Ông nội của Vân ngồi quan sát Duy từ nãy giờ. Ông ngắm Duy cho thật kỹ, ông hài lòng vì ngay từ khi nhận được bức hình của Duy ông đã muốn có một thắng cháu giể như thằng cháu Duy này rồi.
Nhìn phong độ và dáng đứng đầy tự tin của Duy, ông mỉm cười và an tâm trong dạ vì với tính cách cứng cỏi và tự tin đầy tài năng như thế này mới có thể đứng vững và chèo chống với cuộc đời. Vân sẽ tìm được một người lý tưởng để bảo vệ và che chở cho con nhỏ trong những lúc vấp ngã và những lúc đau ốm.
Ông Chương không còn gì thắc mắc nữa, ông càng nhìn Duy ông càng hài lòng với quyết định gả Vân cho gia đình của Duy. Trong khi Vân hy vọng ông nội sẽ từ bỏ ý định ép uổng mình lấy Duy thì ông nội lại càng thích Duy hơn.
Bà tuy bắt ép Duy lấy Vân cho bằng được, nhưng bà là một người mẹ thương con, bà không muốn trông thấy cảnh Duy và Vân suốt ngày đánh nhau và cãi nhau vì cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
Nếu hai đứa phải dùng cách đưa nhau ra tòa để kết thúc cuộc sống hôn nhân gượng ép thì có lẽ suốt cuộc đời Duy sẽ không muốn lấy vợ mất và như thế thì còn đâu ước vọng bế cháu và mong có người nối dõi tông đường của bà và ông John nữa.
Bà càng nghĩ bà càng đau cả đầu. Bà lẩm bẩm.
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ. Hôn nhân là gì mà cứ phải chuyển qua chuyển lại như là hàng hóa, và liệu mình có sai lầm khi đồng tình ép Duy lấy Vân hay không…??
Bà Jenny bây giờ cũng nghi ngờ chính khả năng và phán đoán của mình. Bà đã giao động cho cái quyết định sắt đá là phải ép Duy lấy Vân cho bằng được. Nếu Duy mà biết được điều này thì có lẽ anh chàng sẽ lợi dụng ngay cơ hội đẻ trốn thoát cái lưới mà bà Jenny đang bủa vây xung quanh Duy.
Duy thấy bà Jenny cứ đứng ngây ra một chỗ, bà đang lẩm bẩm cái gì đó ở trong miệng. Duy vừa tò mò muốn biết mẹ mình đang nghĩ gì vừa muốn hiểu bà đang âm mưu gì tiếp theo.
- Mẹ đang làm gì đấy con tưởng là mẹ cần phải đi tắm rửa…??
Bà Jenny giật mình, bà mỉm cười khỏa lấp và cố nói cho xuôi để Duy khỏi nghi ngờ những ỹ nghĩ mới chớm nở ở trong đầu của mình.
- Mẹ chỉ đang tính là tối nay cả nhà chúng ta sẽ ăn gì thôi. Vì mẹ không biết là bố mẹ và ông nội của Vân thích gì để gọi….!!
Duy xoay bà Jenny đối diện với mình, anh chàng soi thật kỹ vào ánh mắt bối rối của mẹ rồi vặn hỏi.
- Mẹ đang nói dối con đúng không vì khuôn mặt và ánh mắt của mẹ đang thể hiện và viết hai chữ to đùng là “nói dối” kìa kìa…??
Bà Jenny gạt tay của Duy ra khỏi vai của mình, bà gắt.
- Con có thôi cái tính tò mò của mình đi không hả, mẹ nói cho con biết là con không nên tin vào mấy cái linh cảm vớ vẩn của con vì có ngày con phải hụt hẫng là mình đang đoán sai bét cả….!!
Duy khoanh tay lại. Duy đang chiêm ngưỡng mẹ mình như một con chiên ngoan đạo.
- Con nghĩ là mình đang đoán đúng chẳng qua là mẹ không dám thừa nhận đấy thôi, mẹ nên nhớ là con không hề nói oan cho mẹ bao giờ….!!
Bà Jenny biết là nếu mình còn đứng ở đây nói chuyện thêm với Duy nữa thì thế nào bà cũng nói toẹt hết những suy nghĩ của mình nên bà tìm cách bỏ đi cho nhanh.
Bà phán.
- Mẹ phải đi tắm đây có gì thì chúng ta nói chuyện này sau…!!
Bà Jenny bỏ đi vào trong phòng tắm, bà khép cửa lại. Bà bắt đầu gột rửa hết những bụi bặm trong một quãng đường không hề ngắn mang lại. Hai mẹ con của Vân nói chuyện say sưa về quãng thời gian Vân đi vắng, con nhỏ hỏi mẹ về Thu và các bạn học của mình.
Trời đã tạnh mưa được một lúc rồi. Vũ đưa bàn tay của mình ra, anh chàng muốn xác định là mưa đã tạnh hẳn hay chưa. Vũ mỉm cười vì trời đã tạnh hẳn rồi.
Không khí sau cơn mưa trong lanh và mát hẳn, mọi thứ xung quanh được nước mưa gột rửa hết những bụi bặm bám vào. Nắng rồi lại mưa đó là quy luật của trời đất.
Vũ vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi màu trắng. Vũ leo lên rồi bảo anh chàng tài xế.
- Anh làm ơn đưa tôi ra nghĩa trang gần đây…!!
Anh chàng tài xế hỏi Vũ nghĩa trang nào rồi phóng xe đi. Cơn mưa dứt mọi người lại đổ xô ra đường và con đường trở nên quá tải, xe cộ cứ ngày càng đông hơn trong khi diện tích của nó không hề phình to ra được một tẹo nào nữa.
Anh chàng tài xế chán nản bảo Vũ.
- Xin lỗi anh nhưng chúng ta sẽ phải dành ở đây ít nhất là ba mươi phút nữa thì may ra chúng ta mới rời đi được….!!
Vũ thở dài thông cảm bảo anh chàng tài xế.
- Không sao đâu vì anh cũng đâu có muốn thế mà ở đây hình như đã thành quy luật rồi thì phải vì cứ hễ mưa là lại ách tắc đường…!!
Anh chàng tài xế cười không nói gì. Họ chăm chú nhìn ra hai bên đường, nhìn mọi người khổ sở nhích lên từng bước một như là đang tập đi bước nhỏ.
Chiếc xe tắc xi bị đoàn người đi xe vây kín vào giữa. Tất cả tạo nên một bức tranh lập thể thật là đông. Vũ không muốn nhìn ra ngoài đường nữa mà anh chàng nhắm chặt mắt của mình lại. Vũ muốn thư giãn đầu óc của mình cho thanh thản vì căn bệnh đau đầu kinh niên đang tung hoành.
Lan bước ra khỏi khách sạn trong một trạng thái hoàn toàn là một kẻ chiến thắng, trên môi của cô ta một nụ cười hiểm ác và khinh bi hiện ra.
Cô ta cười khẩy rồi lẩm bẩm.
- Hãy tận hưởng những phút giây sống an nhàn và lầm tưởng vì kiểm soát của mình đi vì chính bàn tay của tôi sẽ cho anh xuống địa ngục….!!
Cô ta đeo cái kính màu đen lên mắt, rồi khẽ vẫy tay một cái một chiếc xe tắc xi màu đen đang đi trên đường dừng ngay lại khi trông thấy một vị khách là nữ.
Lan mở cửa rồi bước vào trong xe. Cô ả yêu cầu anh chàng tài xế lái xe đưa ta đến một cái nhà hàng cách cái khách sạn mà cô ta vừa bước ra không xa.
Trong đầu của cô ta bao nhiêu toan tính hỗn độn được cô ta lập ra một cách chi tiết. Cô ta đang tính toán những thiệt hơn khi giao dịch làm ăn với Dũng. Nhưng tính ra thì cô ta cũng đâu có thiệt thòi gì.
Cô ta bực cả mình vì chiếc xe tắc xi mà cô ta đang đi gặp phải những đoạn đường kẹt xe nên nhích lên từng bước. cô ta làu nhàu bảo anh chàng tài xế.
- Anh không thể nào chọn con đường nào sáng xủa hơn hay sao mà cứ nhất định phải là con đường quỷ quái này….??
Anh chàng tài xế kia mặc dù rất khó chịu trước một cô gái có vẻ bề ngoài quyến rũ nhưng tính cách thì khó chịu và cau có này. Anh ta nhũn nhặn trả lời.
- Xin lỗi cô nhưng con đường nào thì cũng như vậy thôi….!!
Lan chán nản không nói gì hơn nữa. Cô ta móc điện thoại ra rồi gọi cho Dũng. Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động làm điều này vì từ xưa đến này chỉ có Dũng là gọi cho Lan. Cô ta thậm chí không thèm nghe hay thèm nhắn tin trả lời cho Dũng.
Dũng hôm nay nhận được cái vinh dự này vì cô ta có việc cần nhờ đến hắn ta. Dũng mừng như là trúng xổ xố khi nhìn thấy tên của Lan hiện lên trên màn hình.
Lan mỉm cười rồi nói thật ngọt ngào.
- Chào anh, lâu quá rồi mình không gặp nhau. Anh có rảnh không vì em có chuyện cần nói với anh…??
Dũng sung sướng nói ngay.
- Có chứ, anh lúc nào cũng rảnh nhất là khi được gặp một người đẹp như em….!!
Lan cảm thấy kinh tởm và cười khẩy vì thái độ xốt sắng của Dũng đối với mình. Cô ả khôn khéo nói.
- Anh có thể đến cái quán mà mình gặp nhau lần trước được không…??
Dũng nhìn đồng hồ rồi trả lời Lan.
- Anh sẽ đến đó trong vòng mười lăm phút nữa, thế nào anh không bắt em đợi anh lâu đấy chứ…??
Lan thờ ơ bảo Dũng.
- Anh cứ từ từ mà đi vì em đang bị đóng đinh ở đường nên chưa chắc em có thể đến trước được anh đâu….!!
Dũng không nói gì, hắn ta si mê và mê mệt Lan lâu rồi. Đối với hắn đàn bà chẳng là gì cả nhưng với Lan thì lại khác, hắn ta không thể nào cưỡng lại nổi sức hút của Lan nên luôn tìm mọi cách tiếp cận và làm cho Lan vừa lòng thậm chí kể cả những việc xấu xa.
Hắn ta đúng là một kẻ dại gái số một thế giới, trong khi hắn hết lòng hết dạ với Lan. Lan lại không coi Dũng ra gì mà chỉ coi Dũng là một công cụ của mình mà thôi. Tuy phải đi với một kẻ mà Lan ghét nhưng trong nhiều trường hợp và trong những chuyện như thế này Dũng tỏ ra là một kẻ rất hữu dụng.
Dũng vội bỏ cây gậy chọc bi da xuống bàn. Hắn ta bảo bọn đàn em.
- Chúng mày cứ vui đùa đi vì tao còn có chuyện cần làm…??
Một tên đầu đinh lễ phép hỏi Dũng.
- Anh định đi gặp chị Lan à. Nếu thế chắc là chị ấy đang đợi anh ở đấy, anh nên nhanh lên nếu không người đẹp mà giận hờn thì anh chỉ có nước phải gãy lưỡi may ra mới năn nỉ nổi….??
Dũng không nói gì, hắn đang vội nên không có thời gian trả treo với tên đàn em. Trong đầu và trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng và tiếng nói êm dịu của Lan ngự trị mà thôi.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng và thân mật. Duy và Vân bị mọi người cố ý sắp xếp phải ngồi cạnh nhau. Duy và Vân không nói với nhau một lời nào, anh chàng chỉ im lặng ăn uống rồi trả lời đôi câu hỏi của mọi người.
Vân ngược lại con nhỏ lo lắng bồn chồn thấy rõ. Vân cũng không biết là tại sao tâm tư và tình cảm của mình lại không được yên như thế này phải chăng là có chuyện không hay gì đó đang sắp xảy ra.
Vân run run gắp một cọng rau nhưng con nhỏ không tài nào gắp nổi. Duy thấy Vân tự nhiên biến thành một con rùa rụt đầu như thế, anh chàng khẽ lấy bàn chân phải của mình đá nhẹ vào bàn chân trái của Vân. Ý của anh chàng bảo Vân.
- Lo mà ăn đi cho nhanh đi vì tôi có chuyện cần nói với cô…!!
Vân tức lắm vì tự nhiên bị tên Duy này đánh nhưng con nhỏ cố nhìn và không dám phát tiết ra ngoài. Vân sợ bị bố mẹ và ông nội mắng cho cái tội cãi nhau trong lúc ăn cơm với người lớn.
Bà Jenny quan sát không xót một cử chỉ và hành động nào của Vân. Bà phì cười khi thấy mồm của con nhỏ phồng lên khi nhìn Duy đầy tức giận. Bà âu yếm hỏi Vân.
- Cháu ăn gì thì tự nhiên đi nhé vì bác không biết cháu thích gì để gọi nên chỉ gọi theo sở thích của mình mà thôi….!!
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu cám ơn….!!
Ông Chương hỏi Duy.
- Cháu đã học xong và hoàn thành hết chương trình học của mình rồi. Cháu có định hóc thêm nữa hay không…??
Duy buông đũa, anh chàng từ tốn trả lời.
- Cháu mặc dù học đã hoàn thành xong việc học nhưng bể học là bao la thì biết thế nào cho đủ nên cháu vẫn muốn học thêm nữa…!!
Ông Chương gật gù bảo Duy.
- Cháu nói đúng, ông ủng hộ cách suy nghĩ này của cháu. Tuổi trẻ cần phải chăm chỉ học vì chỉ có như thế mới nên người được….!!
Vân không có ý kiến gì, con nhỏ không muốn ăn thêm nữa nên xin phép mọi người.
- Cháu no rồi nên cháu xin phép được ra ngoài trước….!!
Duy thấy Vân đứng lên anh chàng cũng buông đũa bảo mọi người.
- Con cũng no rồi. Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa và nói chuyện đi. Con xin phép được được đưa Vân ra ngoài….!!
Duy nắm tay của Vân rồi lôi con nhỏ đi. Mọi người chỉ khẽ mỉm cười khi thấy thái độ vùng vằng của Vân khi bị Duy kéo đi một cách thô bạo như thế.
Bốn đôi mắt nhìn Vân và Duy đến khi bọn trẻ khuất sau cánh cửa của phòng khách thì thôi. Họ không nhìn theo nữa mà tiếp tục câu chuyện còn dang dở của mình.
Vân bực mình hỏi Duy.
- Anh định đưa tôi đi đâu đây…??
Duy p hì cười bảo Vân.
- Tôi muốn mời cô đi xem phim….!!
Vân kinh ngạc trước cử chỉ quan tâm của Duy giành cho mình. Vân nhìn ra bên ngoài, thấy ánh đèn đã nhập nhoạng ngoài phố. Con đường vẫn còn chưa khô nước mưa, những vũng nước vẫn còn đọng đầy những chỗ trũng.
Không khí mái rượi cho Vân cảm giác thoải mái, con nhỏ dễ dãi hỏi.
- Anh định xem phim gì…??
Duy kéo tay của Vân xuống tiền sảnh, vừa đi Duy vừa trả lời.
- Cứ đến đó rồi cô cũng biết mình cần phải xem phim gì thôi….!!
Vân nghi hoặc hỏi Duy.