Chương 52 Công an Đồng Hoảng Trốn khỏi thị trấn Đa Minh rồi, Lục Lục và Chu Xung chạy thẳng một hơi, rồi nhìn thấy một thị trấn nhỏ, đi vào rồi họ mới phát hiện ra mình lại đến một thị trấn Đa Minh nữa!
Họ lại nhìn thấy bà già chầm chậm đẩy xe nôi từ trong một con hẻm đi ra, mái tóc chải phẳng phiu, sắc mặt trắng lốp…
Chu Xung nhìn bà ta, rồi hỏi khẽ Lục Lục: “Em còn khát nước nữa không?”
Lục Lục lắc đầu nói luôn: “Không.”
“Được! Chúng ta sẽ đến chỗ khác tìm nước uống.” Nói rồi anh dắt Lục Lục từ từ bước tiếp, tìm đường ra khỏi thị trấn Đa Minh này.
Không có ai truy đuổi họ, cả hai đi đến một ngã rẽ, đổi hướng khác và tiếp tục bước đi.
Lục Lục rầu rầu nói: “Em ngờ rằng ta vẫn sẽ gặp cái thị trấn này nữa. Ta không thể đi thoát…”
Chu Xung ngẩng nhìn trời: “Nếu chúng ta cứ không thể thoát khỏi màn đêm này thì mới là đáng sợ!” Rồi anh nhìn di động, khẽ nói: “Lẽ ra giờ này phải sáng rồi chứ nhỉ?”
Lục Lục nghĩ một lúc: “Thủ đô ở về phía đông bắc, đây là tây nam, chắc do chênh múi giờ nên ở đây trời vẫn còn tối.”
Chu Xung nói: “Mong sao đúng là vì thế.”
Núi ở đây không cao, nhưng ngọn này kề ngọn khác trập trùng, rừng rậm phủ kín, thẳm sâu khó lường. Giữa các ngọn núi là muôn nẻo đường đan xen ngang dọc, có rất nhiều chỗ rẽ chẳng khác gì mê hồn trận. Hai người chỉ còn cách dựa vào cảm giác tiến về phía trước, mỗi khi gặp chỗ rẽ, họ đều phải thận trọng cân nhắc để quyết định nên đi theo hướng nào.
Suốt cả chặng đường hoang vu ấy, họ không hề gặp bất kì phương tiện giao thông cơ giới nào, cũng không thấy xe súc vật kéo, thậm chí cả không một bóng người. Vì thế, khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng còi ô tô, họ rất mừng rỡ, vội ngoảnh lại nhìn. Nhưng xe bị núi che khuất, chỉ thấy thấp thoáng ánh đèn. Một lúc sau xe mới ló ra ở một chỗ ngoặt, ánh đèn pha chói mắt.
Chu Xung vội đưa tay vẫy nhưng nó không giảm tốc. Chiếc xe tải màu xám chạy ầm ầm qua chỗ họ. Chu Xung tức quá văng tục, rồi lại kéo Lục Lục tiến bước. Lúc này phía chân trời bắt đầu hé sáng. Thấy mặt trời mọc, cả hai còn mừng hơn lúc nãy nhìn thấy ô tô. Họ đi chừng hơn một giờ nữa thì nhìn thấy nhà gác và cột ống khói ở Đồng Hoảng.
Chu Xung mừng rỡ kêu lên: “Em ơi, đến rồi!”
Lục Lục nhìn về phía xa xa, nở nụ cười rạng rỡ. Giọng cô rất yếu: “Em phải ngồi một lát đã…”. Và vừa nói xong toàn thân cô mềm nhũn gục xuống. Bao nỗi khiếp hãi chết chóc, nhọc nhằn do thiếu ngủ, không có nước uống… đã khiến cô kiệt sức ngất xỉu.
Chu Xung gọi to: “Lục Lục!” và chạy ào đến ôm lấy cô. Chưa bao giờ anh thấy Lục Lục đáng thương như lúc này. Anh vội bấm vào huyệt nhân trung của Lục Lục, không có phản ứng gì. Mở di động ra, thấy có hai vạch sóng, anh vội gọi ngay số cấp cứu của địa phương. Chừng hơn mười phút sau xe cứu thương đến, đưa Lục Lục vào viện. Lúc xe chạy gần đến bệnh viện thì Lục Lục hồi tỉnh.
Bác sĩ nói cô bị ngất do rối loạn thần kinh huyết quản ngoại vi. Họ truyền dịch cho cô.
Chu Xung ngồi bên nắm tay Lục Lục, mắt anh ươn ướt.
Lục Lục nói: “Chắc anh sẽ không khóc nhè chứ?”
Chu Xung cười: “Anh thấy thương em lắm… Sợ hãi, mệt nhọc đến cùng cực và khát nước ghê gớm thì mới ngất xỉu như thế! Tất cả là do em vì anh…”
Lục Lục: “Thôi nào, em đã không sao cả rồi… đừng đa sầu đa cảm như thế nữa. Chúng ta phải đi báo công an ngay.”
8 giờ 30 phút Chu Xung và Lục Lục bước vào đồn công an huyện Đồng Hoảng.
Phòng tiếp khách rất xập xệ, trên cái bàn tróc sơn có cái phích nước màu đỏ hơi méo mó, tường treo lá cờ do quần chúng tặng.
Người công an trực ban tuổi ngoài 40, hơi thấp lùn nhưng rất vạm vỡ, nói giọng địa phương, anh ta cầm cây bút máy to mập ghi lại lời khai báo của hai người, thỉnh thoảng cắn răng vào cán bút. Chu Xung và Lục Lục ngồi trên cái ghế dài, mỗi khi cựa quậy nó lại kêu cót két. Họ nghĩ rằng đến báo công an là mọi việc sẽ được giải quyết, nào ngờ cách tư duy của bên công an lại khác xa với họ.
Sau khi kê khai rõ họ tên, tuổi, địa chỉ, nơi công tác, Chu Xung thuật lại các tình tiết: bắt đầu từ Khúc Thiêm Trúc, Hồ Tiểu Quân, rồi đến các sự việc anh và Lục Lục vừa trải qua… Người công an vạm vỡ nghe một hồi rồi ngắt lời: “Vụ của anh chị không thể lập hồ sơ được.”
Chu Xung ngạc nhiên: “Tại sao?”
Người công an nói: “Huyện Đồng Hoảng bao gồm 18 xã, 25 đơn vị hành chính thôn, không có thị trấn Đa Minh gì đó mà anh chị nói.”
Lục Lục vội lấy ra tờ giấy có các chữ nổi đưa cho Chu Xung, Chu Xung đưa cho người công an: “Anh xem, đây là sơ đồ tuyến đường mà người mù kia đưa cho chúng tôi, các ký hiệu này nghĩa là thị trấn Đa Minh.”
Người công an giơ tờ giấy lên xem, rồi trả lại Chu Xung: “Chúng tôi làm việc phải dựa trên chứng cứ. Cái này chẳng nói lên điều gì hết.”
Chu Xung nói: “Cũng có thể nó chỉ một cái tên khác…”
Người công an tiếp tục chất vấn: “Ba mạng người tất nhiên là trọng án, nhưng chứng cứ đâu?”
Chu Xung hơi ngẩn người ra: “Không có chứng cứ… nhưng đêm qua bọn chúng lại định hại chúng tôi, chúng tôi là người trong cuộc.”
Người công an hỏi: “Họ định hại anh chị như thế nào?”
Chu Xung tường thuật lại, giọng nói vẫn còn chút kinh hoàng: “Họ dùng micro, gọi loa bảo chúng tôi phải đầu độc lẫn nhau.”
“Anh có ghi âm lại không?”
“Không… nhưng đúng là tôi sờ thấy thuốc độc trong tủ quần áo của khách sạn.”
“Anh có cầm đến đây không? Chúng tôi sẽ đưa xét nghiệm, nếu đúng là thuốc độc thì sẽ lập hồ sơ xử lý.”
“Tôi không cầm theo… À, họ còn hạ căn phòng của chúng tôi xuống lòng đất, căn phòng đó có thể lên xuống!”
“Sao anh chị lại ra được?”
“Về sau phòng đó lại dâng lên…”
“Hai người đang ngủ mê thì phải?” Anh ta vừa nói vừa buông cây bút xuống bàn: “Nói chẳng đâu vào đâu cả! Hai vị có bị mất tài sản gì không?”
“Chu Xung lập tức chỉ vào Lục Lục: “Cô ấy bị mất di động.”
Người công an ngoảnh sang Lục Lục: “Bị họ cướp à?”
Lục Lục khẽ nói: “Tôi nhìn thấy một căn nhà cũ, sợ quá, vứt luôn di động…”
“Chuyện ấy thì liên quan gì đến khách sạn đó?”
Chu Xung trả lời: “Trên đường, chúng tôi còn nhìn thấy một bà già đẩy xe nôi đi đi lại lại, nhưng trên xe không hề có trẻ con.”
Người công an có vẻ hơi bực mình: “Thế thì họ phạm tội gì?”
Chu Xung vẫn kiên nhẫn: “Về sau chúng tôi ra bãi tha ma ở cạnh thị trấn, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, nó bò bằng bốn chân, lại có một cái đuôi rất dài…”
Người công an không chịu nổi nữa: “Tôi đang làm việc, không muốn nghe kể chuyện vớ vẩn.”
Lục Lục bỗng nhớ ra gã công an giả ở Đa Minh: “À, ở thị trấn đó có kẻ giả danh công an!”
“Cô căn cứ vào đâu để nói họ giả danh công an? Nhìn xem, tôi có phải công an giả không?”
Lục Lục nín lặng.
Người công an tiếp: “Hắn có bắt giữ anh chị, có vòi tiền, có hỏi chứng minh thư của anh chị không? Số phù hiệu của hắn là gì, anh chị có nhớ không?”
Lục Lục nhỏ giọng: “Không…”
Chu Xung như chợt nhớ ra: “Ở đó còn có ngân hàng giả nữa! Nếu có quần chúng tố cáo rằng phát hiện ra ngân hàng giả thì các anh có đi điều tra không?”
Người công an gõ gõ cây bút xuống bàn: “Dựa vào đâu để nói đó là ngân hàng giả?”
Chu Xung nói: “Logo! Đó là ngân hàng Công thương nhưng trên biển treo lại vẽ logo ngân hàng Trung Quốc.”
“Anh có chụp ảnh nó không?”
“Không…”
“Nếu thế thì vẫn là một lời tố cáo suông. Chúng tôi không thể huy động lực lượng đi điều tra một ngân hàng không có thật ở một thị trấn không tồn tại.”
Chu Xung hơi nản: “Giả sử khách sạn đó chưa xảy ra án mạng, nhưng riêng chuyện hù dọa khách thì các anh cũng nên cảnh cáo cho họ một trận chứ.”
Người công an hỏi: “Anh nói khách sạn hù dọa anh chị. Được, anh chị có cầm hóa đơn thanh toán ở đó không?”
Chu Xung trả lời: “Chúng tôi phải trốn ra, thì lấy hóa đơn sao được?”
Người công an dường như sắp mất hết kiên nhẫn: “Không hóa đơn thì ai chứng minh nổi anh chị đã vào ở khách sạn đó, đúng chưa? Và, đó chỉ là vấn đề chất lượng dịch vụ, anh chị nên đến khiếu nại với đơn vị chủ quản.”
Chu Xung bỗng nói: “Tôi nhớ ra một nhân chứng…”
Người công an hỏi: “Nhân chứng nào?”
Chu Xung nói: “Cạnh ga tàu hỏa Đồng Hoảng có một anh lái xe tắc-xi, anh ta biết chính xác địa điểm ấy, chính anh ta chở chúng tôi đến.”
Người công an thờ ơ: “Được! Cứ bảo nhân chứng ấy đến, chúng tôi sẽ lập hồ sơ vụ án.” Nói rồi anh ta cất cuốn sổ đi.
Ra khỏi phòng của đội trinh sát hình sự, Chu Xung và Lục Lục im lặng hồi lâu. Thời tiết đẹp, trên phố đông người qua lại, một số người mặc trang phục dân tộc thiểu số lòe loẹt sặc sỡ. Có cả mấy con vịt đang lạch bạch đi trên vỉa hè tìm thức ăn.
Chu Xung và Lục Lục đi hơn mười phút thì đến bãi rộng trước ga. Có một dãy xe tắc-xi đỗ bên đường chờ khách, nhưng hai người nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy anh chàng để ria đã từng chở họ đến thị trấn Đa Minh.
Lục Lục khẽ nói: “Em ngờ rằng tay lái xe đó cũng là người của bọn kia.”
Chu Xung nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta phải bí mật chờ anh ta.” Rồi anh kéo Lục Lục vào một quán cà phê rất nhỏ ở gần đó, ngồi bên cửa sổ. Cửa kính hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ bãi đỗ tắc-xi. Cả hai gọi đồ uống, và ngồi đó nhìn ra ngoài. Trong này cũng thoảng mùi xào nấu món ăn miền đông bắc. Đến trưa, cả hai ngồi luôn trong hiệu cà phê ăn uống no nê, buổi chiều họ tiếp tục ngồi quan sát.
Mặt trời dần ngả về tây. Họ uống nhiều cà phê nên ruột gan cồn cào, lại ngồi quá lâu, toàn thân ê ẩm… nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người lái xe có ria. Anh ta cũng bắt đầu trở nên bí hiểm rồi!
Cuối cùng, Chu Xung đứng lên: “Ta lại đến đồn công an vậy.”
Lục Lục nói: “Vô ích thôi! Anh xem, tay công an đó chẳng mặn mà gì!”
Chu Xung trầm ngâm: “Nhưng anh ta nói cũng có lý.”
Rồi cả hai quay lại đồn công an, có hai anh bảo vệ đang ngồi ở sân hút thuốc lá. Chu Xung và Lục Lục bước vào phòng tiếp dân, vẫn là người công an vạm vỡ lúc sáng trực.
“Chào anh…”
“Tìm thấy người đó chưa?”
“Chưa!”
“Vậy anh chị muốn thế nào?”
“Anh ạ, tôi đã nhớ ra: lúc đi đến thị trấn Đa Minh thấy có tấm biển báo giao thông ghi là cách Đồng Hoảng 14km. Nếu dò theo cự ly đó thì nhất định sẽ tìm thấy cái nơi ấy.”
“Tôi đã nói rồi: không có chứng cứ thì không thể lập hồ sợ vụ án. Chúng tôi cần làm đúng trình tự.”
Chu Xung sốt ruột: “Không phải chúng tôi đến gây phiền nhiễu! Các anh cứ gọi điện về Bắc Kinh hỏi sẽ biết ở Bắc Kinh đã xảy ra hai vụ mất tích, không thấy người cũng không thấy xác! Họ đang rất bức xúc. Họ sẽ cho biết có hai người lên chuyến tàu số 1655 nhưng không xuống ga Quý Dương; các anh có thể liên lạc với công an Quý Dương, họ cũng sẽ nói là có chuyện đó thật! Tôi là ca sĩ, bạn gái tôi viết văn, chúng tôi đến Đồng Hoảng để tìm một trong hai người mất tích đó, cô ấy là bạn chúng tôi cho nên chúng tôi mới mạo hiểm đi tìm. Đêm qua là đêm kinh khủng nhất trong đời, may mà chúng tôi đã chạy thoát ra, rồi đi một mạch về Đồng Hoảng. Gặp được các anh, chúng tôi như gặp được người nhà, như nhìn thấy mặt trời, vậy phiền anh cố giúp cho! Chỉ cần các anh vào cuộc thì nhất định sẽ khám phá ra những bí mật ghê gớm! Trăm sự nhờ anh, xin nhờ cậy anh!”
Người công an mập nhìn Chu Xung, hồi lâu sau mới nói: “Sáng mai tôi báo cáo lãnh đạo, sau đó sẽ trả lời anh chị.”
“Cảm ơn, rất cảm ơn anh!”
Chu Xung và Lục Lục đã nhìn thấy tia hy vọng.
Họ ra khỏi đồn công an Lục Lục nói: “Anh nói em… là nhà văn à?”
Chu Xung cười láu cá: “Đúng!”
Lục Lục trợn mắt: “Em được coi là nhà văn ư?”
Chu Xung tinh quái nháy mắt: “Bốc phét một chút thì đối phương mới coi trọng.”