Cô Vợ Lạnh Lùng Chương 10

Chương 10
Ở nhà nhóc Duy biết chuyện liền kêu ông tài xế chở nó đến ngay bệnh viện.

-Chị 2 ơi ! [nhóc Duy chạy lại ôm chầm lấy nó] 

-Nhóc ơi ! [nó siết chặt Duy vào lòng mà khóc] 

"Cạch" 

Cửa phòng cấp cứu mở ra, ông bác sĩ bước ra tháo khẩu trang ra. Nó chạy lại ôm lấy ông bác sĩ mà hỏi 

-Anh ấy có sao không bác sĩ??? 

-..........:im lặng 

-Bác sĩ nói cháu biết đi, anh ấy có sao không? 

-Rất may mắn cho câu ấy, viên đạn nằm cách tim chỉ có 1cm thôi, nếu lệch chút thì tôi nghĩ. 

-Vậy...vậy...là anh ấy không sao phải không bác sĩ. 

-Chỉ là qua khỏi nguy hiểm thôi, còn tỉnh lại hay không thì tùy vào cậu ta. 

-Cháu...cháu có thể vào thăm anh ấy được không? 

-Được, cô cứ vào. 

Ông bác sĩ nói xong bước đi để nó đứng đó buồn vui lẫn lộn. Nhóc Duy thấy bác sĩ đi chạy lại ôm nó. 

-Cho em vào thăm Hai với. 

-Đi nào nhóc. 

Hai chị em nó bước vào phòng, một căn phòng trắng toát với mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Hai chị em nó ngồi cạnh Nam, nó ngồi nhìn Nam mà nước mắt cứ rơi mãi, nó nắm chặt lấy bàn tay Nam, nguyện cầu cho Nam tĩnh lại. Nhóc Duy nhìn ông anh hai nằm đó, mặt mày tái nhợt, môi tím ngắt, mà mắt thấy cay cay. 

-Chị gọi cho mama chưa? 

-À...chị quên, để chị gọi. 

Nó đứng dậy đi ra cửa lấy điện thoại gọi cho mẹ chồng nó và mẹ nó. 

[giọng nói ấm áp của mẹ chồng nó] 

[bà An lo lắng hỏi] 

Tít....tít....tít 

Tắt điện thoại nó quay vào phòng, nơi chồng nó đang nằm đó. 

-Nhóc, em về nhà nghĩ đi. 

-Không, em muốn ở lại với hai cơ. 

-Em phải về ngủ để mai đi học nữa. 

-Nghe lời chị đi nhóc. 

-Dạ. 

-Em về nha Hai, anh mau tỉnh lại để dẫn em đi chơi đó. 

-Anh mà ngủ hoài là chị hai đi mất đấy. [Nhóc Duy ghé sát tai hắn nói nhỏ] 

-Em về nha. 

-Ừ. 

Nhóc Duy chào nó rồi đi về, nó ngồi cạnh Nam, nắm lấy bàn tay lạnh giá của chồng mình đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. 

-Anh à, bây giờ em mới biết em yêu anh rất nhiều, nhiều lắm anh à, vì vậy anh không được bỏ em một mình đâu đấy, anh mà cứ ngủ hoài là em giận anh luôn đấy. [nó nén nước mắt nhìn anh nói thật nhỏ nhẹ] 

Hắn đang phiu du ở một nơi nào đó, một nơi đẹp như xứ xở thần tiên, cây xanh, bầu trời mát mẻ, một người đàn ông lại gần hắn nhìn hắn mĩm cười đầy trìu mến. 

-Con trai của ta. [người đàn ông nói] 

-Ba...ba phải không? [hắn nghi ngờ hỏi] 

-Đúng là ta đây. 

-Vậy...chẳng lẽ...chẵng lẽ con chết rồi sao. 

Người đàn ông nhìn Nam mỉm cười rồi đưa Nam đến một khu vườn. 

-Con ngồi đi. 

-Mẹ con vẫn sống tốt chứ. 

-Vâng. 

-Mà ba sống ở đâu một mình sao?[hắn nhìn xung quanh rồi hỏi] 

-Đúng vậy, ta thích nơi này, nơi này thật yên bình phải không? 

-Vâng. 

-Có phải mẹ con nhận nuôi một thằng nhóc không? 

-Sao ba biết? [hắn ngạc nhiên hỏi] 

-Ba cái gì mà chẵng biết. 

-Ta có chuyện cần hỏi con. [ông nghiêm mặt nhìn hắn] 

-Có chuyện gì ạ? 

-Con có yêu vợ con không? 

-Vậy mà ba nói cái gì ba cũng biết. 

-Tất nhiên mà yêu rồi ạ. Nhưng tiếc là....[mắt nhìn về xa xăm] 

-Vậy con có muốn trở về bên vợ con không? 

-Ba...ba...nói sao...con...con có thể....trở về sao. 

-Ừm. 

-Tất nhiên là muốn rồi ạ. 

-Nếu con trở về dương gian thì vợ con phải chết. Con có muốn về không? 

-Sao....sao.... 

-Không! 

-Không hối hận đấy chứ. 

-Không bao giờ. 

-Thà con chết còn hơn nhìn cô ấy chết. 

-Được. Vậy mới đúng là con trai ta. 

-Chúng ta đi nào. 

-Đi đâu ba. 

-Đi theo ta rồi sẽ biết. 

Nam và ba hắn i đến một cánh cửa, cánh cửa màu trắng, xung quanh cũng toàn là màu trắng, ba hắn ngừng lại nhìn hắn mỉm cười. 

-Con đi đi. 

-Đi đâu? [hắn ngạc nhiên hỏi] 

-Hãy về với vợ con đi. 

-Nếu con về mà cô ấy chết thì con không về. 

-Con về đi, con dâu ta sẽ không chết đâu. 

-Thật không ba. 

-Thật. 

Ông ấy đẩy hắn vào cánh cửa màu trắng, ông nhìn hắn cười rồi quay lưng đi.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t43038-co-vo-lanh-lung-chuong-10.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận