Đội đặc công kia có khoảng 100 người, vừa đi vào sân huấn luyện lập tức xếp thành nhiều hàng chỉnh tề. Vị huấn luyện viên dẫn đầu chạy tới trước mặt của Tần Vô Sơn, giơ tay lên chào rồi nói:
- Báo cáo thủ trưởng, đội trưởng đội Hắc Lang. Vũ Kiến Phụng, dẫn theo đội Hắc Lang tới chấp hành nhiệm vụ.
Tần Vô Sơn híp mắt lại, trong lòng tự nhủ, cái tay Từ Lí kia đúng là hiểu ý mình. Rõ ràng lại ra lệnh cho Hắc Lang, một trong ba đội đặc công của quân khu Vân Bắc tới.
Như vậy cũng tốt, vừa đủ để thử nghiệm những đội viên kia. Đội đặc công Hắc Lang này là một đội mạnh của quân khu Vân Bắc, mà Vũ Kiến Phụng càng là người nổi bật trong đó. Tần Vô Sơn quay đầu nói với Lâm Vân:
- Lâm Vân lão đệ, tôi muốn tuyển ra ba mươi sáu người trong đội Hắc Lang để đấu với ba mươi sáu người trong đội Long Ảnh, cậu xem thế nào?
Lâm Vân mỉm cười:
- Tần lão ca, chuyện này ông đừng hỏi tôi, mà trực tiếp hỏi đội trưởng Thái Giang là được.
- Bẩm báo thủ trưởng. Long Ảnh chúng tôi nguyện tiến hành tập luyện đối kháng với đội đặc công Hắc Lang. Nhưng tuyển người thì không cần.
Lâm Vân vừa dứt lời, Thái Giang đã tiến lên nói chuyện.
- Chả lẽ các cậu muốn lấy ba mươi sáu người đối kháng với một trăm người của Hắc Lang?
Tần Vô Sơn nghe Thái Giang nói vậy, có chút sững sờ. Ông ta cũng biết người thanh niên Thái Giang này, y là một hảo thủ của quân khu Tế Nam. Nhưng cho dù những đội viên này có lợi hại đi chăng nữa, cũng không thể một mình đấu với ba người của Hắc Lang. Mà thân thủ của Vũ Kiến Phụng này, tuyệt đối lợi hại hơn Thái Giang.
Tần Vô Sơn còn chưa biểu đạt ý kiến của mình, Vũ Kiến Phụng đã âm thầm tức giận. Cái tay Thái Giang này, y cũng đã từng đối đầu trong một trận thi đấu giữa các quân khu. Thái Giang là đại biểu quân khu Tế Nam tham gia. Mình đã giao thủ với y, tuy năng lực của người này không sai, nhưng vẫn còn kém mình một chút. Không nghĩ tới, mới hơn một năm không thấy, người này lại kiêu ngạo như vậy.
- Đội trưởng Thái, một năm không gặp, khẩu khí thật lớn a.
Vũ Kiến Phụng nhìn Thái Giang, trong lòng thực sự không thoải mái. Lại còn nói chỉ cần ba mươi sáu người bọn họ, có thể đối kháng với một trăm người của mình, quả thực là không biết xấu hổ.
- Thủ trưởng, tôi nguyện ý đối tập với đội trưởng Thái, mong thủ 1fcb trưởng phê chuẩn.
Vũ Kiến Phụng còn chưa nói dứt lời, thì bên ngoài đi tới một cỗ xe Jeep.
Sau khi xe Jeep dừng lại, Từ Lí và vài vị quan quân vội vàng xuống xe đi tới. Từ Lí vừa tới, đã nhìn thấy Vũ Kiến Phụng đỏ mặt tía tai. Còn tưởng rằng y có gì mâu thuẫn với ủy viên Tần, tranh thủ thời gian nói:
- Vũ Kiến Phụng, cậu làm sao vậy? Thủ trưởng ở nơi này cậu còn ý kiến gì à?
- Ha ha, không có gì. Chỉ là đội trưởng Thái và đội trưởng Vũ muốn đối luyện mà thôi. Tôi còn chưa ra lệnh thì mọi người đã tới rồi.
Tần Vô Sơn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thực muốn nhìn xem, rốt cuộc là Thái Giang lợi hại hay là Vũ Kiến Phụng lợi hại.
Nghe thấy ủy viên Tần nói vậy. Từ Lí có chút kinh ngạc nhìn Thái Giang. Bổn sự của Hỗn Giang Long Thái Giang, y cũng biết rõ. Thực lực của người này ngang bằng với Đặng Biên của quân khu mình. Nhưng muốn nói y có thể thắng Vũ Kiến Phụng. Từ Lí không tin. Bởi vì lúc ở cuộc thi đấu võ thuật của quân khu. Vũ Kiến Phụng đã từng chiến thắng Đặng Biên. Vì sao hiện tại Thái Giang vẫn còn muốn khiêu chiến với Vũ Kiến Phụng? Hay là Vũ Kiến Phụng tìm tới Thái Giang?
- Tôi không có ý kiến gì.
Thái Giang đợi Từ Lí và ủy viên Tần nói chuyện xong, mới trả lời.
- Vậy mọi người lùi lại, xem hai người tỷ thí trước.
Tần Vô Sơn vừa nói vậy, người khác đương nhiên sẽ không phản bác.
Vũ Kiến Phụng cho rằng thực lực của Thái Giang chỉ là tăng hơn trước kia một chút thôi. Lúc y đến đây, có nghe quân trường Từ nói qua. Thái Giang là đội viên của Long Ảnh. Còn cùng một người là huấn luyện viên Lâm nghe nói là lợi hại, học qua một tháng. Đồng đội của mình là Đặng Biên chính là do vị huấn luyện viên Lâm này đánh cho gãy xương chân. Cho nên y rất muốn sau khi dạy dỗ xong Thái Giang, có thể thử thân thủ của Lâm Vân một chút.
- Huấn luyện viên Lâm, sau khi tôi đấu với đội trưởng Thái xong, còn muốn huấn luyện viên Lâm thỉnh giáo vài chiêu.
Lúc Vũ Kiến Phụng và Thái Giang đi tới giữa sân huấn luyện, đột nhiên y quay đầu nói một câu như vậy với Lâm Vân.
Đội viên của Long Ảnh vốn đang nghiêm túc đứng đó. Nghe Vũ Kiến Phụng nói vậy, đầu tiên là trầm mặc vài giây, rồi không nhịn được mà cười ra tiếng. Ngay cả Tần Vô Sơn và Từ Lí cũng hiểu được cái tay Vũ Kiến Phụng này quá liều lĩnh và lỗ mạng. Mặc dù thân thủ của Vũ Kiến Phụng không tồi, nhưng muốn đánh thắng Lâm Vân, chắc chỉ có nằm mơ.
Nhìn đội viên Long Ảnh vốn nghiêm túc, nghe xong lời mình, rõ ràng lại bật cười, Vũ Kiến Phụng liền biết những người này đang cười nhạo mình không tự biết lượng sức, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Trong lòng tự nhủ, trước đánh bại cái tên Thái Giang này, xem các ngươi còn cười được không.
Nghĩ tới đây, Vũ Kiến Phụng không do dự nữa, xông lên vài bước rồi ra quyền, mang theo tiếng gió đánh dưới nách của Thái Giang. Một quyền này chỉ là ngụy trang, chính thức nguy hiểm là đợi Thái Giang tránh đi thì tung một cước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Y coi thường nhất chính là hạ bàn của Thái Giang không ổn. Một khi Thái Giang tránh đi quyền này, hạ bàn càng thêm không ổn. Vũ Kiến Phụng đoán chừng hai chiêu này đã đủ đánh cho Thái Giang rơi vào hạ phong. Một khi Thái Giang phải co cụm phòng thủ, thì chỉ cần thời gian ngắn là y giải quyết xong Thái Giang.
Kỳ quái chính là Thái Giang không giống như tính toán của Vũ Kiến Phụng là tránh đi, mà là nhấc chân trái lên.
Nhưng chân trái không duỗi thăng, mà dùng bắp chân tiếp một quyền này của Vũ Kiến Phụng. Quyền của Vũ Kiến Phụng đập vào bắp chân của Thái Giang, nhưng chân của Thái Giang không bị đẩy đi, mà là tiếp tục duỗi thẳng, thoáng cái đã đá vào ngực của Vũ Kiến Phụng.
Vũ Kiến Phụng thật không ngờ cước pháp của Thái Giang lợi hại như vậy, nên bị đá lui về sau bảy tám bước, trên ngực đã ẩn ẩn đau. Vũ Kiến Phụng kinh ngạc nhìn Thái Giang. Một cước này tuy đơn giản, nhưng để phát ra là vô cùng khó khăn. Dùng bắp chân đỡ quyền của mình, nếu lực chân không mạnh thì đúng là người si nói mộng. Cái tay Thái Giang này từ bao giờ đã lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là nhờ vị huấn luyện viên Lâm kia? Chỉ là, mới một tháng là có thể dạy dỗ như vậy sao?
Từ Lí đã nhìn ra Vũ Kiến Phụng không phải là đối thủ của Thái Giang, trong lòng càng thêm bội phục Lâm Vân. Tuy không biết Lâm Vân dạy bọn họ như thế nào, nhưng từ thân thủ của Thái Giang, là có thể thấy việc mời Lâm Vân làm huấn luyện viên là chính xác.
- Vũ Kiến Phụng, tôi thấy tỷ thí cá nhân như vậy không bằng anh dẫn theo cả đội Hắc Lang đấu với đội Long Ảnh của Thái Giang, ủy viên Tần thấy như thế nào?
Từ Lí không muốn nhìn thấy thủ hạ đắc lực của mình chịu thiệt thòi trước mặt Thái Giang. Nên chủ động ngăn lại việc luận bàn.
Tần Vô Sơn đương nhiên nhìn ra ý của Từ Lí. Cái tay Vũ Kiến Phụng của quân khu Vân Bắc này coi như là nhân vật số một. Một khi bị thua ở trước mặt Thái Giang, cũng hơi mất mặt. Sĩ khí của Hắc Lang khẳng định cũng đi theo mà giảm xuống. Tuy nhiên, nói đi nói lại, nếu như Long Ảnh để thua Hắc Lang, như vậy sĩ khí của Long Ảnh cũng giảm đi rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Tần Vô Sơn lại có chút không vui. Cái tay Từ Lí này thật biết tính toán. Nhưng nếu Hắc Lang bị bại bởi Long Ảnh, không biết Từ Lí sẽ có biểu lộ gì. Đột nhiên ông ta rất chờ mong đội Hắc Lang thua.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Năng lực cá nhân tuy trọng yếu, nhưng năng lực của tập thể mới là quan trọng nhất.
Từ Lí thấy ủy viên Tần đáp ứng yêu cầu của mình, trong lòng đương nhiên rất vui. Nếu Hắc Lang mà chiến thắng Long Ảnh, như vậy thanh danh của Hắc Lang sẽ vang dội các quân khu.
Lâm Vân lợi hại. Từ Lí thật sâu biết rõ. Nhưng y tin tưởng, dù năng lực có tăng thêm, nhưng thời gian một tháng ngắn ngủi, cũng không tăng thêm bao nhiêu. Thực lực của Thái Giang vốn không tệ, được Lâm Vân huấn luyện qua, có thể thắng Vũ Kiến Phụng cũng không phải là việc kỳ quái gì. Nhưng Từ Lí tin tưởng, ba mươi sáu người trong Hắc Lang, đủ để đánh bại ba mươi sáu người của Long Ảnh mới được tổ chức này.
Đúng vậy, tuy Thái Giang có thể thắng Vũ Kiến Phụng, nhưng thực lực chủ yếu của bộ đội đặc công vẫn là 181e dựa vào thực lực của một tập thể. Thực lực cá nhân mạnh đương nhiên tốt, nhưng không thể gánh vác cả một đội được.
- Vũ Kiến Phụng, tuyển ba mưới sáu người trong đội Hắc Lang để đấu với Long Ảnh của Thái Giang.
Từ Lí một mực không có hảo cảm gì với Thái Giang, huống hồ y còn mạnh hơn thủ hạ giỏi nhất của mình.
- Ha ha. Từ Lí, lần này cậu nhầm rồi. Tiểu Thái không muốn đấu với ba mươi sáu người được chọn lựa trong Hắc Lang, mà muốn khiêu chiến với toàn bộ đội đặc công Hắc Lang.
Tần Vô Sơn ý vị thâm trường nói với Từ Lí.
- Cái gì?
Từ Lí nghe thấy vậy càng thêm tức giận với Thái Giang. Khó trách Vũ Kiến Phụng muốn thách đấu cái tay Thái Giang kia. Quả nhiên là quá kiêu ngạo, càn rỡ. Phải biết rằng, từng thành viên trong đội Hắc Lang đều là tinh anh lựa chọn từ trong quân khu Vân Bắc, mà thời gian thành lập cũng được vài năm rồi.
- A. vậy à. Nếu Hỗn Giang Long Thái Giang đã lợi hại như vậy. Vũ Kiến Phụng, cậu còn lo lắng cái gì, mang theo toàn bộ đội của cậu lên đi.
Nói xong, cười hắc hắc. Các ngươi đã không sợ thì ta cũng không khách khí.
Vũ Kiến Phụng đương nhiên nghe ra ý của Từ Lí, trong đầu cũng đang nghĩ tới điều này. Bất quá, nhìn sang Lâm Vân, y không còn ý khiêu chiến với hắn nữa. Ngay cả Thái Giang mới huấn luyện một tháng, mình còn đấu không lại, nói gì tới việc khiêu chiến Lâm Vân. Ánh mắt của Vũ Kiến Phụng nhìn sang Lâm Vân càng thêm phức tạp. "Xem ra hắn không phải là người mà mình có thể đối phó."
- Vậy các anh muốn đi tới rừng tùng đối kháng hay là trực tiếp ở sân huấn luyện tiến hành đối kháng?
Tần Vô Sơn nhìn Vũ Kiến Phụng và Thái Giang, hỏi.
- Việc này thì do đội trưởng Thái quyết định là được. Tuy nhiên, cá nhân tôi thiên hướng lợi dụng rừng rậm để tiến hành đối kháng hơn.
Vũ Kiến Phụng trả lời trước. Ý định của y không phải là vào trong rừng chiến đấu, mà là nếu như đối kháng ở nơi này, người của y nhiều nhất chỉ có thể đánh ngã người của Long Ảnh mà thôi, lại không thế hung hăng giáo huấn. Nhưng một khi vào rừng rậm, tránh được tai mắt của các vị thủ trưởng ở đây, y muốn giáo huấn như thế nào thì giáo huấn.
- Tôi không có ý kiến gì.
Thái Giang không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Vũ Kiến Phụng.