Cô gái trên đoàn tàu tốc hành Chương 3

Chương 3
Những cạm bẫy - Kết

Cặp mắt lấm lét của Letto lướt qua hai nhân viên cảnh sát. 

- Có biết bao nhiêu người hỏi mua vé nằm! Làm sao nhớ? 

- Đúng, nhưng sau đó cô ta đã chết. Rất xinh đẹp. Mặc đồ caro xanh trắng. 

- Vậy à? Cô đó hả? Trời, khủng khiếp quá! 

- Thế ra, ông còn nhớ? 

- Nhớ! Một cô gái đẹp hết sức... mà có vẻ ngơ ngác, như con chim non rớt khỏi tổ. 

- Ông xếp được chỗ nằm cho cô ấy chứ? 

- Tất nhiên. 

- Ở đâu? 

- Toa 6 thì phải... Nhưng không nhớ khoang số mấy. 

- Cố nhớ lại xem. 

- Không chắc lắm, có lẽ khoang 12. 



- Cô ấy có một mình ở đấy? 

- Hừm... không. 

- Với ai? 

- Để nhớ xem đã. Không biết là một hay hai người. Chắc chắn có một cậu mặc bludong màu be. 

- Ông có nói chuyện với cô ta chứ? 

- Có, đôi ba câu. 

Letto nở nụ cười hiểu ngầm rất khó coi. Nhân đà, trung uý hỏi luôn: 

- Gạ gẫm cô ta chứ gì? 

- Đại khái cũng có gạ tí tỉnh. Chuyện thường tình phải không? Nhưng thấy không ăn tôi cho qua luôn. Trò vặt vãnh kể gì. Không thiếu con gái, chả cần. 

- Cô ấy xuống ga nào? 

- Cái đó thì chịu. Để xem nào! Xuống Zurich thì phải. Ga cuối cùng của cô nàng mà. 

- Ông có thấy cô ấy xuống tàu không? 

- Không. 

- Qua Zurich có thấy xuống không? 

- Không. Ai để ý làm gì nữa. Tôi nghiệp cô bé! Sao mà chết? 

- Ông không biết thì lạ thật. Báo cả nước Thuỵ Sỹ sáng nay đều đăng tin. 

- Tôi không đọc báo Thụy Sỹ. 

- Tìm xác thấy trong hầm Mulehorzt. Có thể rơi xuống đường tàu này. 

- Anh vặn vẹo tôi chuyện đó hử? Chắc anh là cảnh sát? 

- Đúng. Ông theo tàu tới tận Roma chứ? 

- Tới Roma. 

- Ta còn gặp nhau. 

Trên chặng Francfurt đi Bale, viên cảnh sát Đức cùng Brenxen chuyển chỗ tất cả hành khách nằm toa 6 sang toa khác. Đến Zurich sẽ cắt toa này lại để cảnh sát Thuỵ Sỹ lên khám xét kỹ. Trung uý vào khoang 12 ngồi. Ánh đèn ngủ lờ mờ soi chiếc giường tầng dưới. Cô Epba đã nằm đây đêm hôm kia. Có khi cô đã bị giết trên đó, sau cuộc vật lộn kịch liệt, nếu không bị bất ngờ đánh chết. Có nhiều khả năng chính cô đã tự mình gây ra cái chết thảm thương đó, sắc đẹp của người con gái nhiều khi là con dao hai lưỡi. Trên đoàn tàu ai biết được có những loại người gì? Nhân viên soát vé rụt rè đến gặp trung uý đang gà gật. Trung uý giật mình giơ vé ra. 

- Không, - bác xua tay, thì thầm - Tôi vừa đọc báo Francfurt, có bài về cô bé đáng thương ấy. Tôi cố nhớ lại... 

- Bác nhớ ra cái gì? 

- Nhớ nhưng không dám chắc. Trước khi tới ga Zurich, cô bé đánh thức tôi và hỏi tàu có đi đến Sua không? Ga Sua dưới Zurich. Tôi bảo: Phải trả thêm tiền vé. Điều làm tôi để ý là... Hình như không phải cô ấy trả tiền. Lúc ấy Letto đứng gần đó thì phải. Cô ấy cười, trao tiền cho tôi như thể anh ta vừa trao tiền cho cô bé. 

- Bác cho rằng chính anh ta xúi cô bé đi tới Sua? 

- Có thể lắm. Nhưng anh mới là người làm nghề đặt giả thuyết này, giả thuyết nọ, không phải tôi. Lúc cô bé hỏi tôi là 5 giờ sáng. Tàu sẽ đến Zurich lúc 8h17 phút. 

Trung uý tỉnh hẳn ngủ, đi dọc hành lang tìm Letto. Anh ta nằm trên giường dành riêng cho nhân viên. Brenxen đứng nhìn không dám hỏi, vì anh không được quyền điều tra trên đất Đức. Vả lại, dại gì đánh động. 

Đoàn tàu tới ga Bale. Trong sương mù đêm tối, có một thanh tra cảnh sát Thuỵ Sỹ tới truyền đạt lai lịch của Letto do Interpol cung cấp: sinh ngày 3-10-1934 ở Rey, Cộng hoà Liên bang Đức, quốc tịch Đức, đã có nhiều tiền án, một lần can tội năm 1956. 

Đúng 8h17 phút, tàu tốc hành tuyến Bắc vào ga Zurich. Cảnh sát Thuỵ Sỹ tới còng tay Letto. Hắn thú nhận: thấy cô Epba tỏ ra có cảm tình với gã, gã rủ cô ở lại trên tàu cho tới ga Sua rồi sẽ quay lại Zurich trên chuyến tàu thứ nhất, để có dịp tìm hiểu nhau thật sâu... Nhưng cô gái không cho gã vượt qua giới hạn nào đó, ít ra cũng không cho vượt vào đêm nay, trên con tàu này. Thế là gã đùng đùng nổi giận, bóp cổ cô bé rồi vứt xác qua cửa sổ. Khi khám nhà hắn, cảnh sát còn thấy chiếc máy ảnh Kodak của Epba trong có cuộn phim, quà tặng của ông bố già trước khi cô đi xa. Cuộn phim được trả lại cho ông gần như còn nguyên vẹn... Trừ một tấm chụp bố già rơm rớm nước mắt giơ bàn tay gầy guộc vẫy đứa con yêu khi đoàn tàu chuyển bánh. Lần đầu tiên nó rời tổ ấm, ngờ đâu cũng là lần cuối cùng... Nhũng con chim non khi rời tổ thường thích bay thật nhanh đến những chân trời mới lạ mà không lường hết những cạm bẫy rình rập trên mọi nẻo đường...

Nguồn: truyen8.mobi/t108566-co-gai-tren-doan-tau-toc-hanh-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận