Ngay từ đầu đầu tiên là Thẩm Khâm lên, mỗi người đều hào khí vạn trượng, chờ đến phiên Vô Mẫn Quân, hắn vừa mới vừa đi, ở phía dưới đã không ngừng hôan hô, Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Nam Văn muốn chết, Tây Ương tướng sĩ chúng ta sẽ thành toàn. Gìn giữ đất đai tổ tiên, nhiệt huyết chiến đấu!”
Bên dưới trở nên kích động, mọi người đều vung quyền lên nói: “Gìn giữ đất đai tổ tiên, nhiệt huyết chiến đấu!”
Tiếng reo hò dường như rung động cả đất trời, khiến cho người khác cũng rung động theo.
Ta ngẩng đầu muốn liếc mắt nhìn Vô Mẫn Quân một cái, nhưng mà ánh nắng rất gắt, ánh sáng phản xạ ra từ bộ khôi giáp của hắn quả thật quá sức, ta thật sự là không thể nhìn rõ ràng được.
Vô Mẫn Quân thống lĩnh đội ngũ chậm rãi rời đi, ta nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên có một cảm giác phiền muộn trước nay chưa hề có.
***
“Hi, đã đổi trở lại sao? Chúc mừng nha!”
Bỗng nhiên có người cười nói ở bên cạnh ta, thanh âm mềm mại, còn có một tiếng “Chi”, ta vừa nghe đã biết là Tư Đồ Hữu Tình.
Xoay người, quả nhiên là nàng, ta hơi khoát tay với ám thị phía sau, ý bảo không có vấn đề gì, sau đó nói với Tư Đồ Hữu Tình: “Đúng vậy, ít nhiều là nhờ cô nương.”
Tư Đồ Hữu Tình cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì !”
Ta nhìn nhìn chung quanh nàng, nói: “Sư phụ cô nương đâu?”
Mặt Tư Đồ Hữu Tình suy sụp: “Sư phụ lại không thấy …”
Ta: “…”
Nói thật, ta có một chút hoài nghi Tư Đồ Hữu Tình thật sự có sư phụ sao…
Tư Đồ Hữu Tình khoát tay áo, nói: “Không nói việc này … Ta có việc tìm cô nương rồi.”
Dứt lời, từ trong lòng lấy ra một quyển sổ nhỏ hơi ố vàng, đưa cho ta nói: “Cô nương xem kỹ đi, tốt nhất nên xem cẩn thận một chút, thế mới có lợi —— sẽ có chỗ dùng lớn! Nếu như không xem, sẽ không ổn!”
Tư Đồ Hữu Tình tuy rằng vẫn có chút kỳ quái, nhưng lời nói của nàng mỗi một câu đều có nguyên nhân , ta tiếp nhận quyển sổ, nhìn ra là một quyển y dược, dường như đã rất lâu rồi, ở chỗ trang sách hình như có nhiều vết bẩn nữa.
“Được, ta sẽ xem .” Ta gật gật đầu.
Nghĩ nghĩ, ta hỏi Tư Đồ Hữu Tình: “Trận chiến tranh này… Tây Ương có thể thắng không?”
Tư Đồ Hữu Tình nghĩ nghĩ, nói: “Tùy vào cô nương!”
Ta: “…”
Ta nói: “Ta ở nơi này, cách xa chiến trường vạn dặm, sao lại tùy ta?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Đại bản doanh!”
Trong lòng ta rung động, hơi có chút hiểu được, nhân tiện nói: “Được, ta đã biết, đa tạ.”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Không cần … Cái kia, có thể cho ta mượn một chút tiền sao.”
Ta: “… Đương nhiên có thể.”
Tư Đồ Hữu Tình nhận tiền, ngượng ngùng nói: “Ta bởi vì luôn luôn đi tìm sư phụ, không có tiền … Lại lười kiếm, vừa vặn bán quyển sách cho cô nương, ừm, quyển sách này là của cô nương!”
Ta: “…”
Hóa ra mục đích chính là bán sách sao… Thật uyển chuyển…
Ta cười nói: “Về sau có khó khăn gì đều có thể tìm ta .”
Chỉ chỉ bánh bao, ta nói: “Cô nương chỉ cần để cho bánh bao đến là được.”
Tư Đồ Hữu Tình nói cám ơn, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, nói: “Sư phụ đang ở gần đây!”
Sau đó trong nháy mắt, nàng ta liền biến mất không thấy .
Thật ra ta đã tạo thành thói quen nhưng mấy ám thị sau lưnng thật kinh ngạc. Những ám thị kia là do Vô Mẫn Quân phái tới, lúc trước ta vẫn không cần, nhưng do hiện tại Vô Mẫn Quân kiên trì bảo ta không thể không có vài người bên cạnh, nói là sợ người Nam Văn quốc sẽ lén lút làm gì với ta.
Nhưng bản thân hắn lại không hề có thị vệ… Rõ ràng khả năng đối phương đối phó với hắn lớn hơn, hơn nữa võ công của ta so với hắn cũng không kém hơn…
Ta lúc ấy phỉ nhổ vạn phần, nhưng cho dù hắn đi rồi, ta cũng không để cho ám thị rời đi.
Ai, coi như khó được Vô Mẫn Quân săn sóc tốt như vậy.
* * *
Sau khi Vô Mẫn Quân đi rồi, việc trong triều với các đại thần cũng giống như trước đây không có gì thay đổi lớn, trừ bỏ việc mỗi lần đều phải nghe lén tin tức truyền đến từ chiến trường, sau một lần bị Thẩm Thần bắt gặp, ta tỏ vẻ xấu hổ về sau sẽ không tới nữa nhưng Thẩm Thần lại nói, về sau ông ta sẽ tự mình báo cáo lại cho ta nghe.
Thẩm Thần vô cùng thức thời, ta vô cùng vừa lòng, vì thế mỗi lần bên ngoài có truyền báo về, Thẩm thần sẽ chủ động phái người truyền tin đến —— vì tránh điều tiếng, ông ta không thể đi trong cung.
Làm cho ta vui vẻ chính là Vô Mẫn Quân đã đoán đúng, dường như Nam Văn quốc cũng không lợi hại như bọn họ tuyên bố, hầu như là liên tục bị đánh bại, ta đánh giá Vô Mẫn Quân có thể còn sớm trở lại hơn so với tưởng tượng.
Đại khái là sợ ta nhàm chán, Bình Dương rõ ràng cũng vào cung với ta, ta đi theo Bình Dương học một chút nữ công, thêu một cái túi thơm.
Bình Dương kinh ngạc vui mừng nói: “Hoàng tẩu thêu hai uyên ương sao! Rất giống !”
Ta khiêm tốn nói: “Rất giống, rất giống.”
Kỳ thật ta thêu là một con kỳ lân.
Ngày thứ hai thêu kỳ lân xong, ta định thêu hai uyên ương thử xem, ai ngờ thêu được một nửa bỗng nhiên thân thể không khỏe, Bình Dương cho người đi mời Bạch thái y tốt nhất trong cung tới, sau khi ông ta xem mạch cho ta, vuốt râu nói: “Chúc mừng hoàng hậu, người mang long loại… Thật đáng mừng!”
Ta: “…”
Bình Dương cao hứng phấn chấn: “Thật tốt quá, hoàng tẩu, tẩu mang thai ! sau khi Hoàng huynh trở về, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ !”
Ta còn đang kinh ngạc, trong đầu hỗn loạn , chỉ có thể gật đầu nói: “A, đúng vậy…”
Ngày thứ hai việc hoàng hậu mang thai nhanh chóng truyền ra, ta không biết Vô Mẫn Quân đang ở biên thành có biết được tin tức này hay không, ta có chút hy vọng hắn biết, lại sợ sau khi hắn biết lại ảnh hưởng tới việc đánh giặc của hắn.
Ta mang thai, Bình Dương còn vui mừng hơn ta, mỗi ngày lôi kéo ta, căn dặn bọn hạ nhân làm này làm nọ, mà bụng của muội ấy càng ngày càng lớn, ta thấy Lã Dẫn ở bên cạnh lo lắng đề phòng, liền bảo muội ấy không cần quá chăm sóc ta.
Bình Dương nói: “Muội không sao, hiện tại thai nhi đã ổn định, nhưng tẩu chưa được ba tháng là thời gian nguy hiểm nhất, lúc nào cũng phải cẩn thận ——võ công trăm ngàn không nên dùng nữa.”
Bình Dương lại nói: “Lại nói tiếp, nếu tẩu sinh con gái, muội sinh con trai…”
Ta không biết nói gì: “Ừ, vậy thì như thế nào?”
Bình Dương ngượng ngùng nói: “Vậy cũng không thể kết hôn…”
Ta: “… Đúng vậy, đương nhiên không thể!”
Bình Dương nói: “Vậy thì là huynh muội, nếu muội sinh con gái, tẩu sinh con trai, vậy là tỷ đệ…”
Ta: “Cám ơn muội nhắc nhở! Tẩu thật không biết!”
Bình Dương: “… Vâng. Không cần cảm tạ.”
Ta: “…”
Ta xem thường Bình Dương, muội ấy là muội muội của Vô Mẫn Quân, da mặt làm sao có thể mỏng…
Sau khi mang thai, lòng ta âm thầm có một ý định, nhưng Vô Mẫn Quân chưa trở về, ta cũng không định làm gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Thái y đưa tới rất nhiều an thai dược cho ta, ta xem qua một lượt cái quyển sách Tư Đồ Hữu Tình cho ta kia, một hôm ta nhân dịp rảnh rỗi, dựa theo những gì quyển sách kia viết, hỏi Bạch Thái y nói: “Bạch Thái y, nếu là thuốc dưỡng thai, vì sao ta cảm thấy hình như vẫn còn thiếu một chút? Có phải nên thêm một chút cỏ xa tiền thảo vào hay không?”
Bạch Thái y cười cười, một vết màu đỏ bên tai hơi hơi lay động, nói: “Không phải như thế, cỏ xa tiền thảo là sau khi mang thai sáu tháng mới thêm vào, hiện tại cũng không cần.”
Ta nói: “À, hóa ra là như thế.”
Sau đó ta cũng không hề đề cập tới quyển sách kia của Tư Đồ đưa, phần nội dung bên ngoài cũng chặt chẽ nhớ kỹ .
Bởi vì nguyên nhân mang thai, ta chỉ có thể ở trong cung điện nghỉ ngơi, hoàn toàn không thể ra khỏi cửa, ta vừa nghĩ tới việc ra khỏi cửa đã bị Bạch Thái y cùng vài tiểu cung nữ ngăn lại, giống như người mang thai không phải là ta vậy.
Toàn bộ phạm vi hoạt động của ta nhiều nhất chỉ ở trong nội cung, những chuyện ở bên ngoài duy nhất mà ta biết chính là chuyện chiến sư ở tiền phương truyền về.
Đầu tiên ta dự đoán tối thiểu là ba tháng Vô Mẫn Quân mới có thể trở về, nhưng mà ngoài dự đoán của ta, mới một tháng Vô Mẫn Quân đã trở lại, thế nhưng hắn trở về lại vô cùng bí ẩn —— cứ dựa theo tính cách Vô Mẫn Quân mà nói, nếu là đại thắng trở về, tất nhiên sẽ chiêu cáo tứ quốc, tốt nhất là ở trên đài cao nói: “Thành toàn bọn họ .”
Nhưng ngày hắn trở về, chỉ thông báo cho một mình Thẩm Thần, hai người trở về gặp ta lại có chút quỷ dị.
Thẩm Thần tươi cười đầy mặt, nói với ta: “Hoàng Thượng khải hoàn trở về!”
Vô Mẫn Quân tựa như đang ở sân khấu thong thả bước tới, phía sau có một thị vệ đi cùng, chính là khuôn mặt Vô Mẫn Quân lạnh như băng, vẻ mặt nhìn ta cũng lãnh đạm cực độ mà còn mang theo một chút ghét bỏ, giống như không biết ta, hoặc là ta là kẻ thù của hắn vậy.
Rồi sau đó ta phát hiện, ta đã nhầm một chuyệnn.
Vô Mẫn Quân không phải một mình đến, bên cạnh hắn cũng không phải chỉ có Thẩm Thần cùng với thị vệ kia.
Hắn mang theo Lưu Á.
Ta nhìn thấy Lưu Á, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: “Chúc mừng Hoàng Thượng khải hoàn trở về. Chỉ là Lưu cô nương tới nơi này làm gì?”
“Lưu cô nương?” Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói, “Sau này ngươi sẽ phải sửa lại.”
“Sửa lại?” Ta ngẩn người, nói, “Gọi là gì, Lưu công tử sao?”
Lưu Á “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Không phải.” Vô Mẫn Quân nói, “Phải gọi là hoàng hậu .”
Ta: “…”
“Có ý gì?” Ta khó hiểu, “Ta gọi nàng ta là hoàng hậu?”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu, Lưa Á ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Chuyện này thật sự là rất hoang đường, buổi sáng sớm, Vô Mẫn Quân còn cố ý đào cạm bẫy để cho Lưu Á rơi vào ướt sũng toàn thân, mà lúc trước còn tự mình đá Lưu Á ngã xuống ao sen.
Mà hiện tại sau khi hắn đánh giặc quay về, lại nói với ta muốn kết hôn với Lưu Á, phong làm hoàng hậu?
Ta nhịn không được hỏi: “Hoàng Thượng… Nô tì chỉ có một chuyện muốn hỏi.”
Vô Mẫn Quân lãnh đạm nói: “Hỏi đi.”
“Hoàng Thượng, lúc ngài đánh giặc bị thương tới đầu óc sao?” Ta thật thành thật, cũng thật tin tưởng.
Vô Mẫn Quân: “…”