Chương 4
Kết giao cùng Đinh Hạo Luân đã hai năm, Thư Cẩn Dư chưa bao giờ đến thăm hỏi Đinh gia, bởi vì Đinh Hạo Luân không đề cập đến, cô cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động yêu cầu, cho nên người trong Đinh gia chỉ nghe kể về cô, chứ chưa từng gặp mặt. Nay thấy cô đến thăm, thật sự vô cùng cao hứng, hơn nữa Đinh Thuần Thuần lại hưng phấn không thôi.
“Chị Cẩn Dư tốt quá, anh trai thật có phúc!” Thuần Thuần hì hì cười nói.
Ngày anh trai có bạn gái, thời gian can thiệp vào chuyện của cô thật sự ít đi nhiều, bởi vậy cô coi Thư Cẩn Dư như cứu tinh mà đối đãi. “Đúng vậy! Con mắt của Hạo Luân rất chuẩn.” Vợ chồng Đinh thị không hề có định kiến về gia cảnh, thấy Cẩn Dư dịu dàng đoan trang, tướng mạo xinh đẹp, tự nhiên không ngừng gật đầu hài lòng, thẳng thắn khen ánh mắt con trai tốt, chọn được bạn gái tốt như vậy.
“Cám ơn mọi người! Cháu cũng không tốt đến như vậy đâu……” Thư Cẩn Dư bối rối trước những lời khen ngợi của họ.
Cô quay đầu nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Đinh Hạo Luân, liền hỏi: “Ơ? Hạo Luân không có nhà ạ?”
“Vừa rồi nha đầu Thuần Thuần kia đột nhiên thèm ăn, nói muốn ăn mì ở Tây Môn, đúng lúc người hầu đều tan tầm hết, nên Hạo Luân liền lái xe đi mua.”
“Thuần Thuần thật hạnh phúc, được Hạo Luân thương em như vậy.” Thư Cẩn Dư hâm mộ nói.
Nếu cô cũng có một người anh trai yêu thương mình như vậy, nhất định cô sẽ chết vì sung sướng.
“Đúng vậy! Anh ấy hiểu em rõ nhất, mặc kệ là em muốn cái gì, anh ấy đều nghĩ đủ mọi cách giúp em mua, em muốn ăn gì đó, cho dù quý đến đâu anh ấy cũng không bận tâm. Chỉ cần anh ấy đừng quá can thiệp vào tự do của em, thì nhất định sẽ là người anh trai hoàn hào nhất!”
Đó là điều tự hào nhất của Đinh Thuần Thuần, trong thiên hạ, sẽ không thể tìm thấy một người anh trai nào yêu thương cô như vậy nữa.
“Nói đúng đó!” Đinh mẫu sủng ái vuốt ve những sợi tóc quăn của cô con gái, giữa chân mày nhíu lại có chút ưu sầu, giống như đang lo ngại điều gì.
Vẻ mặt ưu sầu của bà làm Thư Cẩn Dư cảm thấy có chút nghi hoặc.
Anh trai yêu thương em gái chẳng lẽ không được? Bất quá cô cũng không hỏi rõ nguyên nhân, hơn nữa cũng không tiện hỏi.
Cô cùng Đinh gia ba người nói chuyện, trong chốc lát, nghe được ở phía ngoài sân có tiếng ô tô truyền đến, Đinh Thuần Thuần nghe thấy, lập tức vui mừng hô: “Anh đã về!”
Quả nhiên một lát sau, thân ảnh của Đinh Hạo Luân liền xuất hiện ở phòng khách.
“Thuần Thuần, mì mua về rồi…”
Hắn vừa ngẩng đầu, thấy Thư Cẩn Dư ở phòng khách, ngay lập tức gương mặt tươi cười liền biến mất, thay bằng cứng ngắc và lạnh lùng.
“Tại sao em lại ở đây?”
Hắn lập tức giận tái mặt, không thích việc riêng của nhà mình bị người ngoài xâm nhập.
“Em nghe anh nói Thuần Thuần bị tai nạn giao thông đang ở nhà tĩnh dưỡng, cho nên mua hoa quả đến thăm cô ấy. Thực xin lỗi! Chưa nói với anh mà đã tự tiện tới, thật sự là thật có lỗi.”
Thư Cẩn Dư mẫn cảm nên nhận thấy được hắn tựa hồ không cao hứng, vì thế vội vàng xin lỗi. Chính là tuy cô đã xin lỗi, nhưng cơn giận của Đinh Hạo Luân vẫn chưa tiêu tan.
“Thuần Thuần hôm nay vừa mới từ bệnh viện về nhà tĩnh dưỡng, lại bắt cô ấy ra ngoài tiếp khách, không phải là có ý định hại cô ấy thương thế tăng thêm sao? Anh không bảo em đến thăm Thuần Thuần, tình trạng trước mắt của cô ấy không thích hợp tiếp khách, em như thế nào ngay cả đạo lý ấy cũng không hiểu?”
“Em…”
Đinh mẫu nghe con nói chuyện như vậy, vội vàng trách cứ nói: “Hạo Luân, con như thế nào lại nói như vậy? Thật sự là rất không lễ phép rồi! Cẩn Dư cũng là có ý tốt tới thăm Thuần Thuần nha. Chưa nói đến việc cô ấy là bạn gái của con, sớm nên mang Cẩn Dư trở về cho chúng ta gặp mặt, chính là con mỗi lần đều nói người ta không rảnh, hiện tại Cẩn Dư tự mình đến đây, không phải tốt lắm sao?”
Đinh Thuần Thuần thấy Thư Cẩn Dư cúi đầu, vẻ mặt lộ ra biểu tình khổ sở, trong lòng cảm thấy cực kì áy náy, lại đau lòng, liền nổi giận hướng anh trai quát: “Anh thật đáng ghét! Người ta mỗi lần nói muốn gặp chị Cẩn Dư, anh đều ra sức khước từ không mang theo chị ấy đến gặp em, hiện tại chị ấy thật vất vả mới đến đây được, anh còn mắng chị ấy! Hơn nữa người ta kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, đều là anh quá lo lắng, không cho em ra ngoài, hiện tại cư nhiên còn nghi ngờ chị Cẩn Dư hại em bệnh tình tăng thêm, phá hư anh! Em sẽ không để ý tới nữa!”
Nghe thấy em gái nổi giận, Đinh Hạo Luân nhất thời trở nên khẩn trương.“Thuần Thuần, em trăm ngàn lần đừng giận anh nha!”
“Nếu sợ em giận, anh phải giải thích với chị Cẩn Dư.”
“Thuần Thuần…”
“Nếu anh không xin lỗi, em thật sự sẽ không nói chuyện với anh!” Đinh Thuần Thuần chu cái miệng nhỏ nhắn, đầu xoay qua một bên, thể hiện sự việc rất nghiêm trọng.
“Anh……” Đinh Hạo Luân lòng tự trọng cao, bắt hắn xin lỗi Thư Cẩn Dư trước mặt mọi người, hắn thật sự rất khó làm được.
“Không sao đâu, mọi người đừng nên ép anh ấy!” Thư Cẩn Dư không đành lòng thấy hắn khó xử, lập tức nói: “Cháu biết Hạo Luân không cố ý như vậy, mọi người đừng trách anh ấy! Cháu thực sự cũng có lỗi, không lo lắng đến thương thế của Thuần Thuần vốn không thích hợp để tiếp khách đã tự tiện chạy tới, người không lễ phép là cháu, cháu mới phải xin lỗi. Thực xin lỗi, gây cho mọi người nhiều phức tạp, cháu xin phép về trước!”
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, vội vã cúi chào, rồi nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa Đinh gia.
Đinh mẫu thấy thế, lập tức tiếp nhận mì trong tay con nói: “Con còn đứng sờ sờ ở đó làm cái gì? Mau đưa Cẩn Dư về đi! Đã trễ thế này, một cô gái đi nhờ xe rất nguy hiểm.”
Đinh Hạo Luân lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, xoay người đuổi theo.
“Cẩn Dư, anh đưa em về!”
Thư Cẩn Dư tạm dừng một chút, nhưng là cũng không có quay đầu, lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Không cần, em đón tắc xi là được rồi.”
“Con gái độc thân đi nhờ xe buổi tối rất nguy hiểm, để anh đưa em về!” Hắn đuổi theo cô hô lên.
“Thật sự không cần, anh trở về chăm sóc Thuần Thuần đi!” Cô vẫn như cũ, không quay đầu nói.
“Em rốt cuộc làm sao vậy? Em nói…”
Đinh Hạo Luân tức giận xông lên trước, dùng sức xoay thân thể của hắn, vốn định mở miệng mắng to, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt cô, những lời chỉ trích sắp vọt tới đầu lưỡi, thoáng chốc ngưng kết toàn bộ.
Cô khóc!
Hai hàng nước mắt sáng trong như ngọc chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ bừng như đang chỉ trích sự tàn khốc của hắn, cô cắn chặt hai cánh môi hồng, cố gắng chịu đựng không khóc ra tiếng.
Đinh Hạo Luân đột nhiên cả kinh, theo bản năng vội buông tay.
Lúc này, Thư Cẩn Dư rốt cuộc nhịn không được ủy khuất trong lòng, nghẹn ngào xoay hướng ra bên ngoài.
Đinh Hạo Luân nhìn thân ảnh mảnh mai biến mất, tim đập mạnh và loạn nhịp, nắm chặt tay mình.
Hắn khiến cô khóc!
Nửa đêm tịch liêu, người trong Đinh gia sớm đi vào giấc ngủ, chỉ có Đinh Hạo Luân còn ngồi trong phòng khách, cầm ly rượu, một ngụm rồi một ngụm uống vào.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vài giờ trước, hắn lại phiền não khó ngủ.
Cẩn Dư khóc!
Nói thật, hắn thực kinh ngạc, bởi vì cùng cô kết giao hai năm, hắn chưa bao giờ thấy cô khóc. Trong ấn tượng của hắn, cô luôn mang theo nụ cười yếu ớt, cá tính rất tốt đến mức khó tin, cứ như không có chút tình cảm nào.
Bất quá hắn cũng biết, cô không phải không có tình cảm, mà là bao dung hắn vô chừng mực.
Đúng là bởi vì tính bao dung của cô, cho nên hắn lợi dụng điểm ấy, cho dù làm ra chuyện gì với cô, cô cũng vĩnh viễn sẽ không nổi giận.
Nhưng đêm nay…
Cô khóc! Là ngoài ý muốn của hắn, hắn vẫn cho rằng chính mình sẽ không để ý đến những cô gái khác ngoài Thuần Thuần, không nghĩ tới nước mắt của Cẩn Dư, lại làm hắn cảm thấy một tia đau lòng.
Nghĩ đến cô cắn chặt môi, bộ dáng cố nén không dám khóc thành tiếng, hắn liền cảm thấy đau lòng, bất an.
Có lẽ hắn thật sự rất ích kỷ rồi!
Hắn chỉ lo lắng đến tâm tình phức tạp của mình, không muốn cho cô cùng Thuần Thuần gặp mặt, cho nên không để ý cảm giác của cô, trước mặt mọi người trách cứ cô, khó trách cô thương tâm mà rơi nước mắt.
Đinh Hạo Luân buông chén rượu đi đến phía trước cửa sổ, lấy tay vén bức màn, nhìn ánh trăng sáng cao trên trời.
Nhớ rõ buổi tối đầu tiên hẹn cô gặp mặt, cũng là đêm trăng sáng ngời như vậy, khi đó nụ cười của cô đẹp và ngọt ngào quá, mà giờ phút này cô hẳn là ở nhà khóc?
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ấy, vẻ mặt bi thương rơi lệ của cô, tựa như những hình ảnh được soi qua kính lúp, không ngừng khuếch trương phóng đại ở trong lòng hắn, từng giọt từng giọt lệ của cô làm bỏng trái tim hắn.
“Cẩn Dư!” Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nội tâm tra tấn, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Hắn muốn gặp cô! Hắn hiện tại phải nhìn thấy cô!
Đinh Hạo Luân một lòng muốn gặp Thư Cẩn Dư, nhưng lái xe đi tới chỗ ở của cô, hắn vẫn đứng trước cửa nhà cô, không biết có nên đi vào hay không. truyện copy từ tunghoanh.com
Nên đi vào tìm cô sao?
Đã trễ thế này, cô chắc đã đi ngủ rồi.
Vậy thì trở về sao?
Không! Nghĩ đến khả năng cô ở trong mộng cũng mang theo nước mắt, hắn không đành lòng rời đi.
Hắn không hy vọng cô rơi nước mắt thẳng đến bình minh, cho nên vẫn là quyết định lập tức giải thích với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho hắn, đừng âm thầm rơi lệ nữa.
Hắn hít một hơi, kiên định ấn chuông cửa.
Tiếng leng keng của chuông cửa, khiến Thư Cẩn Dư bừng tỉnh, cô xoa xoa hai mắt sưng đỏ, đứng lên, mơ mơ màng màng đi ra ngoài mở cửa.
“Ai vậy?” Cô tựa người lên phía sau cửa, cất giọng hỏi.
Con gái độc thân thuê nhà trọ, nhất định phải đặc biệt cẩn thận cửa nẻo, hơn nữa hiện tại lại là nửa đêm, trừ phi nhận ra người quen, nếu không cô không thể tùy tiện mở cửa.
“Là anh, Hạo Luân.”
“Hạo Luân?” Đột nhiên nghe được thanh âm của Đinh Hạo Luân, Thư Cẩn Dư vừa giật mình vừa vui, bởi vì hắn từ trước đến nay chỉ chờ dưới lầu, chưa từng đi lên.
Bất quá nghĩ lại lúc nãy hắn rất tức giận, nụ cười trên mặt cô lại tiêu tan.
Chắc không phải là thương thế của em gái hắn tăng thêm, cho nên hắn mới có thể ở nửa đêm chạy tới tìm cô, hung hăng mắng một chút đó chứ?
Tayđặt trên cửa, chần chờ không dám mở.
“Cẩn Dư, mở cửa được không?”
Đinh Hạo Luân nghĩ đến việc cô không chịu mở cửa là vì còn giận, cho nên lại gõ cửa, hơn nữa đè thấp giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia cầu xin.
Hắn khẩn cầu quả nhiên hiệu quả, Thư Cẩn Dư tuy rằng sợ hãi hắn tức giận, nhưng vẫn mở cửa.
“Cẩn Dư!” Đinh Hạo Luân vừa vào cửa, lập tức tiến lên đánh giá mặt Thư Cẩn Dư, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã từng khóc.
“Em khóc?” Đinh Hạo Luân sợ nàng còn giận hắn, cho nên lo lắng hỏi: “Cẩn Dư, em còn giận anh sao?”
“Không, em không có giận. Tùy tiện chạy tới là em quá thất lễ, em không có tư cách giận.”
Đúng là cô cảm thấy khổ sở vì thái độ lạnh băng của hắn lúc trước, nhưng cũng không giận hắn, bởi vì cô cho rằng mình đích thực cũng có lỗi, cô không nên không hỏi qua hắn mà đã tự tiện đến Đinh gia.
“Đứa ngốc! Em không sai, em là bạn gái của anh, em đến nhà anh là bình thường, cần gì phải giải thích? Anh mới cần xin lỗi vì thái độ vô lễ của mình, em làm như vậy… không phải làm cho anh càng áy náy sao?” Hắn ôm thân mình gầy gò của cô, kích động dán vào cổ cô thì thầm: “Thực xin lỗi! Cẩn Dư, thật sự xin lỗi!”
“Không cần nói như vậy, em thật sự cũng có sai! Hiện tại sự tình nếu đã qua, chúng ta cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không?” Cô ôn nhu nói. Cho dù lòng cô từng có một tia đau thương, nhưng hắn đã đến gặp cô, cũng vì cô xoa dịu nỗi đau xót, vết thương này đủ để khỏi hẳn rồi!
“Em thật khờ!” Hắn nhịn không được đau lòng hôn lên mí mắt cô.
Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu, mềm mại nghênh đón nụ hôn của hắn.
Hắn rên rỉ một tiếng, đem môi chuyển qua làn môi ngọt ngào, bắt đầu nhẹ nhàng hút.
“Hạo Luân……”
Thư Cẩn Dư hé mở đôi môi, rụt rè đáp lại sự chiếm đoạt của hắn, bàn tay to cũng vội vàng khẽ vuốt qua lại sau lưng cô.
Hắn tình sinh ý động, dục vọng tuôn ra làm cho hắn bức thiết muốn có được cô.
“Có thể chứ?” Hắn hôn lên vành tai non mềm của cô ám chỉ, vội vàng ở bên tai cô nỉ non: “Cẩn Dư, em nguyện ý đem chính mình cho anh sao?” Cùng cô kết giao hai năm, hắn tuy rằng từng ngẫu nhiên hôn cô, nhưng vẫn giữ lễ nghĩa, chưa bao giờ vượt qua lễ tiết, nay hắn bị tình dục thúc giục, khẩn cấp muốn có được toàn bộ của cô.
Đối mặt với nhu cầu của hắn, Thư Cẩn Dư có chút kinh hoàng, lại càng thêm ngượng ngùng.
“Cẩn Dư?” Hắn ngừng hôn môi, nhìn vào mắt cô.
Hắn đang đợi… chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần cô gật đầu một cái, hắn sẽ không chút do dự giữ lấy tất cả của cô.
Hai mắt hắn như tỏa sáng, tựa hai ngọn lửa đang rực cháy, bộc lộ ra khát vọng muốn được thân thiết với cô.
Thư Cẩn Dư e lệ không thôi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
“Em…… em nguyện ý.” Cô nhắm mắt lại, tựa đầu mình vào trong lòng Đinh Hạo Luân.
Cô nguyện ý không hề giữ lại chút gì đem chính mình trao cho hắn, chỉ vì những yêu thương của hắn trong giờ phút này, cho dù tương lai sẽ vì yêu mà tan xương nát thịt, cô cũng không oán không hối hận.
“Cẩn Dư!”
Đinh Hạo Luân gầm nhẹ một tiếng, lại hôn lên môi cô, hơn nữa chặn ngang ôm lấy cô, bước tới phía chiếc giường đôi trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng trút đi quần áo của cả hai, dùng đôi môi hôn lên mỗi tấc da thịt của cô, dùng ngọt lửa kích tình đốt cháy thân thể lẫn trái tim cô, dẫn dắt cô cùng nhau tiến đến thiên đường tình ái rực rỡ……
Cứ tưởng rằng sau khi có sự thân mật, quan hệ của bọn họ sẽ càng thêm ngọt ngào trôi chảy, nhưng sự thật hoàn toàn không như vậy!
Căn nguyên dẫn đến cãi nhau vẫn tồn tại như cũ, cho nên vấn đề thủy chung không có biện phải giải quyết.
Đinh Hạo Luân tuy rằng hoàn toàn có được thân thể lẫn trái tim của Thư Cẩn Dư, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi sự cố chấp với Thuần Thuần, mỗi khi nghĩ đến tình cảm vô duyên của mình với Thuần Thuần, tâm tình của hắn sẽ trở nên hỗn loạn phiền muộn, cảm xúc cực kỳ không ổn định, thậm chí thường thường không khống chế được mà phát giận.
Tuy rằng tính tình của hắn bất định, nhưng hắn vẫn ỷ lại vào Thư Cẩn Dư!
Mỗi khi hắn tâm tình cuồng loạn, chỉ cần nhìn thấy Thư Cẩn Dư dịu dàng mềm mại, thì mọi cảm xúc phiền toái sẽ dần dần bình tĩnh trở lại, bởi vậy trừ bỏ công ty cùng ở nhà, hắn thường đến một nơi nữa, chính là chỗ ở của cô.
Thư Cẩn Dư cứ như thế bao dung hắn hết thảy, hắn vui, hắn giận, hắn buồn, hắn oán, cô đều nhận lấy tất, chỉ vì cô thật sự thương hắn!
Nhưng cô đâu biết, tình yêu của cô, kết quả lại gây cho cô thương tổn lớn đến như vậy?
Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát đã một năm.
Đinh Hạo Luân cùng Thư Cẩn Dư hẹn cùng đi ăn đồ ăn Thái Lan.
“Hạo Luân, tôm cho anh này.” Thư Cẩn Dư biết hắn thích ăn tôm, múc riêng tôm he, bỏ vào trong bát hắn.
Sống trong tình yêu, Thư Cẩn Dư càng thêm xinh đẹp, cô gầy hơn rất nhiều, nguyên bản khuôn mặt tròn như quả táo trước kia, bởi vì gầy đi, dần dần tiêu giảm thành gương mặt trái xoan, da thịt trắng hồng như ngọc, ngay cả những người đi ngang qua cũng hận không thể sờ thử, mà vòng eo của cô tinh tế tựa như dương liễu, gập lại liền đứt đôi…… Chỉ cần cô xuất hiện ở trước công chúng, nhất định sẽ có nhiều ánh mắt ái mộ đưa tới, tỷ như hiện tại.
Nhóm nam sinh mấy bàn gần đó, ai cũng lộ ra biểu tình đang thưởng thức ngắm nhìn cô, nhưng đối với Đinh Hạo Luân mà nói, hắn lại tình nguyện để cô không có gì thay đổi!
Hắn không rõ, cô vì cái gì mà thay đổi?
Hiện tại, cô hoàn toàn không có bóng dáng của Thuần Thuần! Ở trên người cô, hắn không thể tìm thấy được gương mặt tròn khó quên nữa, phát hiện này làm cho hắn càng lúc càng sợ hãi.
Gần đây ở cùng một chỗ với cô, đã không thể khiến hắn trở nên bình tĩnh, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn liền cảm thấy phiền toái tưởng chừng như muốn nổi cáu, tính tình nóng giận lại lần nữa phát tác.
Đinh Hạo Luân phát hiện cô chẳng những đem tôm cho hắn, gọi cơm cũng chỉ ăn một nửa rồi hạ đũa, không khỏi nhướn mi lớn tiếng chất vấn: “Vì sao không ăn nữa?”
“Em…… em ăn no rồi.” Đối với cơn giận không rõ ràng của hắn, cô có chút lúng túng, gần đây hắn giống như thực dễ dàng phát giận.
“Em không phải ăn no rồi, mà là cố ý giảm béo! Em rốt cuộc như thế nào lại biến mình thành bộ dáng này, rất giống dân chạy nạn, khó coi chết đi được!” Hắn trách cứ nói, vì cô càng lúc càng không giống Thuần Thuần mà giận tím mặt.
“Em căn bản không mập nha, vì cái gì phải cố ý giảm béo? Em làm chính mình trở nên gầy như vậy, thật sự cảm thấy đẹp mặt sao? Theo anh thấy, như vậy quá khó coi!”
“Vì cái gì mà phải nói như vậy?” Mặt cô thoáng chốc trắng bệch, đôi môi run nhè nhẹ. “Em không phải cố ý giảm béo, mà là thật sự ăn không vào, anh vì cái gì mà phải nói em quá đáng như vậy?”
“Bởi vì anh không tin em không cố ý giảm béo!”
“Em thật sự không có nha!” Cô trừ bỏ khuôn mặt có vẻ mượt mà ở ngoài, thân thể cùng tứ chi căn bản không mập, cô giảm béo làm gì?
“Tóm lại anh không thích bộ dạng hiện tại của em!” Hắn tức giận buông chiếc đũa, hét: “Anh muốn em cam đoan với anh, phải cố gắng ăn uống, anh muốn thấy gương mặt tròn trịa đáng yêu trước kia của em!”
Thư Cẩn Dư tuy rằng đối với tính tình lẫn tình cảm của hắn có chút kì lạ, nhưng vẫn ôn nhu chịu tội: “Thực xin lỗi! Em không phải cố ý làm chính mình trở nên gầy như vậy. Trước mắt công ty bề bộn nhiều việc, em thường thường lưu lại tăng ca, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, chắc là vì vậy mới thành thế này. Nếu anh nói không thích, em sẽ cố gắng ăn cho béo.”
“Tốt nhất là như vậy!” Nghe xong lời của cô, sắc mặt hắn mới khá lên một chút.“Về sau em không được biến mình giống dân chạy nạn, anh thích mặt của em tròn một chút, béo một chút, như vậy tốt nhất, hiểu không?”
“Ừm, em biết.”
Thấy cô gật đầu thuận theo, Đinh Hạo Luân mới lộ ra nụ cười.
“Vậy, ăn nhiều một chút?”
“Được.”
Tuy rằng cái bụng nhỏ đã muốn đầy không ăn nữa, nhưng để làm cho hắn cao hứng, Thư Cẩn Dư một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, đem những miếng rau vừa rồi ăn không xong nhét vào trong bụng.
Cho dù bụng ăn no làm cho cô muốn phun ra, bất quá chỉ cần tâm tình của hắn có thể chuyển biến tốt, như vậy bụng hơi khổ sở một chút, chắc cũng không sao đâu?
Chỉ tiếc lúc không khí đang dần chuyển biến tốt, di động của Đinh Hạo Luân liền vang lên.
Thư Cẩn Dư không cần chờ hắn tiếp điện thoại cũng biết, nhất định là người nhà của hắn lại vì chuyện của em gái hắn mà tìm.
Quả nhiên!
Hắn vừa nói xong điện thoại, liền xin lỗi cô nói: “Thật có lỗi! Cẩn Dư, xe của Thuần Thuần hỏng rồi, anh phải đón cô ấy về nhà, em ăn xong rồi chưa? Anh thuận đường đưa em về.”
“Được.” Cô còn biết nói cái gì? Chỉ có thể cười khổ.
Loại tình hình này đã xảy ra không chỉ một lần, hẹn hò tốt đẹp đến cuối cùng, cũng luôn là kết thúc vội vàng, chỉ vì nếu không phải em gái bảo bối của hắn không phải là nhìn thấy máu tươi liền té xỉu, thì chính là đi làm cần đưa đón, nếu không nữa thì chính là có một đống vấn đề cần hắn ra mặt giải quyết.
Hắn giống như vĩnh viễn cũng không học được cách để em gái tự sống độc lập, không nên đem cô ấy trở thành đứa nhỏ, thật cẩn thận che chở.
Mà cô vì không muốn cho hắn thấy mình quá nhỏ nhen, cho nên đối với việc hắn thường xuyên bỏ đi giữa lúc hẹn hò, cũng không có nửa câu oán hận. Chính là cô không oán hận, cũng không có nghĩa là cô đối với chuyện này không có cảm giác, hắn với em thật sự quá tốt, khó tránh khỏi làm cho cô có chút ghen tị, hơn nữa cũng có chút lo lắng.
Tương lai sau này bọn họ kết hôn, hắn còn có thể giống bây giờ, gần như điên cuồng mà sủng ái em gái hắn sao?