Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào
Người dịch: Fragriver
Nguồn: fragriver.wordpress.com
Chương 11
Bộ phim điện ảnh “Công viên kỷ Jura” có một câu nói kinh điển: “Cuộc đời luôn tự biết tìm ra cho mình một lối thoát.”
Có đúng như vậy không tôi cũng không thể chắc chắn, nhưng tôi tin rằng cuộc đời không có chuyện nào ngoài ý muốn.
Mỗi ngày, tôi lại ở trường làm toàn những chuyện hồ đồ đến tận hơn 6 giờ tối mới khoác cặp sách đi về. Lúc đi qua một phòng học của lớp cấp 2, tôi bắt gặp Thẩm Giai Nghi, không đón xe của trường về nhà mà đang ngồi một mình trong lớp đọc sách, bên cạnh còn thấy một suất mì trộn đã ăn hết một nửa.
Tôi cảm thấy hiếu kỳ, chả nhẽ cô ấy lỡ xe rồi sao? Tại sao lại ngồi trong phòng học của lớp cấp 2 thế này?
“Thẩm Giai Nghi, cậu không bắt xe của trường à?” Tôi bước vào hỏi thẳng.
“Không phải.” Thẩm Giai Nghi có chút thẹn thùng.
“A? Làm gì mà mặt đỏ lên vậy.” Tôi ngồi phịch xuống, nhìn thấy trên bàn của Thẩm Giai Nghi là quyển sách số học tham khảo.
“Mình muốn ở lại trường học bài, ở trường buổi tối tương đối là yên tĩnh, học bài khá là hiệu quả. Học xong thì mẹ mình đến đón về.” Thẩm Giai Nghi tỏ vẻ ngại ngùng.
“Uầy, chăm chỉ đến thế cơ à.” Tôi thoáng kinh ngạc.
Nghe giọng điệu của Thẩm Giai Nghi, có vẻ như cô ấy thường xuyên ở lại trường vào buổi tối để học bài. Trời ơi, đừng nói với một đưá học sinh ngây ngô lớp 10 như tôi là cậu đã học trước chương trình học sinh lớp 12 nhé.
“Thế còn cậu? Cậu vừa mới từ bên trường Chương nữ về đó hả?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi trêu đùa.
“Đừng nhắc đến nữa, xong hết rồi. Lý Tiểu Hoa đổi tên rồi, làm mình chỉ muốn đập đầu vào tường.” Tôi dựa vào tường.
“Thôi nghĩ làm gì nữa, dù sao thì yêu đương bây giờ cũng sớm quá.” Thẩm Giai Nghi lấy bút đánh dấu vào sách tham khảo, từ tốn nói, “Trước tiên lo học hành cho tốt đã, đây mới là việc nên làm lúc này.”
“Cậu chả có chút nào thay đổi cả, vẫn kiểu suy nghĩ như bà già. Thế nhưng vì sao cậu lại ở lại trường vào buổi tối học bài vậy? Cứ như thế này vào lớp người khác ngồi cũng được à
?” Tôi chống nạnh hỏi.
“Chị gái mình cũng thường như vậy, chỉ là vì qua 6 giờ tối, các phòng học ở tầng trên sẽ bị bảo vệ khóa lại, vì vậy mình toàn mượn các phòng học của các em khóa dưới ở tầng một để đọc sách. Dù sao thì cửa cũng không có khóa, bác bảo vệ cũng không đuổi mình ra.” Thẩm Giai Nghi rành rọt giải thích.
“Ồ, hóa ra là vậy. Thế chị cậu đâu rồi?” Tôi buông thõng tay xuống.
“Chị ấy cùng bạn đi sang một lớp khác rồi. Dù sao thì phòng học không có khóa có rất nhiều, mình thích ngồi một mình học bài thôi.” Thẩm Giai Nghi nói.
Dựa lưng vào tường, tôi ngắm nhìn Thẩm Giai Nghi, có một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng nảy ra trong tâm trí.
Chúng tôi hiện tại không học cùng lớp nữa, thật hiếm khi có cơ hội cùng ở trong một lớp học như thế này, được cùng nhau nói chuyện như thế này.
“Đúng rồi, cậu giúp mình xem đề này được không, mình giải mãi mà vẫn không ra, xem lời giải trong sách tham khảo thấy giải tắt quá.” Thẩm Giai Nghi đưa tôi quyển sách tham khảo số học cô ấy đang học.
Tôi đón lấy nhìn qua. Là bài tập về log.
Gay go rồi, lại khủng bố nhau rồi.
Lau mồ hôi, tôi cầm bút bắt đầu tính toán, còn Thẩm Giai Nghi thì ngồi bên cạnh vừa ăn mì trong lúc chờ đợi, vừa kể cho tôi nghe chuyện lặt vặt trong nhà cô ấy, chuyện xảy ra sau khi cô ấy cùng mẹ tham gia vào hội từ thiện.
Mất một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng viết được tường tận quá trình bài giải, sau đó khẽ thở dài một tiếng.
Hóa ra bài giải là như thế này… sách tham khảo giản lược nhiều công đoạn quá, chả trách mà mình xem không hiểu.” Thẩm Giai Nghi mặt đăm chiêu nhìn tôi nói, “Cậu có cảm thấy, số học cấp 3 chả có tẹo nào liên quan đến số học cấp 2 không?”
“Ờ, nghe cậu nói như vậy, chắc là như vậy rồi.” Tôi thẹn thùng, mồ hôi chảy ròng ròng, vẫn còn chưa hoàn hồn sau trận khủng bố vừa rồi.
“Vậy thì về sau số học có chỗ nào mình không rõ thì cậu xem giúp mình nhé. Hồi trước mình giúp cậu, bây giờ, nếu mình có kém đi thì cậu phải nhận trách nhiệm đó.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, thái độ không rõ là quá cẩn thận hay đang hùng hổ dọa người.
“…Không dọa được mình đâu.” Tôi nói, trong lòng ngầm ra một quyết định.
Vẫy tay tạm biệt cô bạn Thẩm Giai Nghi ngồi học trong lớp một mình, tôi về nhà, tắm rửa, tiện tay nhặt vài đồ ăn vặt, lại đạp xe đến trường.
Vừa đi đường tôi vừa cười.
Hóa ra Thẩm Giai Nghi là như vậy, đáng yêu nhất là những cô nàng cẩn thận, quả nhiên một chút không sai.
Gay go rồi, Thẩm Giai Nghi có thể thúc ép tôi một lần, có thể lại thúc ép tôi thêm một trăm lần.
Bạn sẽ hỏi tôi vì sao buổi tối tôi lại quay lại trường làm gì? Không tiện nói ra, kể từ nay tôi như thoát xác, nỗ lực rảo bước tiến lên trên con đường tuổi thanh xuân, kiêm việc bảo vệ cô thiếu nữ xinh đẹp một mình ở lại trường học bài.
Tôi càng đạp xe càng nhanh, lao qua sườn dốc đứng của cây cầu Trung Hoa, đón gió thổi qua.
“Đúng rồi! Mình lần nữa tìm ra được ý nghĩa của cuộc đời rồi!” Tôi vung tay hét lớn, “Cảm tạ ông trời ban cho con tính cách dùng tình yêu trị thất tình! Qúa tuyệt! Đây quả thật là câu chuyện tuyệt vời của thế gian!”
Chiến binh bảo vệ Trái Đất! Cố lên! Trái Đất lần nữa có lý do để được bảo vệ rồi!
Lòng tràn đầy hứng khởi đạp xe đến trường, tôi tự tìm cho mình một lớp học bên cạnh phòng học của Thẩm Giai Nghi, bật đèn lên, bắt đầu cuộc sống ở trường học đêm.
Tôi không học bài cùng phòng với Thẩm Giai Nghi, bởi lẽ tôi rõ ràng là “một kẻ cô độc” cao quý. Đó còn là sự tự do không muốn bị người khác quấy nhiễu, Tôi nghĩ rằng Thẩm Giai Nghi chắc cũng vậy. Mặt khác, tôi không muốn Thẩm Giai Nghi nhận ra “Tôi thích cô ấy điên cuồng”, để tránh việc Thẩm Giai Nghi, người vốn không muốn yêu đương sớm sẽ tìm cách tránh mặt tôi.
Chỉ cần lặng lẽ ở bên cô ấy thôi, tôi nghĩ. Thế là bắt đầu mở quyển sách tham khảo số học.
Trường học buổi tối thật yên bình.
Cột đèn trơ trọi bên cạnh cây dừa phát ra ánh sáng trắng, có tiếng côn trùng rền rĩ không biết vang lên từ nơi đâu. Từ phòng văn nghệ, tiếng kèn trumpet liên tục vọng ra, trên sân bóng rổ thi thoảng lại thấy tiếng bóng đập lên nền sân bộp bộp.
Càng tối, những âm thanh đó lại càng nhỏ dần, làm cho tôi lúc ở trong phòng vệ sinh cũng cảm thấy vô cùng sợ sệt. Nghe đồn bà hiệu trưởng trước đây sau khi đứng sừng sững yên lặng bên cạnh bức tượng đồng ở hồ Di Tâm, đến buổi tối hai con ngươi liền phát sáng, chuyển động, giương giương nhìn người. Khốn kiếp, tôi vừa nghĩ đến liền thấy sợ. Nhưng mà lần này tôi không dám “chia sẻ” với Thẩm Giai Nghi việc này nữa, không dẫm vào vết xe đổ, không dẫm vào vết xe đổ.
Không hấp tấp vội vàng, tôi cẩn thận tính toán, làm như đây là bài toán quan trọng có can hệ đến cuộc đời mình
Tám giờ mười lăm phút, Thẩm Giai Nghi mệt rồi, tùy ý tản bộ thì phát hiện ra tôi đang học ở phòng học khác.
“Cậu cũng đến à!” Thẩm Giai Nghi mừng rỡ bước vào, trong tay cầm một hộp bánh bích quy.
“Ờm, để cậu một mình buổi tối ở trường học, tớ có chút không yên tâm, tranh thủ học bài luôn.”
“Ồ? Làm gì mà ra vẻ quan tâm dữ vậy. Nghỉ chút đi, ra ăn bánh quy, nói chuyện với mình một lúc đi.” Thẩm Giai Nghi ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt tôi, đặt hộp bánh quy lên trên quyển sách tham khảo. Là bánh quy nhân sô-cô-la hiệu O’Smile.
Chúng tôi thoải mái nói chuyện. Chuyện gì cũng nói hết, từ chuyện đời người to lớn đến những câu chuyện nhỏ nhoi ngày thường, hết chuyện từ đông sang tây, cuối cùng còn nói về cuộc sống sau khi tốt nghiệp trung học. Tôi cũng được biết đám bạn của tôi, mỗi người đều dung cách riêng của mình thầm theo đuổi Thẩm Giai Nghi, làm tôi nghe thấy mà choáng váng.
Liêu Anh Hoằng tính tình phóng khoáng thật thà, cứ tan học lại chạy đến lớp Hòa để tìm Thẩm Giai Nghi kiếm chuyện. Đáng sợ có A Hòa cứ giờ nghỉ giải lao tới cửa lớp Hòa để tìm kiếm bóng hình Thẩm Giai Nghi, cứ mỗi lần “tình cờ gặp gỡ” là lại buôn chuyện tán dóc. Kẻ có tài văn chương Tạ Mạnh Học thường xuyên sáng tác thơ ẩn chứa tâm tình tặng Thẩm Giai Nghi. Trương Gia Huấn không học cùng trường với chúng tôi nhưng cứ mỗi buổi tối lại gọi điện đến nhà Thẩm Giai Nghi, kể chưa hết chuyện thì chưa chịu đặt ống nghe xuống.
“Uầy, cậu xem chừng đắt giá ghê?” Tôi cắn miếng bánh quy.
“Chả có gì hay cả, mình chỉ muốn học hành tử tế thôi. Các cậu ấy đối với mình như vậy, làm mình không biết đường nào mà lần. À, mà tại sao mọi người cứ phải vội vã yêu đương làm gì chứ?” Thẩm Giai Nghi thở dài, thở dài thật sự.
Ăn hết sạch hộp bánh quy, Thẩm Giai Nghi mới cười cười đứng lên quay về lớp học. Mẹ cô ấy tới 9 giờ rưỡi sẽ lái xe đến đón cô ấy về Đại Trúc, cô ấy muốn tranh thủ thời gian để học them chút nữa.
Tôi quyến luyến nhìn theo bóng hình cô ấy rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, đây có thể coi là nơi trú ẩn của cuộc chiến tình yêu số một thế giới này. Ít nhất là trong ba năm, trước khi Thẩm Giai Nghi đỗ vào trường đại học mơ ước của cô ấy, kẻ nào xuất hiện trước tỏ ý theo đuổi Thẩm Giai Nghi, kẻ đó sẽ sớm phải rời bỏ cuộc đua.
“Còn mình, rốt cục là người duy nhất biết được bí mật này.” Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Cuộc đời con người không có điều gì là ngoài ý muốn, tôi luôn một mực tin tưởng điều này. Tôi biết rằng thông tin tình báo quan trọng này đặc biệt có ý nghĩa.
Vì vậy, tôi đã có được một phương án tác chiến không còn gì phải nghi ngờ: “3 năm kiên trì làm bạn thân nhất của Thẩm Giai Nghi; đỗ đại học xong, tuyên bố tình cảm, đánh bại toàn thế giới.”
Tôi mở trang vở trắng tinh ra, bắt đầu vẽ sơ đồ các nhân vật liên quan, phác ra phương án tác chiến sơ lược.
Đầu tiên, kẻ mà lời nói cử chỉ đều kỳ quái Trương Gia Huấn thì không có gì đáng lo ngại, nhưng có thể đem ra làm chủ đề tán dóc của tôi và Thẩm Giai Nghi. Liêu Anh Hoằng cũng biết kể những câu chuyện cười quái đản, điểm này cũng không kém tôi là mấy, thế nhưng cơ bản chỉ cần cần thận chút là được. Tạ Mạnh Học thành tích học tập rất tốt, lại biết bày vẽ thơ phú, kiểu này thành tích học tập của tôi không thể nào dừng ở mức “tạm được” được rồi. Đối thủ đáng gờm nhất vẫn là A Hòa, gay go đây, Thẩm Giai Nghi mỗi nhắc đến A Hòa, thần thái đều có chút thay đổi, làm cho tôi cứ phải cười xòa lấy lệ đến khổ, nhưng mà không sao, A Hòa, ta sẽ dụ dỗ ngươi biểu lộ tình cảm với Thẩm Giai Nghi, lúc đấy coi như ngươi đã bước vào đường chết.
Thế nhưng chuyện thắng thua trong tình yêu đâu phải ở kẻ khác, mà quan trọng là chính bản thân mình. Thế nên tôi cũng xem xét cả bản thân mình.
Từ trước đến nay, mỗi khi ở trước mặt Thẩm Giai Nghi ít nhiều tôi đều cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái. Từ năm học lớp 7 đã vậy rồi, không có cách nào gỡ bỏ được tâm lý đó, cho tới tận lúc cùng nhau ăn bánh quy cũng thế, nói chuyện thì rất vui, thế nhưng tôi đều có chút không thoải mái, nói chuyện cảm thấy khá là cứng nhắc.
Vì sao lại như vậy?
Tôi luôn luôn biết cách kìm chế bản thân thể hiện tâm trạng hào hứng yêu mến, thậm chí tôi còn cố gắng kiểm soát cả ánh mắt không lưu tâm của mình.
Sợ gì chứ? Tôi nghĩ đến một thành ngữ có thể diễn tả được tình cảnh hiện tại, chính là “tự thẹn kém người”.
Hồi học cấp hai, “tự thẹn kém người” khi ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi, đó là vì tôi dành cho Thẩm Giai Nghi khá nhiều cảm tình, trong lòng có một nỗi lo sợ mơ hồ rằng Thẩm Giai Nghi khi thấy thành tích học tập chả ra gì của tôi, cộng thêm việc tới lớp toàn gây náo loạn sẽ không thèm đếm xỉa gì đến tôi cả.
Một chàng trai đương tuổi thanh xuân sẵn sàng làm bất cứ việc gì, kể cả có bị mất mặt trước hàng trăm người thì vẫn dương dương tự đắc – chỉ cần cô gái mà anh ấy yêu mến không nằm trong số đó.
Một chàng trai đương tuổi thanh xuân có thể lăn lộn trên sân bóng rổ, chịu sức nóng gấp 100 lần của nồi lẩu, vẫn cảm thấy rằng chơi bóng rổ là một việc vô cùng hứng thú – chỉ cần cô gái anh ấy yêu mến không ở bên cạnh.
Một chàng trai đương tuổi thanh xuân có thể chả để tâm đến thành tích học tập, lên lớp làm loạn, nói chuyện với bức tường, biến thành anh hùng hay làm những chuyện trái ngược lẽ thường – chỉ cần anh ấy không ngồi trước mặt cô gái anh ấy yêu mến.
Còn bây giờ, nếu tôi cứ để cho cái nỗi “tự thẹn kém người” này làm khó bản thân, tôi chẳng thể nào đường hoàng theo đuổi Thẩm Giai Nghi được. Kiểu theo đuổi như thế, đầu chả dám ngẩng cao, thật là khó chịu.
“Thế nên, bắt đầu với việc cải thiện thành tích học tập nhé.” Tôi gãi đầu gãi tai cười khổ.
Hóa ra từ trước khi mà còn học hành làng nhàng cho tới khi chăm chỉ học tập, tôi vẫn dựa vào cái cách vô cùng lỗi thời này để theo đuổi con gái, nói ra thì chỉ tổ bị chê cười. Cách này vô cùng lành mạnh, thầy cô và các phụ huynh cũng ưa thích tình yêu học đường đó nha!
Ngay lúc này thì Thẩm Giai Nghi đang đứng ở bên ngoài, khẽ gõ vào cửa sổ phòng học của tôi.
Đứng cạnh Thẩm Giai Nghi là chị gái cô ấy, Thẩm Thiên Ngọc, đang học lớp 12, nhìn tôi với dáng vẻ cười không ra cười.
“Mẹ mình đến đón mình rồi.” Thẩm Giai Nghi nghiêng đầu.
“Ừ. Mình ở đây một lúc rồi sẽ về. Học bài ở đây tốt thật đấy.”
Tôi nói, cố kiềm chế để không lao theo cô ấy ra ngoài cổng trường chờ xe. Nếu tôi mà làm như vậy, chả khác nào nói rằng “thích cô ấy rồi”, thể nào cũng bị Thẩm Giai Nghi xếp chung với đám con trai ngốc nghếch “gây trở ngại cho việc học hành của cô ấy”.
“Quyển sách tham khảo này cậu cầm đi, trên đó có mấy bài mình đánh dấu, cậu xem lời giải viết ra cụ thể giúp mình với nhé. Bye bye nha!” Thẩm Giai Nghi nói, đưua quyển sách tham khảo đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Tôi nói bừa.
“Còn nữa, chuyện mình ở lại trường cậu không được nói cho ai biết nhé, mình sợ những rắc rối không cần thiết lắm.” Thẩm Giai Nghi nói.
Đúng ý mình lắm, ngốc ạ.
“Mình biết rồi.” Tôi vẫy tay, đưa ngón út ra hiệu ngoắc tay thề.
Vẫy chào tạm biệt hai chị em nhà cô ấy xong, tôi không kìm nén nổi, thở dài một tiếng.
…. Cuộc đời của tôi có bao nhiêu là người tôi yêu mến đều bắt tôi phải học thế này!