Ngãi Giai Giai ngủ thiếp trên ghế dài ở trong công viên, gió lạnh thổi vào cô, khiến cho cô không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hơn nữa trên người cô còn mặc quần áo bệnh nhân, khiến cho người ta nhìn cũng biết là người bệnh, mọi người đi nhanh qua bên người cô, không muốn để ý tới cô.
Lúc một bác gái công nhân làm vệ sinh thấy cô, vì vậy đi tới, đánh thức cô, "Tiểu thư, cô tỉnh đi."
Ngãi Giai Giai ngủ không được yên, bị người gọi như thế, liền tỉnh lại, sau đó mở to mắt, nhìn thấy một bác gái đứng ở trước mặt của cô, vì vậy thắc mắc hỏi, "Bác gái, có chuyện gì không ạ?"
Hiện tại cô quá mệt mỏi, thầm muốn ngủ một giấc thật ngon, không muốn làm bất cứ chuyện gì.
"Tiểu thư, cô đừng ngủ ở chỗ này, trời sắp tối rồi, mau về nhà đi."
Trên người mặc quần áo bệnh nhân ngủ ở trong này, chắc là từ bệnh viện bên cạnh đi ra rồi.
"Bác gái, bác cho cháu mượn vài đồng tiền gọi điện thoại được không, sau này nhất định cháu sẽ trả lại cho bác." Ngãi Giai Giai ngồi dậy, cầu khẩn.
"Nhìn cái bộ dáng này của cô nhất định là từ bệnh viện đi ra, số tiền này cô cầm lấy đi gọi điện thoại đi, trời đã tối rồi, nếu không trở về, hơn nữa xem chừng, dường như trời sắp mưa." Bác gái đem một vài đồng tiền lẻ cho Ngãi Giai Giai, nhìn bầu trời rồi nói.
Nếu không nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Ngãi Giai Giai, lại không giống như là người xấu, có lẽ bà sẽ không giúp cô!
"Cám ơn bác gái, thật sự rất cám ơn bác, cháu gọi là Ngãi Giai Giai, chờ sau khi cháu tìm được người thân của mình, nhất định sẽ đem tiền trả lại cho bác." Ngãi Giai Giai đứng lên, kích động mà nắm tay bác gái, rất là cảm kích bà.
Ra ngoài sáu năm, khiến cho cô hiểu được tình người lạnh nhạt của xã hội, giống như người tốt bụng gần như là không có, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay cô lại được gặp.
"Được rồi, mau đi gọi điện thoại, cho người nhà cô tới đón cô trở về đi, tôi cũng phải trở về, bằng không trời mưa thì phiền lắm." Bác gái cầm lấy dụng cụ làm vệ sinh của mình, nhanh chóng bước đi .
Ngãi Giai Giai cầm trong tay những đồng tiền ít ỏi kia, nhưng lại là tiền cứu mạng cô, những đồng tiền này cũng đủ cho cô gọi vài cuộc điện thoại.
Trần Tiểu Ngoạn cùng Ngãi Tiểu Hiên tìm cả một ngày, cũng không có tìm được Ngãi Giai Giai, chán ngán thất vọng mà về nhà, chuẩn bị báo cảnh sát, lúc này điện thoại của Trần Tiểu Ngoạn lại vang lên.
"Mẹ nuôi, mau tiếp đi, có thể là mẹ gọi tới." Ngãi Tiểu Hiên vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lập tức nói.
Điện thoại của mẹ đang ở trong tay cậu, khả năng mẹ còn không biết cậu đã cướp lại túi xách về rồi, cho nên mẹ sẽ không gọi điện thoại của mình, duy nhất chỉ có chính là điện thoại nhà cùng điện thoại của mẹ nuôi.
"Được." Trần Tiểu Ngoạn cũng kích động nói, sau đó tiếp nhận nghe điện thoại.
"Giai Giai, thật là cậu, rốt cục liên lạc được với cậu, cậu rốt cuộc chạy đi đâu, làm sao còn chưa trở về."
Ngãi Tiểu Hiên nghe Trần Tiểu Ngoạn gọi tên của mẹ mình, một ngày qua cậu không cười, rốt cục lộ ra nụ cười.
Là mẹ của cậu, mẹ của cậu rốt cuộc đã tìm được.
"Cái gì, cậu xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở đâu, mình lập tức đi tìm cậu."
"Mẹ nuôi, mẹ con làm sao vậy, xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ rốt cuộc bị làm sao?" Ngãi Tiểu Hiên nghe thấy lời nói của Trần Tiểu Ngoạn, thì vô cùng sốt ruột, ở bên người cô không ngừng la to.
"Cậu không biết mình ở chỗ nào, ông trời, vậy cậu nhìn xem bên cạnh có tòa nhà gì, hoặc là cửa hàng..., mình đi tìm cậu." Trần Tiểu Ngoạn không để ý tới Ngãi Tiểu Hiên, tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Ngãi Giai Giai.
"Được, mình lập tức đến, cậu ở ngay buồng điện thoại đó chờ mình, mình tùy thời sẽ gọi điện thoại cho dãy số trạm này, dùng cái này để liên lạc với cậu." Trần Tiểu Ngoạn nói xong cúp điện thoại, sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị Ngãi Tiểu Hiên kéo lại.
"Mẹ nuôi, con cũng muốn đi, dẫn con cùng đi."
"Được, nhanh lên, mang theo cây dù, hình như trời sắp mưa." Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở.
Ngãi Tiểu Hiên vội vàng mà cầm lấy cây dù ở bên cạnh, sau đó kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, cùng đi ra ngoài.
Ngãi Giai Giai ở trong buồng điện thoại, chờ Trần Tiểu Ngoạn, cô không dám đi khỏi buồng điện thoại, lo lắng sẽ có người tới gọi điện thoại, tránh mang đến bất tiện cho người khác, nhưng mà mắt thấy trời sắp mưa, nếu không tìm chỗ tránh mưa, chỉ sợ sẽ bị dính ướt.
Ầm ầm —— một tiếng sấm vang lên, dọa Ngãi Giai Giai nhảy dựng.
"Xin lỗi rồi ——" Ngãi Giai Giai nói xin lỗi với buồng điện thoại, sau đó đi vào bên trong, lúc này bên ngoài buồng điện thoại nổi lên mưa to ào ào, hơi lạnh trong mưa không ngừng quét qua thân thể của cô, khiến cho cô không ngừng run rẩy.
Cô biết mình tránh mưa ở bên trong buồng điện thoại sẽ mang đến bất tiện ột số người, nhưng mà cô thật sự là không còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể nói thực xin lỗi.
Tề Hiên mạo hiểm mưa to ở trên đường tìm người, căn bản cũng không tìm chỗ tránh mưa, nhưng anh đã tìm một ngày, vẫn là không tìm thấy người.
"Thiếu chủ, cậu làm cái gì vậy, mưa lớn như thế mau tránh mưa đi!" Nghiêm Chính Phong bởi vì không liên lạc được với Tề Hiên, nên đi ra ngoài tìm anh, nhìn thấy xe của anh dừng ở ven đường, thì đi đến che dù giữ chặt Tề Hiên.
"Chính Phong, mau tìm, Giai Giai đang ở gần đây, mau tìm cô ấy." Tề Hiên sốt ruột kích động nói, căn bản không tính tránh mưa, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
"Thiếu chủ, cậu tìm như vậy cũng không phải là biện pháp đâu, mưa lớn như thế, chắc hẳn Giai Giai tiểu thư cũng đã tìm chỗ tránh mưa rồi, sẽ không ở trên đường cái đi loạn." Nghiêm Chính Phong khuyên.
Anh cho rằng thiếu chủ lại đang nhớ đến Ngãi Giai Giai rồi, bởi vậy điên cuồng mà tìm người. Bởi vì không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy thiếu chủ điên cuồng tìm kiếm Ngãi Giai Giai như vậy, mỗi khi anh tưởng nhớ quá độ, sẽ tìm người như vậy.
Tề Hiên nghe xong lời nói của Nghiêm Chính Phong..., dừng bước, toàn thân ướt sũng mà đứng ở dưới cái ô Nghiêm Chính Phong che, trầm tư.
Đúng vậy, anh một đời lừng lẫy, sao lại hồ đồ như thế, mưa lớn như vậy, không ai lại như anh ở dưới trận mưa to mà đi loạn như vậy, như vậy anh tìm nhất định là tìm không thấy, nhưng có một chút có thể khẳng định, là Ngãi Giai Giai nhất định ở thành phố A.
"Chính Phong, lập tức phái người ở thành phố A triển khai tìm kiếm, Giai Giai ở chỗ này."
"Thiếu chủ, tôi biết rõ nên làm như thế nào, nhưng mà hiện tại cậu phải về thay đổi quần áo trước, bằng không sẽ bị bệnh, nếu như chúng ta tìm được Giai Giai tiểu thư rồi, mà người lại ngã bệnh, cái này thật không đáng!" Nghiêm Chính Phong nói nhấn mạnh.
Mỗi khi thiếu chủ bọn họ tưởng nhớ Giai Giai tiểu thư, đều rất điên cuồng, bọn họ có thể làm chính là tận lực đi đến an ủi anh, nhưng vì sao lúc này thiếu chủ bọn họ lại khẳng định Ngãi Giai Giai ở ngay tại thành phố A như vậy?
Trong lòng Nghiêm Chính Phong có chút nghi vấn, nhưng vẫn không hỏi.
"Đi thôi." Tề Hiên cảm thấy Nghiêm Chính Phong nói đúng, vì vậy xoay người rời đi.
Anh tìm như vậy cũng không phải là biện pháp, có lẽ đã biết Ngãi Giai Giai ở nơi nào rồi, muốn tìm thấy cô ấy còn không dễ dàng sao?
Tề Hiên đi theo Nghiêm Chính Phong trở về, sau đó lên xe, xa xa, Ngãi Giai Giai còn đang ở trong buồng điện thoại chờ Trần Tiểu Ngoạn. Nếu như Tề Hiên lại đi về phía trước hơn 10m, tin tưởng sẽ nhìn thấy trạm điện thoại này rồi, nhưng vẫn là bỏ lỡ.