Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Chương 139: Cố Học Văn , Anh Là Đồ Khốn

Edit: Minh mập

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Xoay người sang chỗ khác, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, vô dụng này của mình. Nhưng tay lại bị anh nắm quá chặt, sau đó, anh cúi xuống, kéo cô vào lòng, hơi thở từ bờ môi ấm áp quấn quanh gáy cô.

Nước mắt tuôn ra như mưa, dù cô có cố sống cố chết nhắm mắt lại, cũng không thể ngưng được dòng nước mắt. Đem mặt vùi vào trong gối, cô nén tiếng nức nở.

Âm thanh nghe như tiếng một con thú nhỏ bị thương kia, làm trái tim Cố Học Văn thắt chặt từng cơn, tay anh càng ôm chặt cô hơn, từng chút từng chút nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

“Xin lỗi em.”

Tả Phán Tình không trả lời, nước mắt vẫn không ngừng rơi, Cố Học Văn lại không ngừng hôn lên từng giọt lệ mặn đắng của người con gái ấy, sau đó dừng lại ở giữa chân mày cô, trầm giọng thầm thì.

“Đừng khóc.” Nhìn cô đáng thương như vậy anh thật sự mất điều khiển, không biết phải làm sao mới tốt.

Tả Phán Tình chớp đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh, rồi đột nhiên dùng sức đánh vào ngực Cố Học Văn.

“Đồ khốn, Cố Học Văn, anh là đồ khốn…”

“Cố Học Văn. Anh là đồ khốn…”

Tay đánh anh đến phát đau, nhưng vẫn không hết giận, lại chuyển sang dùng nấm đấm. Nhưng cuối cùng lại làm tay mình đau thêm, người anh như tường đồng vách sắt, đánh thế nào cũng không thấy đau.

Đến cuối cùng, Tả Phán Tình đành oán hận buông tay, vẻ mặt uất ức nhìn anh.

Với sức lực của cô hoàn toàn không thể làm đau Cố Học Văn, ngược lại còn làm cho bàn tay nhỏ bé của cô đỏ hết cả lên, anh nhìn cô chỉ trích: “Em muốn anh làm gì thì cứ nói, hà tất phải làm đau chính mình.”

“Hừ” Tả Phán Tình rút tay về, nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng oán hận chỉ vào mũi anh: “Anh hại tôi thành ra thế này, hại tôi không thể dậy đi làm được, anh phải đền cho tôi.”

“Được, anh đền cho em”

“Ai muốn anh đền.” Tả Phán Tình cô không thể dễ dàng tha cho anh như vậy, sụt sịt cái mũi, bản chất nữ vương của cô lại có dịp lộ ra: “Anh, đi quỳ bàn giặt cho tôi, quỳ nửa tiếng, thì tôi mới tha thứ cho anh.”

Sắc mặt Cố Học Văn hơi đen lại, nhìn vào mắt cô một lúc lâu, sau đó thản nhiên mở miệng: “Nhà chúng ta không có bàn giặt.”

“Cố Học Văn…” Tả Phán Tình hét lên, thân thể lại đau làm cô càng thêm bực mình, oán hận gật đầu: “Không có bàn giặt thì quỳ bàn phím cũng được, đi vào phòng sách lấy bàn phím ra quỳ. Nửa tiếng, 1 phút cũng không được thiếu.”

“Tả Phán Tình.” Sắc mặt anh lại đen thêm vài phần: “Đừng quậy nữa, không phải em mệt sao, ngủ đi.”

Bây giờ là buổi chiều, cô ngủ một lát, là có thể dậy ăn tối rồi.

“Không ngủ.” Tả Phán Tình bĩu môi, cái bộ dạng của cô lúc này có thể treo được cả một cái bình dầu lên mặt: “Nếu anh không quỳ, từ giờ trở đi tôi không ăn không ngủ gì hết”

“……..”

Sự im lặng bao trùm cả phòng ngủ, anh thấy cô tức giận, liền cúi người xuống, hai tay vươn ra kéo cô vào lòng, cầm tay cô đặt lên môi, hôn nhẹ.

“Ngủ đi.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bực mình: “Anh đứng nghĩ có thể lảng sang truyện khác, tôi sẽ không quên đâu, anh có nghe không?”

Cố Học Văn không nói gì, chỉ đắp chăn cho cô thật kín, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi quay người, rời đi.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình tức điên lên, trừng mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, oán hận trong lòng dâng cao đến cực điểm. Cô sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không–

Cố Học Võ lái xe, chạy vù vù vô định không mục đích. Trong lòng có chút buồn bực, hai hộp bánh trung thu kia, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quà trung thu.

Kiều Tâm Uyển vừa tới thành phố C được vài ngày, đã có người theo dõi, nếu người tặng kia, không phải có âm mưu, thì nhất định là có việc muốn nhờ vả.

Mặc kệ là vì việc gì, anh cũng không thể cho họ đạt được ước nguyện.

Phải luôn rõ ràng, minh bạch trong từng mối quan hệ thiệt hơn, trong lòng Cố Học Võ đã sớm có quyết định, chỉ sợ rằng thành phố C không đơn giản như anh đã nghĩ.

Xe đi được một vòng, chợt một bóng dáng thu hút sự chú ý của anh, dừng lại, xuống xe.

“Cô lại làm gì ở đây?”

Chạng vạng tối, mang theo mấy cái túi to đứng ở trên đường, cho dù bây giờ đã chớm thu, nhưng chẳng lẽ cô không thấy nóng sao?

“Cố, thị trưởng Cố?” Trần Tâm Y trợn tròn mắt, không nghĩ tới vậy mà lại gặp được anh ở đây, trên mặt liền có chút xấu hổ.

“Cô làm gì ở đây?”

“À, ngày mai là trung thu rồi, tôi mua chút quà biếu bố mẹ.” Trần Tâm Y có chút ngượng ngập, mua cho bố mẹ rồi, lại muốn tới nhà cậu mợ chơi nên mới đi mua tiếp, lúc mua xong thì đã trễ, đúng lúc đang định đến trạm xe bus, thì gặp Cố Học Võ.

Nhìn thấy dưới chân cô là một đống hộp quà, Cố Học Võ có hơi hơi hiểu ra: “Cô muốn đi đâu, tôi cho cô đi nhờ.”

“Không, không cần đâu ạ.” Trần Tâm Y phát hiện bản thân ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn, sao cô lại không biết xấu hổ đi nhờ xe thị trưởng được chứ: “Phía trước có trạm xe bus, tôi đi xe bus được rồi ạ.”

“Cô mang theo nhiều đồ như vậy làm sao mà lên xe được?” Cố Học Võ nhìn quanh quất, cuối cùng vươn tay xách lấy đồ của cô: “Đi thôi, tôi chở cô về.”

“Thị trưởng Cố, cám ơn anh” Cự tuyệt nữa thì sẽ trở thành kiêu căng, cô đành phải theo sau anh lên xe.

Đồ đạc để băng ghế sau, cô ngồi ở ghế trước, thắt xong dây an toàn, Cố Học Võ từ từ lái xe đi, không để ý bên kia đường, có một người đàn ông đã chứng kiến tất cả, mày nhíu chặt, trong mắt ánh lên một tia tường tận.

Cố Học Văn ra khỏi phòng, nhặt cái túi di động ở dưới đất lên, đương nhiên, còn có cả mấy cái hộp kia.

Nhìn thấy chúng, mi tâm của anh nhanh chóng nhăn lại, dù biết mọi thứ đã là quá khứ, nhưng trong lòng anh vẫn để ý. Lấy di động mới của Tả Phán Tình ra, khởi động máy.

Mười mấy cuộc gọi nhỡ, trừ 1 cuộc gọi của Tả Chính Cương, 1 cuộc của Trịnh Thất Muội, còn lại đều là số của tên Kỷ Vân Triển kia, còn có hơn 10 tin nhắn, vẻ mặt lạnh lùng, nắm chặt điện thoại trong tay, nhưng vẫn không ném đi.

Hít sâu, muốn đọc lén tin nhắn một chút thì điện thoại anh kêu lên, người gọi là Trần Tĩnh Như.

“Học Văn, mẹ đang ở sân bay, hai đứa có ở nhà không để ba mẹ qua?”

“Dạ có.” Cố Học Văn có chút bất ngờ: “Ba mẹ đến thành phố C ạ?”

“Đúng vậy.” Trần Tĩnh Như thản nhiên cười, nhìn sang nhóm người cùng đến với mình: “Con ở nhà chờ đi, bố mẹ sắp đến rồi.”

“Để con tới đón.”

“Khỏi.” Trần Tĩnh Như lắc đầu: “Cấp dưới của ba con đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ba mẹ đang ngồi trên xe, chỉ là muốn chắc chắn là con có ở nhà không thôi.”

“Vậy được rồi.” Cố Học Văn cúp máy, ánh mắt nhìn mấy cái hộp trên bàn trà, đem chúng cất vào phòng. Nhìn đến Tả Phán Tình, cô đang ngủ, hơi thở đều đều, thân thể vì thế mà phập phồng lên xuống.

Thôi bỏ đi, thời gian vẫn còn dài , để cô ấy ngủ thêm chút nữa.

Mới nghĩ như vậy, điện thoại của anh lại rung lên, mi tâm Cố Học văn khẽ nhướng, nhanh chóng nghe điện:

“Alo, là tôi, được rồi, tôi đến ngay”

Cúp điện thoại, vươn tay vỗ vỗ vào tay Tả Phán tình, cô vô thức xoay người, tiếp tục ngủ. Cố Học Văn đành phải xốc chăn lên, kéo người cô:

“Phán Tình, dậy đi.”

“….” Tả Phán Tình bị anh đánh thức, nhìn thấy khuôn mặt to đùng trước mặt mình, lòng thêm bực bội: “Cố Học Văn, anh lại phát bệnh à?”

Khó khăn lắm cô mới được ngủ, anh ta lại làm cái trò gì vậy?

“Ba mẹ anh đến”

“Ba mẹ anh đến thì liên quan…” Câu kế tiếp chưa kịp nói, Tả Phán Tình đã mở to hai mắt: “Anh, anh nói gì? Ba mẹ anh đến á?”

“Uh.” Cố Học Văn gật đầu: “Họ vừa mới xuống máy bay.”

“Vậy, chúng ta có cần đi đón họ không?”

“Không cần, đang trên đường tới đây rồi.” Cố Học Văn nhìn Tả Phán TÌnh không biết mở miệng thế nào: “Phán Tình, anh có nhiệm vụ khẩn cấp, phải ra ngoài một lát, em….”

“Anh đi đi.” Tả Phán Tình biết anh muốn nói gì: “Tôi ở nhà chờ ba mẹ tới.”

“Uhm.” Cố Học Văn gật gật đầu, nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi, anh có chút áy náy: “Buổi tối ngủ tiếp, giờ thì dậy đi.”

“Ừ.” Tả Phán Tình đã không còn tức giận, liếc Cố Học Văn nói: “Anh có việc thì đi đi, tôi sẽ tiếp đón ba mẹ thật tốt.”

“Uhm.” Cố Học Văn gật gật đầu, muốn nói gì đó, cuối cũng cũng vẫn là im lặng quay đi.

Tả Phán Tình thở dài, ngủ không được nên vẫn còn mệt, nhưng mà cảm giác đã thoải mái hơn, không biết Cố Học Văn đã bôi thuốc gì cho cô, đúng là đồ tốt.

“Hứ, còn không phải là do anh ta làm sao, anh ta bôi thuốc ình cũng là bình thường thôi.” Tả Phán Tình nói thầm, xuống giường kiếm quần áo thay, rồi dọn dẹp giường gối gọn gàng.

Đi ra phòng khách, điện thoại mới của cô lẳng lặng nằm ở đó, cầm lên xem 1 chút, có 15 cuộc gọi nhỡ. Cuộc gọi nhỡ của Kỷ Vân Triển cô cũng không thèm để ý đến.

Gọi điện thoại về nhà, Ôn Tuyết Phượng bảo cô mai dẫn Cố Học Văn về nhà ăn cơm, cô nhíu mày, việc này bình thường thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ mẹ chồng cô mới đến…

“Mẹ, hay là ngày mai con đặt nhà hàng, chúng ta đi ăn nhà hàng ăn nha.”

“Đi nhà hàng làm gì?” Ôn Tuyết Phượng nhíu mày: “Con đó, cho dù gả cho Cố Học Văn thì cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.”

“Mẹ.” Tả Phán Tình nói như hét: “Ba mẹ anh Cố Học Văn đến đây chơi, ngày mai con với anh ấy không về ăn cơm với mẹ được đâu.”

“Ông bà sui gia đến hả?” Ôn Tuyết Phượng kinh ngạc, lập tức cười tươi: “Vậy, cũng không đến lượt con mời, ba mẹ sẽ đi đặt chỗ, ngày mai mời ông bà sui gia cùng nhau ăn uống, được không?”

“Mẹ cứ từ từ đã, hai người họ còn chưa tới mà.” Tả Phán Tình bó tay với mẹ mình: “Chờ họ đến rồi con sẽ gọi lại ẹ nha.”

Cúp điện thoại, cô lại gọi cho Thất Thất, cô nàng lại nói mẹ cô ấy muốn mời cô đến nhà ăn tết Trung thu.

“Đi không được.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Mẹ chồng của tớ đến đây.”

“A?” Trịnh Thất Muội kinh ngạc: “Mẹ chồng cậu không ở Bắc Kinh, lại chạy đến đây làm gì?”

“Ăn tết trung thu chứ làm gì.” Tả Phán Tình đi vào bếp, tìm trà lá với ấm pha trà, vừa nói chuyện điện thoại: “Thất Thất, mấy ngày nay tớ bận quá quên chưa hỏi cậu, cậu với tên đàn ông kia thế nào rồi?”

“Chẳng thế nào cả.” Thất Thất nghĩ đến đây, tâm tình liền tuột dốc: “Hôm nay tớ gọi cho anh ấy, bảo anh ấy trung thu đến nhà tớ chơi, anh ấy lại bảo bận.”

“Ừ.” Tả Phán Tình đã cơ bản kết luận được, tên kia chẳng có ý gì với Trịnh Thất Muội: “Thất Thất, tớ khuyên cậu cái nè bỏ qua anh ta đi, có lẽ anh ta cũng không tốt như câu nghĩ đâu.”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/co-dau-bat-dac-di/chuong-139/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận