Đông Đông nhìn thấy Đình Văn rồi nhếch mép cười, cậu ấy vùng vằng rồi đi vào trong phòng hát. Lấy bia và nốc cạn. Sự có mặt của Đình Văn đến với bữa tiệc sinh nhật của tôi khiến cho đám nữ sinh có mặt khá bất ngờ. Anh rất lịch lãm và dịu dàng với tôi, Đình Văn hát tặng cho tôi bài “Forever”, giọng anh nhẹ nhàng và tha thiết.
I’m still there everywhere, I’m the dust in the wind
I’m the star in the northern sky
I never stayed anywhere, I’m the wind in the trees
Would you wait for me forever
Would you wait for me forever
Will you wait for me forever?
Tôi dường như quên đi mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, lúc này với tôi chỉ có Đình Văn, anh đang đứng với tôi thật gần. Hát cho tôi nghe bài hát như thể chỉ dành riêng cho tôi. Không khí xung quanh dường như đặc sánh lại, Đình Văn nhìn tôi âu yếm. Người tôi như run bắn lên, dường như, tôi cũng chẳng còn là chính mình nữa.
Đông Đông mắt gườm gườm, cậu ấy vớ lấy đống bia trên bàn, mở nắp và nốc cạn. Hai cô bạn Huyền Thương và Phương Anh ra sức can ngăn, cậu ấy vẫn mặc kệ. Tôi nhìn cậu ấy, rồi nhìn Đình Văn, tâm trạng rối bời và không biết phải làm như thế nào.
Đúng lúc đó thì Ngọc Lan xuất hiện, cô ấy bước vào, với chiếc váy màu hồng rất đẹp và trong sáng. Ngọc Lan tiến đến và ngồi cạnh Đông Đông, cậu ấy gục vào vai Ngọc Lan, cô ấy rất dịu dàng, không ngăn cấm hay càu nhàu khi Đông Đông cầm những chai bia và nốc cạn chúng. Rồi sau đó hai người xin về trước. Tôi vẫn tươi cười ngồi bên Đình Văn nhưng đôi mắt thì không rời hai con người đó.
Khi Đông Đông và Ngọc Lan xin về trước, tôi có cảm giác khó chịu. Tôi cũng chẳng biết phải bắt chuyện như thế nào với Đình Văn, anh ngồi bên tôi một cách lịch thiệp. Thỉnh thoảng, tôi quay sang và đưa cho anh vài miếng hoa quả, anh chỉ cười khẽ cảm ơn rồi xua tay ra hiệu từ chối.
Bữa tiệc kết thúc lúc 22h, mọi người về hết. Chỉ còn tôi và Đình Văn, anh đứng đợi tôi. Tôi bối rối rồi cả hai đi bộ trên phố. Tôi ngập ngừng.
- Đình Văn, anh… đã đọc lá thư của em, phải không?
- Đúng thế !
- Và đây là lí do anh đến đây?
- Đúng !
- Vậy sao anh… sao anh…Tôi ngập ngừng.
- Sao anh gì cơ, chẳng phải là em thích anh ư?
- Em…
Tôi bối rối, hai tay đan vào nhau. Tôi không nhớ rằng động lực gì đã khiến cho tôi viết lá thư đó. Tôi đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ khác, Đình Văn sẽ không bao giờ trả lời thư của tôi. Mãi mãi tôi sẽ chỉ là một con bé ngốc, tôi chẳng có gì để thu hút anh. Vậy, lí do, lí do gì cơ chứ?
- Chẳng phải, anh luôn tìm những cô gái “thích hợp” với anh sao? Tôi hỏi thẳng thừng, nhớ lại những gì mà tôi đã từng chứng kiến.
- Vậy em không tự tin vào bản thân mình như thế sao?
- Không hoàn toàn. Nhưng….
- Thôi nào, nhóc, anh biết em thích anh. Và anh cũng biết những trò mà em cố tình làm để thu hút anh.
- Em…
Tôi cúi gằm mặt xuống, vì những điều Đình Văn nói hoàn toàn đúng. Tôi đã làm thật nhiều điều điên rồ vì anh. Và bây giờ khi bị anh đọc ra mọi ý nghĩ của mình, tôi thấy mình như chẳng còn chút vỏ bọc nào để che chắn nữa.
- Vậy em định thế nào đây? Đình Văn nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.
Tôi đơ người ra và thật sự không hiểu anh đang nói đến vấn đề gì.
- Em nói thích anh rồi bỏ mặc thế thôi sao. Em phải… chịu trách nhiệm đi.
Đình Văn vẫn tủm tỉm cười, còn tôi thì hoảng hồn, bởi cái cách anh nói đến lá thư đó. Tôi không nhớ chính xác lắm, nhưng thật sự đó là lá thư tha thiết và tràn trề tình cảm của một cô gái yêu đơn phương là tôi.
- Em…em…
- Em ngốc lắm! Đình Văn khẽ xoa đầu tôi.
Tôi chẳng hiểu hết ý nghĩa của cái xoa đầu rất nhẹ nhàng đó là gì. Nhưng từ khi đó, tôi có cảm giác, Đình Văn giống như một người anh thân thiết và gần gũi hơn với mình. Không còn cái cảm giác anh là người xa lạ, cũng chẳng còn cái cảm giác anh như một hình dáng xa vời, không còn cái cảm giác đưa tay với nhưng chỉ nhẹ như sương mai buổi sớm nữa. Có lẽ, trước kia, tôi đã quá xa cách anh, có lẽ tôi chỉ thích anh bởi những gì anh có bên ngoài chưa từng hiểu anh là con người như thế nào.
- Anh, hãy cho em cơ hội nhé, cho em hiểu anh. Tôi nói với anh bằng một giọng chân thành.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Đình Văn, khẽ chớp chớp, ánh mắt tôi nhìn anh một cách chân thành. Đình Văn đã đến sinh nhật của tôi, anh đã hát tặng tôi. Vậy thì tại sao tôi không cố gắng để hiểu anh hơn, cố gắng để gần anh thêm chút nữa!
Đình Văn cúi xuống, vòng tay ôm lấy người tôi. Anh khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ và ấm.
Nụ hôn ấy, tôi chếng choáng, không thể hiểu, không thể gọi tên đó là gì.
Nụ hôn ấy, tôi như quên đi cả thế giới, tôi chỉ biết có tôi và Đình Văn.
Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng và ấp áp, nụ hôn ấy khiến cho trái tim tôi nghẹt thở.
* * *
Từ hôm sinh nhật tôi, Đông Đông không còn nói chuyện với tôi nữa. Cậu ấy dường như phớt lờ tôi, mặc kệ mọi cố gắng từ tôi. Tôi cố gắng để cười, để có thể thân thiện hơn. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt vô hồn.
Đông Đông và Ngọc Lan giờ chính thức là một đôi. Tôi đã nhìn thấy chiếc vòng đeo ở cổ tay của hai người đó có khắc tên nhau, tôi không thấy mình vui. Ít ra thì đối với một người đã từng thân thiết với mình giờ trở nên xa lạ thì tôi chẳng thể nào chúc phúc và vui mừng cho họ được.
Tôi gặp Đình Văn thường xuyên hơn, chúng tôi hay đến thư viện, sau đó cùng nhau đi bộ trên những con phố hoặc ngồi ở một quán café nào đó đọc sách. Tôi có cảm tưởng như đó là những ngày tháng bình yên và hạnh phúc của mình. Nhưng Đình Văn vẫn chưa hề nói thích hay yêu tôi, tôi cũng chẳng thể gọi tên được mối quan hệ đó là gì.
Tôi gầy hơn, vì tôi ăn ít đi và cơ thể tôi chẳng còn được “mập mạp” như trước nữa. Mỗi bữa cơm, tôi tự xin ngồi đầu nồi và tự xới cơm vào bát của mình ít nhất có thể. Nhân lúc người lớn không để ý, tôi bỏ bớt cơm vào thùng rác, tôi chỉ dám gắp những thứ gì có màu xanh. Có nghĩa rằng tôi cự tuyệt tất cả mọi thứ có liên quan đến thịt.
Cứ tình trạng đó, tôi cũng không nhớ là mình đã nhịn ăn trong bao lâu và dường như cũng quên luôn cảm giác muốn ăn. Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong cổ họng. Bởi cái quyết tâm một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, hoàn hảo và tôi có thể tự tin hơn khi đứng bên cạnh Đình Văn, anh chàng hoàn hảo của tôi.
Học kỳ thứ nhất của năm lớp 11 trôi đi nhanh chóng, chúng tôi bận rộn với khối lượng công việc càng ngày càng nhiều hơn. Tôi sẽ chẳng thể nào quên được những ngày tháng mài mông quần trên ghế học sinh này, đây có lẽ là những ngày tháng “kinh hoàng” nhất cuộc đời tôi nhưng đó cũng là những ngày tháng hạnh phúc nhất, bởi bất cứ một ai trải qua thời cấp 3 cũng nói như thế.
Tôi gầy hơn, cũng chẳng quan tâm nhiều lắm xem số cân nặng là bao nhiêu nữa. Nhưng bất cứ ai anh em họ hàng khi nhìn thấy đều chép miệng và than thở “Chắc cái Phương Phương học nhiều quá đây mà”. Kết quả là mẹ tôi lo sốt vó và kéo tôi bằng được đến bệnh viện để kiểm tra xem tôi có… lỡ mắc bệnh “nan y giai đoạn cuối” nào hay không. Bác sĩ nhìn tôi rồi cười tủm tỉm, chị ấy khá trẻ và tươi cười giải thích cho mẹ tôi hiểu rằng đây chỉ là những biểu hiện sau thời kỳ dạy thì, cơ thể tôi đang khác sẽ gọn gàng và đẹp hơn chứ không bị phát triển không thể kiểm soát được nữa. Chị cũng đưa cho tôi một chế độ ăn uống hợp lý và cách chăm sóc cơ thể tốt nhất là tuổi này, khi mà việc học và việc những cô gái lo lắng đến việc số đo 3 vòng hơn cả một bài kiểm tra.
Tôi dậy sớm tập thể dục đều đặn, tôi vẫn đeo đôi giày màu hồng của Đông Đông, nhiều khi nhìn thấy nó rồi nghĩ ngợi đến cậu ấy. Dù không thể hiểu được rằng mối quan hệ, mối thân tình của chúng tôi tại sao lại kết thúc như thế nhưng tôi vẫn nâng niu những gì thuộc về cậu ấy, những gì cậu ấy đã dành tặng cho tôi. Có thể chăng, cũng là một thời… để tôi mỉm cười nhớ về, nhưng cũng đầy xót xa…
Cho đến lúc này, tôi và Đình Văn vẫn là một mối quan hệ dậm chân tại chỗ. Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau, anh đến lớp và đứng nói chuyện với tôi ngoài hành lang. Đôi khi tôi thấy chuyện đó thật kỳ quặc và xấu hổ, nhưng cả đám con gái trầm trồ mỗi khi đi qua lại khiến cho tôi cảm thấy dường như mình là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất cuộc đời này.
- Anh có thích em không?
Một buổi chiều, khi bàn tay tôi nhỏ bé nằm ngoan ngoãn trong tay anh. Tôi dùng hết can đảm để nói với Đình Văn câu đó.
- Anh không biết…
Bàn tay tôi khẽ run run và buông tay anh ra. Một buổi chiều nhàn nhàn gió, tôi cũng chẳng nhớ rằng trong khoé mắt mình có thứ được gọi là nước mắt.
Đình Văn nằm trên cỏ, tay gối đầu, mắt lim dim nhìn bầu trời, phía xa xa. Anh không phản ứng gì khi tôi buông tay anh ra, tôi chếng choáng, tôi tự nhận mình hiểu anh, nhưng hoá ra tôi chẳng hể biết gì về con người này cả.
- Anh không quên được người cũ à? Tôi thẳng thắn. Tôi nhắc đến Bạch Dương, chính là hoạ sỹ những bức tranh ở phòng tranh Bạch Dương trong thành phố.
- Chưa bao giờ…
- Em hiểu.
Tôi nói rồi lặng lẽ ra về, có lẽ, tôi đã biết câu trả lời nhưng tôi vẫn mãi mãi chẳng thể nào tin. Tôi vẫn cố gắng và rồi tự làm trái tim mình đau đớn. Nhưng tôi chấp nhận điều đó, tôi chấp nhận đi bên Đình Văn mà chẳng hề có chút danh phận, tôi không phải người yêu anh, cũng chẳng phải bạn thân, càng không phải người quen… Rốt cục, tôi là cái gì đối với Đình Văn tôi cũng chẳng biết nữa.
Tôi lao vào học như điên, bảng điểm cho kỳ năm lớp 11 khiến tôi choáng váng. Đông Đông đứng ở vị trí top 1, sau đó là Ngọc Lan, tôi từ hạng hai giờ bị thụt lùi xuống hạng thứ 13. Con số mà khiến cho tôi chẳng thể nào ngẩng cao đầu để mà đi giữa sân trường nữa. Thêm một vấn đề nữa là, tôi đang trở thành người bị đem ra cân đo đong đếm với Ngọc Lan, vị trí thứ 2 trước giờ tôi vẫn đứng sau Đông Đông trong bảng thành tích và vị trí là người mà tôi lúc nào cũng đi bên Đông Đông.
Tôi không biết mình là đứa cả thèm chóng chán hay là gì, nhưng có lẽ, đối với Đình Văn, khi anh còn chẳng chắc về tình cảm anh dành cho tôi là gì, thì tại sao tôi lại phải cứ chờ và đợi anh?
Tôi lao vào học đêm ngày, cố quên đi hình ảnh hai người con trai cứ ám ảnh tôi thật sâu trong giấc ngủ. Tôi đến lớp ít nói và cũng xa cách hơn, đã gần một học kỳ tôi và Đông Đông đã chẳng còn nói chuyện với nhau nữa.
Đội tuyển Toán được thành lập và trong cuối danh sách ấy có tôi. Đông Đông đứng đầu trong top những người được chọn. Sau đó là Ngọc Lan, nhưng cô ấy xin chuyển sang đội tuyển Lý. Tôi và Đông Đông ngồi đối diện hai đầu bàn của hai dãy, tôi khẽ liếc nhìn qua cậu ấy, lâu rồi… khuôn mặt này… nụ cười lém lỉnh. Dường như tôi chưa bao giờ quên được nụ cười ấy.
Buổi học đầu tiên của đội tuyển Toán khiến cho tinh thần tôi mệt mỏi. Khối lượng những bài toàn hóc búa và những dạng Toán kinh điển dường như làm cho tôi thấy thật sự là “quá sức”. Cả lớp học đội tuyển về hết, tôi ra lấy xe với tâm trạng là là cực thấp, bởi tôi run sợ với cái ý nghĩ sẽ chẳng thể nào theo kịp tốc độ và những bài giảng của thầy.
- Chào cậu..!
“Là Đông Đông” giọng nói đó văng vẳng tai tôi, tôi nghĩ mình đang mơ. “Mà không phải, hình như… là thật”. Tôi quay lại.
Đông Đông đứng ngay sau tôi, nói một câu mà tôi có cảm giác chúng tôi xa cách nhau đến mấy năm không gặp. Giống như bạn cũ lâu năm hội ngộ.
- Cậu đang cảm thấy đội Tuyển Toán là quá sức với mình à?
Đông Đông dắt xe đi ngang với tôi. Cậu ấy kéo chiếc mũ trên đầu, rồi hất nhẹ cái balo bên trái.
- À, thì…. tớ…. tớ cũng cảm thấy… cảm thấy….
- Cảm thấy quá sức chịu đựng của cậu?
- À, ừ thì, đúng…đúng là quá… quá sức của tớ…
Tôi trả lời từng câu của Đông Đông một cách nhát gừng và không thể nào nói chuyện một cách rành rọt được. Cậu ấy vẫn như xưa, vẫn hiểu tôi trong từng lời nói, mặc dù có thể tôi chẳng diễn tả được chính xác.
Chúng tôi đi về cùng nhau, cơn gió buổi chiều mát lành và trời đã tắt nắng, tôi có cảm giác, tôi lại đang quay trở về những buổi chiều xưa cũ, khi chúng tôi còn đi bên cạnh nhau. Và bất chợt, tôi nhận ra, đã lâu lắm rồi tôi không vui như thế này.
- Cậu và Ngọc Lan… thế nào rồi.
Tôi lại thốt ra một câu mà theo tôi nó cực kỳ ngớ ngẩn. Suốt mấy tháng qua, tôi đâu hề thấy giữa Đông Đông và Ngọc Lan xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
- Cậu thấy đấy…
Đông Đông đưa cho tôi nhìn chiếc lắc tay của cậu ấy, chiếc còn lại ở cổ tay của Ngọc Lan, tôi đã nhìn thấy hàng tỉ tỉ lần rồi.
- Còn cậu và Đình Văn, thì sao? Đông Đông quay sang hỏi tôi.
- À… đó là một mối quan hệ tớ nghĩ sẽ chẳng đi đến đâu cả.
- Cậu không cố gắng để chinh phục anh chàng cậu thích à?
- Tớ đã cố gắng… nhưng…
- Thực ra tớ chẳng thấy cậu cố gắng gì cả, cậu vẫn là cậu, dù có gầy đi, những để trở thành một cô nàng hoàn hảo đứng cạnh Đình Văn thì cậu cần nhiều tố chất hơn đấy.
Tôi đang có ý định bỏ cuộc thì Đông Đông lại cố tình “bắn súng vào mặt hồ đang yên ả”, cậu ý cố tình nói cái điều mà thực chất tôi đang cố gắng… không từ bỏ, bởi vì, tôi cũng mệt mỏi với tính cách của Đình Văn, anh ấy chẳng dành cho tôi một vị trí nào trong cuộc sống của anh ấy. Tôi có phải là bạn bè của Đình Văn hay thứ gì hơn nữa, tôi cũng chẳng biết.
- Tớ sẽ thực hiện được, rồi tớ sẽ trở thành một người mà Đình Văn sẽ phải để ý đến tớ, vì thế, cậu hãy chống mắt lên mà coi!
Tôi hậm hực có lẽ vì câu nói kiểu “trêu tức” của Đông Đông, nhưng thật ra cậu ấy nói đúng, tôi vẫn chưa thật sự quyết tâm để thay đổi chính bản thân mình. Vậy thì làm sao Đình Văn có thể nhìn tôi bằng con mắt khác và anh sẽ thay đổi thái độ của anh ấy về tôi cơ chứ. Ngoài điều duy nhất là anh ấy biết tỏng là tôi thích anh.
– Mình sẽ làm được, từ giờ trở đi, mình sẽ thay đổi bản thân!
Tôi nhìn mình trong gương rồi hạ quyết tâm, lại một quyết tâm cao ngất trời nữa. Tôi lao vào bàn học và lấy tất cả giấy bút ra, kẻ bảng và ghi rõ từng việc tôi phải làm. Tôi bắt đầu bằng việc sẽ học để theo kịp đội tuyển Toán đó là kế hoạch để chứng tỏ trí tuệ, và sau đó tôi sẽ lên kế hoạch để thay đổi bản thân bên ngoài.
“Những chàng trai thông minh thường hay thích những cô gái thông minh” Đó là điều mà tôi lại đọc được trong một cuốn tạp chí. Ban đầu tôi cho đó là việc “ngớ ngẩn” nhưng thực sự lòng ngưỡng mộ và sự yêu thích cũng chẳng cách nhau mấy gang tấc. Vì thế, tôi nhận ra rằng, việc trước tiên để thu hút sự chú ý thì tôi phải có “trí tuệ”, tôi phải tài giỏi và làm cho người khác phải thật sự bị cuốn hút bởi tài năng của mình, còn sau đó, vẻ bề ngoài sẽ là một kế hoạch khác…
Tôi lao vào học đội tuyển như một đứa tâm thần, bố mẹ tôi lại một lần nữa được phen hú hồn và họ lại tỏ ra rất sợ khi thấy tôi rơi vào tình trạng KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT ĐƯỢC HÀNH ĐỘNG CỦA BẢN THÂN. Trước đó, nhờ tác dụng phụ của hội chứng này, tôi đã thi đỗ cấp 3 với điểm số tuyệt đối, và giờ, tôi đang vận cả 12 thành công lực ra để cứu vớt chính tôi, đứa con gái đầy khiếm khuyết để trở thành một cô gái có trí tuệ và tài năng.
Những ngày tháng học đội tuyển Toán, dường như tôi và Đông Đông bị cuốn vào cái guồng quay đó, chúng tôi trên lớp cùng nhau thảo luận, thậm chí tranh cãi không ngừng về một con số. Tôi bướng bỉnh, cậu ấy cũng thế vì thế câu trả lời luôn phải nhờ đến sự can thiệp của thầy giáo, nếu không có lẽ hai tên đã choảng nhau vỡ đầu đến mấy lần.
Những buổi chiều học đội Tuyển, khi tan học, Ngọc Lan vẫn thường đứng đợi Đông Đông rồi cùng về. Cô ấy rất kiên nhẫn và dịu dàng, mặc kệ cho tôi và Đông Đông chết lì ở trong lớp cho đến khi vẫn chưa tìm ra đáp số, cô ấy vẫn đợi Đông Đông ngoài cửa rồi lôi sách ra đọc. Tôi ít khi nói chuyện với Ngọc Lan, nhưng chính tôi còn bị thu hút bởi nét dịu dàng của cô ấy.
Mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lan đứng đợi Đông Đông rồi sau đó cô ấy leo lên xe cậu ấy để ra về. Lòng tôi… thật sự rất đau đớn mà không hiểu được lí do vì sao.
Thật sự, tôi không biết gì về Ngọc Lan cả, ngoài cô bạn mới đến chuyển về từ đầu năm lớp 11. Tôi chỉ nghe xôn xao trong lớp bố mẹ Ngọc Lan đều ở Nhật, cô ấy chuyển về sống với ông bà ở Việt Nam với lý do cá nhân nào đó. Không ai biết được nguyên nhân đó là gì, tôi đã thấy ánh mắt buồn của Ngọc Lan, tôi thấy có điều gì đó khó hiểu từ cô bạn này. Thực tình tôi cũng muốn tìm hiểu và thân thiết hơn với Ngọc Lan, nhưng Đông Đông đã làm điều đó thay tôi rồi. Ngay sau khi Đông Đông làm thân với Ngọc Lan, cô ấy đã thay đổi, cô ấy vui vẻ hơn, vẻ ngoài rụt rè cộng với sự thờ ơ với thế giới bên ngoài đã biến mất, thay vào đó là những ánh mắt vui tươi và nụ cười thân thiện. Nhưng với tất cả những mối quan hệ bạn bè trong lớp, không ai có thể đến gần hơn cô ấy để biết được những chuyện riêng tư.
Kỳ thi đang tới gần hơn, tôi và Đông Đông cùng nhau cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho việc ôn luyện, chúng tôi cùng nhau chọn một địa điểm yên tĩnh trong một lớp học trống phía sau khuôn viên trường.
Tôi vác theo một đống sách vở và tài liệu, kèm theo những dạng bài tập mới tôi đã nghiên cứu được để trao đổi với Đông Đông. Đây là thoả thuận giữa hai chúng tôi bởi vì đó là cách mà theo tôi nghĩ sẽ học nhanh nhất.
Khung cửa sổ của lớp học ánh nắng chiếu xiên ngang, không khí trong veo nhưng nhìn qua những tia nắng ấy những đám bụi liti đang chuyển động hỗn loạn. Tôi hít một hơi dài, cố để lấy lại tinh thần khi phải đối mặt với những bài toán hóc búa. Tôi và cậu ấy miệt mài làm bài tập, chỉ khi thật sự có những vấn đề mỗi người không thể hiểu mới đưa ra để thảo luận. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng động khẽ cót két của cánh cửa sổ, hương hoa nhè nhè thoảng và có cả tiếng loạt xoạt mỗi khi những cơn gió khẽ thoảng qua.
- Đông Đông, bài này, tớ không hiểu.
Tôi là người phá vỡ cái không gian yên tĩnh bằng một câu hỏi.
- Để tớ xem.
Đông Đông tiến lại ngồi gần tôi “Bài này à, đây là một dạng của chứng minh bất đẳng thức, ta sẽ dùng phương pháp chứng minh ngược…” Cậu ấy chậm rãi giảng giải cho tôi từng tý, từng tý một. Nhưng thật sự, đầu tôi không thể lọt được chữ nào, bởi ánh nắng bên cửa sổ hắt vào, bởi gió thoang thoảng, bởi cả những hạt bụi li ti cứ không ngừng chuyển động và cả bởi vì Đông Đông đang ngồi bên tôi, rất gần, tôi nghe thấy cả tiếng thở của cậu ấy. Đông Đông chăm chú giảng cho tôi, cậu ấy ghi ra từng lời ra nháp nhưng tai tôi chẳng nghe thấy gì hết.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của Đông Đông chăm chú bởi lâu lắm rồi tôi mới có thể ngắm cậu ấy từ khoảng cách rất gần như thế này. Đôi mắt cậu ấy với hàng mi dài, lông mày đen và rậm, đôi môi với nụ cười nghịch ngợm khiến tôi thu hút. Đôi môi ấy, tôi đoán… rất mềm và ấm…
Tôi cứ nhìn Đông Đông như bị mê hoặc, cậu ấy cũng nhận ra tôi chẳng hề chú ý gì đến bài giảng cả.
“Cốc” Đông Đông chẳng ngần ngại lấy ngay cái thước kẻ cốc một cái vào đầu tôi.
“Á” Tôi kêu lên ôm lấy đầu, thật ra cũng chẳng đau lắm nhưng đúng hơn đó là phản xạ tự nhiên của tôi.
- Cậu có sao không?
Đông Đông thấy tôi kêu lên nên cậu ấy rối rít rồi kéo tôi lại gần xem vết thương mà do cậu ấy vừa gây ra cho tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt lại và lấy tay xuýt xoa, Đông Đông cứ thế cố gắng kéo tay tôi ra xem có thấy vết thương đó chảy máu hay không, và không biết từ lúc nào tôi đã trọn trong vòng tay của Đông Đông. Tôi khẽ ngước mắt lên, cậu ấy cũng đang nhìn sâu vào mắt tôi. Ánh mắt nhìn ấu yếm và đầy yêu thương, tôi nghe thấy trái tim mình đập rộn và cảm giác khó thở khó tả.
Trong một tích tắc. Chúng tôi đã không thể kìm nén được cảm xúc trong mỗi người nữa.
Đông Đông khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi rất mềm và ấm đó lên đôi môi tôi. Tôi không còn biết gì nữa, một cảm giác là là chạy dọc sống lưng, chỉ cho đến khi Đông Đông lấy tay luồn tay qua kẽ tóc tôi mới chợt nhận thức ra rằng chúng tôi đang…hôn nhau.
Nụ hôn đắm đuối, nụ hôn ngọt ngào trong nắng chiếu vàng và những hạt bụi xoay xoay vẫn không ngừng chuyển động…
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Đông Đông buông tôi ra. Cậu ấy khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Tớ… tớ… xin lỗi”
Nắng vẫn chiếu xiên vàng, và từng đám bụi vẫn xoay xoay trong không khí…
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !