Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Săn lùng táo bạo
Chương 2: Gặp trúng quỷ cổ.
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cuối hành lang là một cửa thủy tinh trong suốt đi, trên cửa có gắn một tấm biển tên thật dài và lớn. Tấm biển này có bảy chữ to "Studio phong thủy của Lưu đại sư" màu vàng kim. Hai bên treo một bộ câu đối, vế trái là: Cát hung hối lận sinh hồ động, vế phải là: Cực sổ chi lai vị chi chiêm.
Xuyên qua cửa thủy tinh mà nhìn thẳng vào bên trong sẽ thấy Studio hơn ba trăm m² được phân chia thành rất nhiều phòng làm việc rộng rãi. Nhân viên trong đó vội vàng ra ra vào vào, tiếng trả lời điện thoại không dứt, đây nghiễm nhiên chính là một công ty bận rộn. Nghe nói những năm gần đây, ngoại trừ những khách hàng quen thuộc như quan to hay phú quý hiển hách thì Lưu đại sư không thèm tự mình ra tay mà do những chuyên gia phụ trách phong thủy do hắn đào tạo phụ trách xem phong thủy hằng ngày. Có thể đem phong thủy phát triển đến trình độ này cũng có thể nói là chưa có nơi nào tiến hành.
Tuy trong lòng của Ung Bác Văn cảm thấy hoảng hốt nhưng chỉ kinh sợ mà không loạn, ngược lại chân bước Thất Tinh bộ nhanh chóng né tránh rồi quát: "Dạy ta giết quỷ, thần phương cùng ta. Trên gọi Ngọc Nữ, thu nhiếp điềm xấu. Thần sư sát phạt, không tránh ngang ngược, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không kính phục, quỷ nào dám đảm đương? Lập tức tuân lệnh!" Hắn làm chỉ Ngũ Lôi rồi gấp gáp hét "Đánh", chân phải lại giẫm thật mạnh, tay trái ném một tờ phù, ngón tay phải ra sức chỉ về phía trước. Lúc này, lá bùa trên không chợt hóa thành một đường sáng giống như sao băng rồi nhanh như tia chớp đánh thẳng đến quỷ hấp khi ở phía trước.
Một tiếng "Oanh" trầm đục vang lên, ánh lửa tung tóe, non nửa thân thể của con quỷ hấp khí đều bị nổ đến nát nhừ, máu thịt lẫn nội tạng chảy xuống ào ào, đầu cũng chỉ còn lại một bên, não trong óc trắng như đậu hủ dần hòa cùng máu tươi. Con quỷ nọ không khỏi rú lên một tiếng, lộn một vòng rồi bổ nhào trở lại trên vai Phí Tính. Lúc này, nó ôm cổ của Phí Tính một cách chăm chú, đầu dán thật chặt trên mặt, đầu lưỡi đỏ tươi, uốn éo như rắn đang đưa vào trong miệng của lão.
Phí Tính giãy dụa thật mạnh rồi đứng dậy, hai tay nắm chặt yết hầu, trong cổ lão phát ra âm thanh khanh khách thật nhẹ, nhưng không giống như đang hít thở, bởi vì trên khuôn mặt của lão dần trắng bệt, mà những bộ phận không trọn vẹn của quỷ hấp khi thì lại dài ra nhanh chóng.
Elle Vân nhìn không thấy quỷ hấp khí, nàng chỉ thấy đột nhiên Ung Bác Văn ném một lá bùa về phía Phí Tính. Lá bùa trên không trung bỗng nổ tung như pháp, theo đó Phí Tính liền biến thành dáng vẻ thở nặng nề như đang có bệnh nặng, lúc nào cũng có thể ngã lăn xuống đất, nên mới hoảng sợ hỏi: "Tiểu Văn, anh đang làm cái gì vậy?"
Nàng vừa há miệng, lại phát hiện hơi trắng dày đặc toát ra từ trong miệng của mình. Thì ra độ ấm trong phòng liên tục giảm xuống, đến giờ phút này đã giống như trong ngày đông, rét lạnh đến thấu xương. Không nhịn được, Elle Vân rùng mình một cái.
Sắc mặt của Ung Bác Văn cực kỳ chăm chú, tay liền ném một cái kính bát quái bằng đồng từ trong túi cho Elle Vân. Cùng lúc đó, Ung Bác Văn làm một dấu tay về phía nàng. Elle Vân thấy vậy lập tức hiểu ý mà nhận lấy kính bát quái, phóng một bước đến trước cửa sổ. Mặc dù ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu lên người của nàng nhưng cũng không giảm được cái lạnh, cứ như hơi lạnh này từ trong đáy lòng bốc ra, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài không thể nào đẩy lùi. Bên kia, Ung Bác Văn vừa cắn nát đầu ngón tay rồi vẽ mấy cái lên trên lòng bàn tay bên trái. Sau khi lách mình đến trước mặt Phí Tính, tay phải của hắn mạnh mẽ xô ông lão này vào sát bức tường khiến con quỷ hấp khi trên lưng lập tức bị kẹp ở giữa.
Con mắt của quỷ hấp khi đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi của máu, nó hung hăng nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn. Hai móng trước chăm chú giữ chặt cổ họng của Phí Tính, đầu lưỡi không ngừng liếm láp.
"Phá..." Ung Bác Văn quát một tiếng, bàn tay trái giơ cao rồi vỗ vào trên trán quỷ hấp khí. Liền sau đó, một tiếng "Crốp" giòn tan vang lên, đầu của con quỷ hấp khí thật giống quả hưa hấu bị đánh nát, dịch lỏng đỏ trắng phun ra như suối, phần thì rơi trên tường, trên mặt đất, trên thân thể, phần còn lại hóa thành vật thể sền sệt màu xanh lá cây, thứ này bốc lên một mùi hôi tanh nồng nặc.
Quỷ hấp khí không đầu nhảy dựng lên từ trong khe hẹp do bức tường người tạo ra. Trên không trung, thân thể vốn đã bẹp dí của nó dần bành trướng và phục hồi trở lại nguyên trạng. Chỉ là vừa phục hồi như trước, quỷ hấp khí hoảng sợ bỏ chạy về phía cửa ra vào.
Ung Bác Văn lướt đến trước cửa nhanh như điện giật, canh chuẩn lúc quỷ hấp khi vừa tới, đôi tay nhoáng lên, ngón giữa xuất hiện không ít hơn một lá bùa.
Bụp! Con quỷ hấp khí đang chạy về phía trước cứ như đâm vào bức tường mà dội ngược vào trong phòng. Lúc nó vừa vào trong phạm vi của chiếu xạ của tấm gương lớn, Ung Bác Văn liền quát: "Tiểu Vân!"
Elle Vân đã chờ tiếng gọi từ lâu nên khi làm tư thế giơ kính bát quái từ lâu tia sáng phản xạ từ ánh nắng mặt trời được đưa tới ngay vào trong tấm gương lớn.
Một tiếng "Ông!" nhỏ vang lên, trong tấm gương lớn tản mát ra ánh sáng màu vàng, đột nhiên hình ảnh bát quái xuất hiện rồi bao quỷ hấp khí vào trong đó. Con quỷ hấp khí lập tức hóa thành một đám khói xanh và biến mất, không để lại chút tăm hơi nào.
Tấm bát quái rực rỡ ánh sáng vàng lui nhanh về trong tấm gương lớn. Tấm gương lắc lư, rung động tựa như có viên đá ném vào trong mặt nước, theo đó ánh sáng dần ngưng tụ thành một bát quái đồ vàng kim ngay trên mặt gương.
Vốn hình ảnh trong tấm gương không có bóng dàng của người nào nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng, đó đúng là con quỷ hấp khí kia. Quả thật nó đã bị Ung Bác Văn đánh cho thân thể không còn toàn vẹn, đến khi vào trong tấm gương lại bắt đầu tái sinh... Chỉ có điều, lần này quỷ hấp khí nhỏ lại rất nhiều, đại khái chỉ còn một nửa so với lúc trước. Dù bị trấn áp bên dưới bát quái, nó vẫn kêu xèo xèo, đôi mắt ngày càng hồng hơn, nhìn sơ sẽ bắt đầu liên tưởng đến hai cái bóng đèn đỏ đang phát ra ánh sáng mờ mịt như máu.
"Đây là..." Lần này Elle Vân đã nhìn thấy. Đến khi rõ trong gương xuất hiện một con quỷ đen sì thì không khỏi giật mình, bất chợt buông kính bát quái đang ở trong tay, ánh sáng mặt trời cũng dần dần di chuyển khỏi mặt gương.
Ban đầu con quỷ hấp khí muốn động đậy cũng không thể động đậy nhưng khi ánh mặt trời vừa thoát khỏi mặt gương, bát quái cũng biến mất thì nó lập tức nhảy dựng lên rồi va chạm thật mạnh với mặt kính. Lần này lực tới quá mạnh nên liền khiến cái đầu vừa mới tái sinh tiếp tục bị nát nhừ, máu thịt và óc đều dính trên mặt gương.
"Phịch!" Tấm gương lớn lắc lư một hồi rồi tróc khỏi tường mà ngã xuống mặt đất.
May mà tay và mắt của Ung Bác Văn khá lanh lẹ, hắn đã vừa kịp xông về phía trước nâng tấm gương rồi để lại chỗ cũ. Cái đầu nát bấy của quỷ hấp khí ấy thế mà lại vừa thò ra ngoài vừa cố gắng lắc lư để chui ra bên ngoài. Ung Bác Văn thấy vậy, tay trái lập tức đấm mất cái vào cái đầu như dưa hấu nát, một bên liền hét: "Yểu yểu minh minh, Thiên Địa hôn trầm, Lôi Điện Phong Hỏa, mau nghe hiệu lệnh, nay ta tụng chú, có duyên gặp quỷ, đã đến thì đến, trảm quỷ ngàn vạn, nhanh!" Lại phất tay, một tiếng "Bụp" vang lên, quả thật đập trung cái đầu của quỷ nhưng lại dính uế vật tanh hôi. Tuy vậy, Ung Bác Văn cũng không vì buồn nôn mà ném tấm gương, ngược lại rụt tay, kêu: "Tiểu Vân tỷ, ánh sáng!"
"Á!" Elle Vân đang ngơ ngác đến độ mất hồn lập tức phục hồi tinh thần và tiếp tục giơ kính bát quái lên một lần nữa.
Ánh sáng vàng kim ở bên trên mặt kính bát quái liền trấn trụ quỷ hấp khí.
Ung Bác Văn nhẹ nhàng thở ra, không dám chần chờ, hắn lùi lại mấy bước rồi lấy một lá bùa kẹp ở ngón giữa, miệng tụng: "Đô lạt ma sát hống!" Sau đó, nhấc tay dán lá bùa lên trên mặt tấm gương lớn.
"Thằng nhóc kia, ngươi dám tịnh hóa ta ư!" Con quỷ hấp khí vốn chỉ biết la hoảng bỗng nhiên hét lớn, âm thanh vừa cao vừa chói tai, cứ như tiếng gà trống gáy.
Ung Bác Văn lại càng cảm thấy hoảng sợ, tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa lá bùa đã rớt xuống đất. Ngón tay hắn vừa chỉ thằng vào quỷ hấp khí vừa sợ hãi nói: "Nó, nó có thể nói?" Dựa theo lời chỉ dẫn trong sách, sau khi trấn áp quỷ thì miệng lưỡi nó liền bị phong bế, tứ chi không thể hoạt động mới đúng, nhưng hiển nhiên tình cảnh trước mắt đã nằm quá phạm vi của sách vở rồi.
"Thằng nhóc kia, mày không nên xen vào việc của người khác! Coi chừng rước họa vào thân!" Quỷ hấp khí gào rống thê lương, thân thể bị trấn áp trong ánh sáng vàng kim của bát quái đã bắt đầu thối rữa. Cư như vậy, chẳng mấy chốc da thịt sẽ bị nấu nhão thành nước.
Mặc dù Ung Bác Văn kinh ngạc nhưng vẫn còn trấn định, chỉ thấy hắn quát: "Người và quỷ vốn khác đường, ngươi đã rời khỏi nhân thế thì nên chuyển thế đầu thai thật tốt đi. Dù cho vì có cơ duyên mới có thể ở lại nhân gian nhưng đã hại tính mạng con người mà ta không tịnh hóa ngươi thì thì thiên lý ở đâu chứ!"
"Can thiệp vào hẳn sẽ không có kết cục tốt lành! Ta sẽ không bỏ qua cho người đâu!" Bgười quỷ hấp khi đã nát bét, máu thịt đã thủng, nội tạng trong bụng cũng lộ ra ngoài, mạch máu ở trong cơ thể dần tách rời thành những sợi dây thừng treo đầy thân thể, ấy thế mà mùi tanh tưởi đã tràn ra bên ngoài.
"Ta phải tịnh hóa ngươi, để xem ngươi không buông tha ta như thế nào!" Ung Bác Văn thấy con quỷ hấp khí đã chết đến nơi mà còn dám uy hiếp mình thì không khỏi cười lạnh, sau đó lập tức dán lá bùa lên trên mặt gương.
Dưới hào quang của bát quái, lá bùa trở nên trong suốt như thủy tinh, dần dần nhập vào trong tấm gương.
"Thằng nhóc kia, ngươi nhất định phải chết!" Quỷ hấp khí vừa tru vừa dùng sức giãy chết. Tuy đang ở dưới sự trấn áp của lá bùa lẫn bát quái nhưng nó lại có thể tạo ra những âm thanh bang bang khiến chất dịch màu vàng hỗn hợp từ thịt nát, óc tươi văng đầy gương. Đột nhiên một tiếng trầm đục vang lên, mặt gương mở ra, theo đó là bùa vừa vặn chui vào trong gương.
Ung Bác Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khi đã nhận ra quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, khá giống tình cảnh khi vừa vớt từ dưới nước lên. Mùi vị đáng nôn mửa tản ra từ dịch lỏng trên người khiến trong lòng hắn sợ hãi còn nhiều hơn hưng phấn. Lúc này, Ung Bác Văn nhắm mắt để trái tim đập mạnh đến nỗi sắp trào ra khỏi miệng bình tĩnh lại. Sau một lát, hắn mới quay đầu nhìn Elle Vân, người đang giơ kính bát quái nhưng muốn động đậy cũng không dám động đậy, mà nói: "Tiểu Vân tỷ, để xuống đi! Xong rồi."
"Hả? À, à!" Elle Vân bị hù dọa đến mặt xanh môi trắng, vừa nhẹ nhàng thả kính bát quái xuống, nàng vừa hỏi: "Đã xong rồi à?"
"Đương nhiên." Ung Bác Văn cũng cảm thấy hai chân muốn nhũn ra nhưng vẫn cố duy trì sự bình tĩnh: "Anh đã nói Thiên sư đương đại mà xuất mã, thu thập loại tiểu quỷ này không phải chỉ cần một bữa ăn sáng sao? Anh đã bắt nó hóa..."
Hắn vừa nói đến đây, sắc mặt Elle Vân lộ ra vẻ hoảng sợ. Nàng hét một tiếng rồi chỉ vào tấm gương lớn sau lưng hắn: "Coi chừng!". Trong khi kêu, Elle Vân cũng không quên cầm lấy kính bát quái.
Lòng Ung Bác Văn bắt đầu căng thẳng, chỉ thấy phần gáy có một làn âm phong thổi qua, mồ hôi đầy người lập tức lạnh như băng. Trong lúc nhất thời, hắn mặc kệ chuyện gì xảy ra ở phía sau mà lập tức lộn nhào về phía trước. Bỗng sau lưng truyền đến nhưng tiếng vang rất quái dị, giống như có thứ gì đó đang đuổi tới. Đang hoảng loạn, bỗng Ung Bác Văn nhìn thấy ánh sáng vàng kim lập lòe, thì ra hình ảnh bát quái lại hiện lên trên tấm gương lớn một lần nữa. Chưa thấy rõ tình huống, hắn đã gấp gáp xoay người, liền nghe một tiếng giòn rụm vang lên, trước mắt chính là một bóng đen bổ nhào đến trước mặt.
Tình thế đã đến lúc cấp bách, cả thân người Ung Bác Văn ngã ngửa về phía sau, hai tay làm ấn bát quái, miệng thét: "Biến hóa mờ mịt, đã nghe liền đến, sấm mau xuất hiện, nhanh phát âm thanh, úm đề la kê chiếp." Ngón giữa chợt phát ra tiếng nổ, một tia sét màu xanh trắng rời khỏi tay, đánh tới bóng đen. Cái chú Ngũ Lôi hộ thân là một pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ, vừa hại người vừa hại mình. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, vừa đánh ra được một tia sét thì hắn lẫn bóng đen quái dị đều bị sấm sét nổ bung ra. Xung kích khiến hai bóng dáng bay ngược về hai phía như lá rụng trong gió.
Ung Bác Văn ngã xuống mặt đất rắn chắc, thân thể bị chính Ngũ Lôi chú của mình đánh đến khói xanh ứa ra, toàn thân cảm thấy đau như xé làm đôi, đầu óc choáng váng, tứ chi bủn rủn. Nhưng trong thời khác tính mạng mới là quan trọng, hắn không dám nằm bất động trên mặt đất. Sau khi căn rắng nén đau, Ung Bác Văn nhảy dựng lên, mắt nhìn về hướng của kẻ địch.
Vật kia bị sét đánh cũng không nhẹ nên dính trên tường như bùn nhão nhưng vẫn còn cố giãy dụa. Ước chừng thứ này lớn bằng một con chó, thân thể mập mạp lại tròn quay, nhìn sao cũng giống một con sâu róm cỡ lớn, chỉ có điều phía dưới lại có nhiều chân rết thật dài, ở trên đầu mọc ra hai cái râu quái dị. Nó không có mắt, dưới râu vừa vỡ ra một lỗ lớn, dịch lỏng màu xanh lá cây đang chảy ra từ bên trong cái lỗ này.
Ung Bác Văn thấy vậy thì nhất thời cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong lòng, miệng hoảng sợ thốt lên: "Quỷ cổ!"
Con quỷ cổ này giãy dụa trên tường, đột nhiên trên lưng vỡ một lỗ lớn, đôi cánh trong suốt từ đó mở rộng ra. Sau khi run rẩy một chút, nó liền đập cánh bay lên không trung rồi đánh về phía con mồi nhanh như điện giật.