậy thôi chứ nó nào có biết chuyện gì khác!

Ông Phát Sanh cũng hạ thấp giọng, không muốn cho Hai Xê nghe:

- Mày đã san bằng nấm mộ đó chưa?

- Dạ xong rồi. Chẳng những san bằng mà con còn trồng liếp rau lên đó nữa. Bữa nay rau mọc xanh rì, đố ai biết bên dưới có gì!

Ông Sanh thở phào nhẹ nhõm:

- Tao cứ lo...

Chợt Hai Xê lấy trong túi ra tờ giấy nhỏ đưa:

- Có người gửi cho ông ở phòng y tá trực.

- Gì vậy?

Ông Phát Sanh vừa mở ra đã sững sờ:

- Trời ơi!

Chín Sự ngạc nhiên:

- Gì vậy ông?

Trong tờ giấy nhỏ đó chỉ có hai chữ mà vừa trông thấy ông Phát Sanh đã điếng hồn. Bởi đó là hai chữ "Kiều Mi" viết hoa.

- Mày... mày...

Ông lắp bắp đến líu cả lưỡi. Trong khi Chín Sự vẫn vô tư:

- Mọi việc xem ra ổn rồi ông. Chuyến này về con sẽ rước thầy yểm cho dứt nọc luôn! Con nghĩ có ai đó muốn phá ông nên mới đem... cái ấy về nhà...

Anh ta quay lại nhìn thấy Hai Xê thì vội nói:

- Mày bước ra ngoài để tao nói chuyện với ông chủ một chút.

Nhưng ông Phát Sanh không chú ý lời nói của Sự, giọng ông run run khi buông tờ giấy xuống. Chín Sự cầm tờ giấy lên, vô tình hỏi:

- Kiều Mi là ai vậy ông?

Ông Phát Sanh quay sang hỏi Hai Xê:

- Mày ra hỏi coi người gửi này là ai, gửi hồi nào?

Cô y tá lúc ấy vừa bước vào đã trả lời thay:

- Một cô gái rất đẹp xưng tên là Kiều Mi, nói có việc phải đi gấp nên chỉ gửi lại tên chứ không vào thăm ông được! Cô ấy nói chúc ông mau bình phục!

Ông Phát Sanh rụng rời tay chân, ông nói lắp bắp:

- Kiều... Kiều Mi, sao lại...

Ông ta nhìn sang Chín Sự, rồi nói như muốn khóc:

- Cô ta... là người mày đã chôn dưới mộ!

Chín Sự trợn tròn mắt, người anh ta toát mồ hôi lạnh và cũng lắp bắp nói:

- Sao... sao lại có chuyện này?

Hai chủ tớ còn đang xanh mặt, thất thần thì chợt có tiếng của bà Sanh từ ngoài cửa phòng bệnh:

- Nằm bệnh viện mà cũng tụ tập đông vui quá cở há.

Bà bước vào với Ngọc Diện đi kèm bên. Vừa trông thấy ông, bà đã nói liền:

- Sao cử người lên chăm sóc cho ông mà ông lại đuổi về?

Nhìn sang Ngọc Diện, ông chỉ ngờ ngợ về dáng vóc chứ không biết là ai.

Nghe vợ hỏi vậy, ông nói liền:

- Bà cử ai đâu mà nói vậy? Mấy bữa nay thằng Hai Xê đi về dưới, tôi ở một mình, nửa đêm đau muốn tắt thở luôn, phải chi có ai thì đỡ biết mấy.

- Vậy sao tối qua con nhỏ này vào ông không cho ở lại?

- Vào hồi nào?

Cô gái nhỏ nhẹ nói:

- Con đem thuốc vào cho ông, tính nói lệnh của bà bảo ở lại thì lúc đó con thấy hình như có ai trong phòng này, nên sợ quá con đi ra ngay chưa kịp nói gì!

- Lúc đó tôi đau gần chết, có ai trong phòng đâu?

Nguồn: truyen8.mobi/t101002-cai-chet-cua-co-vu-nu-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận