Ngay khi Lâm Tử Hàn gấp đến độ xoay quanh, chuẩn bị xuống lầu, Tạ Vân Triết cuối cùng cũng lên bờ, lắc lắc tóc đầy bọt nước đi đến cửa nhà.
Lâm Tử Hàn hổ thẹn nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết ướt sũng, khép mở miệng nhưng một chữ cũng nói không nên lời, lúc này, cô thực sự không biết mình còn có thể nói cái gì.
Tạ Vân Triết đưa tay, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của cô, ôn nhu đeo nhẫn kim cương vẫn tỏa ra ánh sáng ngọc như cũ vào ngón áp út của cô. Ôn nhu nói: "Chiếc nhẫn này là tự tay anh thiết kế, tự tay chọn kim cương, tự mình giám sát công tác hoàn thành. Tử Hàn, lần sau đừng làm mất nó"Trên mặt của anh, không có trách cứ không có bất mãn, có, chỉ là thâm tình!
Chiếc nhẫn này đã đánh mất ba năm, cuối cùng trở lại tay cô, lại bị chính cô vứt bỏ một lần nữa! Cô liên tục vứt bỏ, làm sao chỉ còn là một chiếc nhẫn, còn có chân tình của Tạ Vân Triết!"Rất xin lỗi…" Cô có thể nói, cũng chỉ có ba chữ kia, cô có lỗi, còn có ý chí sắt đá của cô nữa. Cô, vẫn không thể yêu anh, không có cách nào để yêu anh, mặc dù anh có làm nhiều hơn nữa!
Có lẽ là bởi vì ngâm nước lạnh quá lâu, bàn tay luôn luôn ấm áp của anh trở nên lạnh lẽo, nước đọng trên quần áo anh nhỏ từng giọt xuống sàn nhà."Vân Triết…" Lâm Tử Hàn quan sát anh, viền mắt ngập đầy nước mắt, nức nở nói:
1cf5 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng của một khách sạn cap cấp nào đó, Tiêu Ký Phàm lẳng lặng ngồi ghế sofa, trên mặt là sự lạnh lùng nhất quán. Trong lòng lại không trầm tĩnh không chút gợn sóng giống biểu hiện ra ngoài như vậy, bởi vì anh —– nhớ cô, muốn lập tức có thể nhìn thấy cô!
Nhưng mà, anh lại không muốn nhìn thấy cô, không thể yêu nhau nữa, gặp mặt cũng uổng công!
Tiểu Thư Tuyết dựa bên người anh, hỏi thăm vô số lần: "Ba ba, mẹ lúc nào mới đến nha?"Trên mặt bình thản lộ ra một nụ cười thương yêu, Tiêu Ký Phàm xoa tóc con bé, lại cười nói:
Anh ưu nhã đứng dậy, nâng Tiểu Thư Tuyết lên cao, chọc cho Tiểu Thư Tuyết "Khanh khách" nở nụ cười. Anh lại thả cô bé xuống sàn, nhìn chằm chằm nó nói:
Rõ ràng cảm giác càng muốn gặp lại không thể gặp thực sự giày vò người ta, anh nhẹ nhàng dắt Tiểu Thư Tuyết, đẩy cửa đi vào căn phòng nhỏ. Kiếp này, anh cũng không phải làm chuyện uất ức —– trốn tránh phụ nữ!
Tựa hồ đã tính xong thời gian, anh mới vừa đóng cửa cửa gỗ, cánh cửa phòng liền truyền đến một tiếng động, Lâm Tử Hàn đẩy cửa vào."Mẹ…" Tiểu Thư Tuyết hoan hô một tiếng vọt đi tới, Lâm Tử Hàn cúi người, đồng dạng hưng phấn đón được thân thể đang nhào tới, chăm chú kéo vào trong lòng.
Lâm Tử Hàn hôn cái trán của cô bé, cười hỏi: "Bảo bối, ở nhà có khóc hay không nha?"
Lâm Tử Hàn xúc động ôm lấy con bé, đi vào bên trong phòng, bất đắc dĩ nói rằng: "Mẹ cũng nhớ con, nhưng mà mẹ có việc cần hoàn thành, không thể mỗi ngày chơi đùa cùng con, có đúng không nào?"Khi nói, ánh mắt cô đảo qua từng góc trong phòng, không có thân ảnh Tiêu Ký Phàm, người đàn ông cô hàng đêm tưởng niệm!
Nhưng, cô rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của anh vẫn ở nơi này, mùi hương của anh, cô muốn quên cũng không thể quên được.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi: "Bảo bối, ba ba đâu?"
Lâm Tử Hàn vốn không tin lời con bé, cúi người thả con bé xuống mặt đất, trong phòng có rất nhiều cánh cửa. Mở ra cánh cửa đầu tiên là toilet, cánh cửa thứ hai là ban công, cánh cửa thứ ba là tủ quần áo, bên trong cũng không có người cô muốn tìm.
Đứng ở trước cánh cửa cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, không có lý do, cô có thể đủ tin tưởng và kết luận anh nhất định sẽ ở bên trong. Cảm giác của cô, tuyệt đối sẽ không sai."Ba ba đang chơi mèo trốn chuột, trốn mẹ không được… Ha ha…" Tiểu Thư Tuyết ngồi trên ghế sofa, khanh khách nở nụ cười.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng Tiêu Ký Phàm đang ngồi ở quầy uống rượu vang Martell một mình lại hoảng sợ, quay người lại.