Anh không muốn trải qua cuộc sống không có cô, ba năm đã đủ rồi.
Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai vùi mình vào giữa ổ chăn, Tạ Vân Triết! Anh thực sự quá đáng ghét!
Tạ Vân Triết trừng mắt nhìn ổ chăn trắng trước mắt, bất đắc dĩ khẽ hít một hơi, chần chờ một chút, xoay người đi về phía cửa. Cho đến cánh cửa phát sinh ra tiếng động rất nhỏ, khuôn mặt sớm đã ẩm ướt đầy nước mắt của Lâm Tử Hàn mới thò ra từ ổ chăn, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Cô chỉ muốn quay về cuộc sống một nhà đoàn tụ, sống cùng với Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết mà thôi! Tạ Vân Triết là người mềm rắn không ăn, nhất định không chịu buông tay!
Rõ ràng chính là hai người dằn vặt lẫn nhau, lại sống chết muốn trói lại với nhau, đối với điểm này, cô thật sự rất bất đắc dĩ!
*********
Tạ Vân Triết đi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên chần chờ, nhìn chằm chằm đường lớn tấp nập không biết nên đi nơi nào.
Nhiều ngày qua đi như vậy, quan hệ của anh và Lâm Tử Hàn một chút đều không thấy chuyển biến tốt, Lâm Tử Hàn đối với anh, khách khí giống như là một người bạn mới vừa gặp mặt .
Đột nhiên rất hoài niệm thời gian khi còn bé ở cùng với Lâm Tử Hàn, tuy rằng trung gian dù sao vẫn có thêm tiểu bất điểm Lâm Tử Y không ngờ đến tham dự, chí ít khi đó tất cả mọi người rất có tình cảm tương giao.
Tạ Vân Triết đi ra phía đỗ xe, trực tiếp chạy đến tòa nhà tập đoàn Tiêu thị, lại phải tới nơi này, anh rất không muốn, cũng rất bất đắc dĩ.
Anh không muốn để cho Lâm Tử Hàn gặp mặt Tiêu Ký Phàm, hết lần này tới lần khác Lâm Tử Hàn mỗi ngày đều đang chờ cậu ấy, ngóng trông cậu ấy. Để cô hài lòng, anh lại có thể muốn làm ra loại chuyện vạn phần không muốn này."Chú Tạ, chú tới thăm cháu à!" Tiểu Thư Tuyết ngồi trong lòng Tiêu Ký Phàm chơi đùa cười hì hì gọi một tiếng. Tiêu Ký Phàm nghe được hai chữ
Từ sau chuyện của Lâm Tử Hàn, anh ấy cũng rất ít đến nơi đây, ngày hôm nay đột nhiên đi tới, sẽ là nguyên nhân gì đây? Xảy ra chuyện gì sao?
Kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, Tiêu Ký Phàm trầm tĩnh nói: "Vân Triết, có chuyện gì sao?" Nếu như không có chuyện, anh ấy làm sao có thể lại muốn tới nơi này?
Ánh mắt Tạ Vân Triết vẫn dừng lại trên người Tiểu Thư Tuyết có vài phần tương tự với Lâm Tử Hàn, chính là đứa bé này, khiến Lâm Tử Hàn trốn đi, thay lòng đổi dạ, yêu người đàn ông khác.
Nhìn khuôn mặt như thiên sứ kia, một chút anh cũng hận không nổi, một đứa bé vô tội, anh không nên hận lây sang nó.
Tiểu Thư Tuyết từ trong lòng Tiêu Ký Phàm bò đến gần khuôn mặt trước bàn làm việc, dùng cả tay chân bò đến trước mặt Tạ Vân Triết, giang cánh tay nho nhỏ, ý tứ rất rõ ràng, muốn soái ca ôm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.comTạ Vân Triết thương yêu ôm lấy con bé, ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Ký Phàm thì bị một mảnh lạnh lùng chụp lên, giọng nói cũng lạnh lùng như thế:
Tạ Vân Triết ôm thân thể không an phận của con bé, nhìn Tiêu Ký Phàm trên mặt che giấu không được đau đớn, đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự rất tàn nhẫn, tự dưng thúc giục phá hủy gia đình vốn nên hoàn chỉnh này.
Anh có nên học buông tay hay không? Buông tay, nghĩ hai từ như vậy, trong lòng anh nổi lên một sự bài xích cường liệt, anh thực sự làm không được!"Nếu quyết định không cùng một chỗ, nên đoạn tuyệt lúc cần đoạn tuyệt" Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, nói hết lời trái với lòng.
Tạ Vân Triết rất không cam lòng nói: "Cô ấy nhớ em" Nghĩ đến khiến anh 12a6 nhìn đều cảm giác được đau lòng, bởi vì anh xác thực có thể cảm nhận được loại tư vị tưởng niệm này.
Tưởng niệm một người, lại há có thể dỗ dành là được? Tạ Vân Triết cười khổ một tiếng. Thả Tiểu Thư Tuyết xuống bàn làm việc, xoay người đi đến phía cửa."Tự em quyết định có muốn gặp cô ấy hay không đi…" Giọng của anh và thân ảnh anh cùng nhau biến mất tại cửa. Tiêu Ký Phàm chạm vào bút ký tên, rũ mắt xuống bắt đầu rơi vào trầm ngâm.