Bạch Ngưng chăm chú nhìn những chữ này rất lâu, nhưng cô không đọc được gì nữa, chỉ thấy trong đầu”Ong ong” vang dội.
Bác sĩ nói, bệnh thật ra thì không khó trị, chỉ cần thay van tim là rồi.
Mười vạn cô chỉ cần liều mạng một hai tháng, lại nghĩ cách đi vay mượn một chút, không bao lâu thì có thể làm giải phẫu cho mẹ. Thế nhưng tất cả hi vọng lại do cô tự mình phá hủy.
Tại sao lại nhảy lầu, tại sao lại kích động. Cô không nên, không nên mơ hồ như vậy, không phải chỉ là cưỡng hiếp sao? Đi hộp đêm, ai chẳng phải chuẩn bị sẵn tư tưởng?
Khi cô chạy trốn khỏi người đàn ông kia, trèo qua lan can nhảy xuống, giết mình, cũng đã giết mẹ.
Nhất định là mẹ biết tin cô nhảy lầu bệnh tim mới tái phát, nếu như ngày hôm qua cô đi tìm bà, nếu như cô nói cho mẹ cô còn chưa chết. . . . . .
Tất cả đều do cô, đều do cô!
“Phu nhân, sao cô lại khóc?” Một câu hỏi đã đánh thức cô.
Bạch Ngưng vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống ướt nhẹp tờ báo.
Bác gái cầm lấy tờ báo nói: “Phu nhân, bây giờ cô có ra ngoài nữa không?”
Bạch Ngưng từ từ đứng lên, mất hồn đi ra ngoài cửa.
Tiểu Hà mở cửa xe, bác gái đỡ cô lên xe.
Phong cảnh hai bên lùi về phía sau, xe nhanh chóng chạy.
Chỉ hai mươi phút, xe rời khỏi vùng ngoại ô, đi vào nội thành.
Càng ồn ào náo nhiệt, Bạch Ngưng càng lo lắng, càng sợ đi về phía trước.
Cuối cùng, cô nói: “Không đi nữa, về nhà thôi.”
Tiểu Hà thả chậm tốc độ xe, hỏi: “Phu nhân, sao vậy?”
“Không đi, tôi không muốn đi.” Lúc Bạch Ngưng nói chuyện giọng nói run run, dáng vẻ vội vàng.
Tiểu Hà dừng lại một chút, vòng xe về.
Về đến biệt thự, Bạch Ngưng lập tức đi về phòng, ngã xuống giường.
Cô không có dũng khí đi nhìn nơi hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, không có dũng khí đi nhìn thi thể mẹ.
Cô từng nói sẽ chữa bệnh cho bà, chữa hết bệnh còn phải đưa bà đi xem mắt, tìm cho cô một ông bố.
Mẹ sau khi nghe thế cười ha ha.
Cô từng nói, mẹ hãy đợi thêm mấy tháng, uống thêm mấy tháng thuốc, đợi cô kiếm đủ tiền rồi đi làm phẫu thuật.
Nhưng cái mẹ chờ được lại là tin cô nhảy lầu.
Cô không tuân thủ lời hứa, thật bất hiếu, cô đáng chết.
Bạch Ngưng vùi đầu vào trong chăn khóc, nhưng không khóc lớn, chỉ có nước mắt vô thức chảy ra.
Mắt khô rồi ướt, ướt rồi khô, nước mắt dường như chảy không dứt.
Buổi trưa, bác gái gõ cửa nói đã đến bữa trưa, Bạch Ngưng nói không ăn.
Buổi chiều, bác gái tiếp tục gõ cửa, Bạch Ngưng lại nói không ăn. Bác gái khuyên một lúc, thấy bên trong không đáp lại thì không khuyên nữa, sau đó nói: “Mới vừa rồi phu nhân gọi điện tới bảo ngày mai đưa tiểu thư tới đây.”
Bạch Ngưng không nghiêm túc nghe, một lát sau mới hỏi: “Cái gì?”
Bác gái nhắc lại: “Phu nhân gọi điện tới bảo ngày mai đưa tiểu thư tới đây.”
Trong lòng Bạch Ngưng nghi ngờ, nhưng chỉ bình thản “Ừ” một tiếng.
Tiểu thư?
Đúng rồi, Hứa Tĩnh Hàm là mang thai rồi mới kết hôn.
Bọn họ có con.
Phu nhân? Là mẹ Ngôn Lạc Quân sao? Phu nhân nhà giàu thực sự?
Bạch Ngưng cứ như vậy suy nghĩ đến phiền lòng nhưng cũng không muốn tiếp tục nhớ đến mẹ. Mỗi khi nhớ tới nụ cười của bà, một câu càu nhàu đều có thể khiến cô đau tê tái.
Lúc này bác gái lại trở lại, nói: “Phu nhân, tiên sinh đã về.”
Bạch Ngưng lên tiếng: “Biết rồi.”
Anh ta về có liên quan gì đến cô?
Bạch Ngưng không có tâm tình để ý, cũng cảm thấy mình không cần thiết phải để ý.
Bác gái không trở lại gọi cô, Ngôn Lạc Quân cũng không đến xem cô.
Sắc trời càng ngày càng muộn, Bạch Ngưng đột nhiên nghĩ đến Hứa Tĩnh Hàm và Ngôn Lạc Quân là vợ chồng. Giường cô ngủ cũng là giường đôi, còn có hai cái gối.
Trong lòng hoảng sợ, lúng túng ngồi dậy, sau đó nhìn tủ treo quần áo lớn. Đúng rồi, trong tủ treo quần áo dường như chỉ có quần áo của một mình cô.
Bạch Ngưng xuống giường mở cửa tủ nhìn một cái, xác định chỉ có quần áo phụ nữ xong lại nằm lên giường.
Bọn họ hẳn là ở riêng.
May là ở riêng.
Quả nhiên Ngôn Lạc Quân không vào phòng cô.
Đêm khuya, trong lòng Bạch Ngưng khó chịu vô cùng, liền đi tắm qua rồi mặc áo ngủ đi ra ngoài.
Thân thể có chút không đứng vững, Bạch Ngưng lảo đảo xuống tầng, sau đó bị một cánh mạnh mẽ tay bắt được.
“Cô lại uống rượu sao? Hay là uống thuốc?” Là Ngôn Lạc Quân.
Bạch Ngưng hất tay anh ra, vịn lan can đi xuống tầng.
“Bác Thẩm——” Ngôn Lạc Quân gọi một tiếng, bác gái lập tức chạy tới.
Thì ra bà là bác Thẩm.
“Tiên sinh.”
“Đỡ phu nhân vào phòng.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng lớn tiếng nói: “Anh đừng có xen vào chuyện của tôi, tôi không ra ngoài, chỉ xuống tầng đi một chút cũng không được sao?”
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó nói với bác Thẩm: “Nếu cô ta không muốn người ta quản, vậy thì mặc kệ đi, trông coi cô ta là được.”
“Dạ, tiên sinh.” Bác Thẩm đáp.
Ngôn Lạc Quân quay người đi lên tầng, biến mất ở khúc rẽ.
Bạch Ngưng hừ lạnh một tiếng, đỡ lan can, đi vào trong vườn hoa.
Buổi tối tháng mười hơi se lạnh, gió mát chui thẳng vào bên trong áo ngủ chạm đến da thịt trắng noãn, cô lại cảm thấy thoải mái, nở nụ cười.
Bác Thẩm nhìn bộ dáng của cô hơi lo lắng, lại hơi sợ.
Bộ dáng của cô giống như trúng tà, hoặc là điên rồi.
Bạch Ngưng đi vài bước, dường như không đi nổi nữa rồi, ngã xuống mặt cỏ.
“Phu nhân. . . . . .” Tối hôm qua vừa mới mưa xong, bãi cỏ còn ướt, bác Thẩm lo cô bị cảm lạnh.
Bạch Ngưng nằm ở trên sân cỏ nhìn lên ánh sao sáng trên trời hỏi: “Bác Thẩm, bác có con gái không?”
Bác Thẩm ngẩn người nói: “Phu nhân quên rồi sao, lúc nghỉ hè con bé có đến gặp tôi, cô cũng đã gặp rồi còn gì.”