Cạm Bẫy Hôn Nhân Chương 79: Cái giá của việc nói dối, cô không chịu nổi đâu!

Đính hôn? Lông mày Cận Hạo Nhiên nhíu chặt, không nghĩ rằng Cố Thịnh sẽ có yêu cầu như thế. Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt và Cố Tâm Ngữ, anh không đành lòng nhìn hai người họ thương tâm, nhưng giờ phút này, anh nên vì Duyệt Duyệt mà đáp ứng đính hôn cùng Tiểu Ngữ sao?

Anh biết Tiểu Ngữ lệ thuộc vào anh, nhưng người anh yêu là Duyệt Duyệt.

Anh có thể lấy thân phận anh trai ở bên người Tiểu Ngữ làm bạn, chăm sóc cô, nhưng, muốn kết hôn...

Anh bắt đầu do dự, anh biết, nếu không yêu mà cưới cô ấy, đến cuối cùng, cho cô ấy chỉ có thương hại, nhưng hiện tại...

Anh lại không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục thống khổ như vậy nữa!

Ngoài mặt Cận Hạo Nhiên rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang cực kỳ mâu thẫn, anh nên làm gì bây giờ?

"Tôi cần thời gian suy nghĩ!". Cận Hạo Nhiên im lặng xoay người, nếu như có thể đổi lại tự do cho Duyệt Duyệt, anh có thể vứt bỏ tình yêu đối với Duyệt Duyệt để đi yêu người con gái khác sao?

Anh không dám khẳng định! Từ lúc bắt đầu biết Duyệt Duyệt, trong lòng anh cũng chỉ có một cô gái. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cô vẫn là động lực của anh. Anh không thể không thừa nhận, sau khi thấy Cố Tâm Ngữ, anh tỏ ra quan tâm cô ấy, nhưng phần lớn là bởi vì sự dịu dàng của cô ấy có nét giống Duyệt Duyệt.

Giống nhau ở đôi mắt trong veo, giống nhau đều cần người thương tiếc!

Cố Thịnh nhìn bóng lưng Cận Hạo Nhiên rời đi, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lùng, người đàn ông này sẽ hy sinh hôn nhân của mình vì Tả Tình Duyệt sao?

Nhưng riêng anh thì hết sức chắc chắn, bất luận đáp án của Cận Hạo Nhiên là gì, anh cũng không cho phép Cận Hạo Nhiên tổn thương Tiểu Ngữ, cũng như anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tả Tình Duyệt!

Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, mang theo sự mạnh mẽ đi ra khỏi thư phòng. Khi đi qua phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở, bước chân anh đột nhiên dừng lại, cửa phòng hé mở, không biết tại sao, anh như bị kích thích, đẩy cửa ra, bước chân vào. Trong phòng một mảnh hắc ám, Tả Tình Duyệt vẫn chưa về, nhưng trong không khí đều là mùi thơm nhàn nhạt thuộc về cô, khóe miệng anh giương lên.

Nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nhớ lại lúc ở Mĩ, anh thô bạo chiếm lấy cô, thân thể đột nhiên căng thẳng, đáng chết, anh đang nhớ thân thể của cô!

Khẽ nguyền rủa ra tiếng, Cố Thịnh mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia tối tăm, giờ phút này, anh không có nửa điểm muốn rời khỏi ý niệm trong đầu.

Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, không phải sao?

Hưởng thụ thân thể của cô là việc hết sức bình thường, anh cần gì phải bắt buộc bản thân chịu đựng?

Khóe miệng nâng lên một nụ cười tà, Cố Thịnh ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng chờ đợi người chủ của gian phòng trở về...

Một chút lạnh lẽo thoáng qua thân thể Tả Tình Duyệt khiến cho cô thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, cô đã ngồi ở chỗ này bao lâu rồi?

Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, bây giờ thân thể cô không giống trước đây, không thể để cho mình chịu rét, ngã bệnh được.

Tả Tình Duyệt vội vàng đi vào trong nhà chính, khi đi ngang qua cầu thang lầu hai, theo bản năng, cô liếc mắt nhìn sang phòng Cố Thịnh, anh đã ngủ chưa? Tối hôm nay Tôn Tuệ San chưa trở về!

Gạt bỏ những suy nghĩ không nên có, Tả Tình Duyệt đi tới gian phòng của mình.

Đẩy cửa ra, Tả Tình Duyệt không mở đèn mà trực tiếp đi về phía phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt xong, vào lúc cô trở lại trên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt, cô đột nhiên nhìn thấy Cố Thịnh đang nằm trên giường, trận địa sẵn sàng đón địch nhìn cô.

Tả Tình Duyệt thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau, tại sao anh lại ở chỗ này?

"Tới đây!". Trong mắt Cố Thịnh 1ff4 hiện lên một chút không vui, cô không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao?

Trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, hành động như vậy càng kích thích Cố Thịnh tức giận, "Đừng chọc giận tôi, cái giá đó cô không thể chịu đựng nổi đâu!".

Lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, anh nói không sai, chọc giận anh không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng anh đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cô, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn trần trụi. Dục vọng trắng trợn, những gì cô chịu đựng trong quá khứ còn chưa đủ sao?

Bây giờ, nhớ tới sự hành hạ thô bạo của anh, lòng cô vẫn còn sợ hãi, ngay cả thân thể cũng đau đớn theo.

"Tôi muốn cô!". Cố Thịnh không e dè mà nói ra mục đích cùng ý tưởng của mình, nhìn Tả Tình Duyệt không chớp mắt, đồng thời cho cô một lý do tốt nhất, "Chúng ta là vợ chồng, đây cũng là nghĩa vụ của cô, không phải sao?"

"Hôm nay em không tiện, cái đó... tới... Có thể không...". Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, cố gắng nghĩ ra một cái cớ thích hợp, nhưng cái cớ này vừa nói ra khỏi miệng, cô liền chột dạ, cô biết Cố Thịnh không dễ dàng buông tha cho người khác như vậy!

Quả nhiên, dưới ánh đèn nhu hòa, Cố Thịnh nhíu mày, "Cái đó tới?"

Giọng nói kia càng làm cho lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, không cẩn thận chống lại đôi mắt sắc bén của anh, cô có cảm giác như bị người khác nhìn thấu sai lầm của mình.

Cố Thịnh hơi híp mắt, cái đó tới? Cái cớ cũ rích, sao anh không biết, người phụ nữ đang mang thai mà bạn tốt còn có thể viếng thăm đúng hạn chứ! Cho dù không mang thai, anh cũng biết không thể nào, bởi vì đối với thân thể của cô, anh rõ như lòng bàn tay.

Trong mắt thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, duỗi bàn tay, cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, lôi cô về phía mình, bàn tay không chút do dự dò xuống giữa hai chân cô.

"Không! Thịnh, em thật sự...". Trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, cô không cách nào tưởng tượng được hậu quả của việc lừa dối Cố Thịnh.

"Thật thế sao? Thật không tiện?". Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên một nụ cười tà, cúi người, phả ra hơi thở bên tai cô, ánh mắt trở nên châm chọc, bàn tay không dừng lại mà đi xuống thăm dò, "không tiện, tôi tự mình xem một chút thì biết chứ gì!".

Dứt lời, Tả Tình Duyệt cảm thấy quần lót của mình bị anh kéo xuống, một cỗ lạnh lẽo từ giữa hai chân thoáng qua thân thể của cô, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, trên lỗ tai truyền đến một hồi đau đớn, ngay sau đó thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên ở bên tai.

"Không phải là được hay không? Thực tế là trong lòng cô không muốn hay thân thể cô không tiện?". Cố Thịnh trừng phạt cắn một cái lên vành tai cô, giọng nói không vui, trong nháy mắt, phần ác trong con người anh lại nổi lên. Lúc này, anh giống như một ác ma, muốn từng miếng từng miếng nuốt cô xuống.

"Thật xin lỗi... Em không phải...". Lời nói của Cố Thịnh khiến lòng Tả Tình Duyệt tràn đầy sợ hãi, cô không phải cố ý muốn gạt anh, nhưng cô không còn cách nào khác...

"Phụ nữ đừng nên nói dối trước mặt tôi!". Cố Thịnh ổn định môi của cô, khi nếm đến vị ngọt của cô, dường như, đầu óc anh có một đóa pháo hoa nở rộ ra, so với trong tưởng tượng, anh còn khát vọng hôn môi cô hơn, mà thân thể của anh cũng đang sôi trào, muốn lập tức vọt vào người cô.

Anh không thể không thừa nhận, anh bị cô thu hút, bị người phụ nữ này mê hoặc!

Anh ghét cảm giác nội tâm bị khống chế, năm ngón tay hung hăng bóp da thịt trắng như tuyết của cô, mượn việc đối xử thô bạo với cô để chứng minh mình chỉ mê muội thân thể của cô, mà trái tim anh thực sự hận cô!

Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt cau mày, nhưng cô cố nén, cô biết, biểu hiện của mình càng thống khổ thì sẽ nhận được càng nhiều đãi ngộ thảm hại hơn!

"Duyệt Duyệt...". Cố Thịnh nhỏ giọng lẩm bẩm tên của cô, ngữ điệu dịu dàng kia khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cảm giác trở lại thời điểm anh trăm bề che chở cho cô, nhưng một giây sau, lời anh nói ra lại lôi cô quay về thực tế.

"Không phải cô nói là cái đó... Tới sao? Tôi muốn xem máu chảy, nhất định sẽ rất kích thích!".

"Không, anh không thể!". Theo bản năng, Tả Tình Duyệt đẩy thân thể anh ra, chảy máu? Anh nghĩ như vậy sao?

Cả người bị một luồng khí lạnh như băng bao vây, Tả Tình Duyệt nhìn người đàn ông trước mắt, bây giờ trông anh như một ác ma, khiến cho cô có cảm giác anh không nói đùa!

"Thế nào? Cô sợ hãi chuyện gì?". Lông mày Cố Thịnh hơi nhíu, đương nhiên anh biết cô đang sợ cái gì, cũng chính vì như thế, anh mới dùng phương pháp này mà hành hạ cô!

Sợ? Anh muốn cô sống trong sự sợ hãi. Vì cô, Cận Hạo Nhiên có thể dùng hôn nhân của mình để đổi lấy tự do cho cô. Vì cô, Kiều Nam không sợ đối nghịch với anh khắp nơi. Anh nên cảm thấy may mắn vì mình có một người vợ được nhiều người yêu thích như vậy không?

Thật là châm chọc!

Trong mắt mang theo tức giận, nhưng động tác của anh lại trở nên cực kỳ dịu dàng, không biết hôn bao nhiêu lần lên đôi môi của cô, lên cổ cô, hôn bầu ngực lộ ra trong không khí của cô, mỗi một nơi anh chạm đến đều làm cô sợ hãi run rẩy.

"Nói cho tôi biết, cô sợ hãi cái gì?". Cố Thịnh khẽ cắn vành tai của cô, ở bên tai cô nỉ non.

"Em... Em không sợ hãi, em không sợ hãi!". Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, cô tự nói với mình, Cố Thịnh không biết mình mang thai, nhất định không biết, cho nên không cần sợ anh, một khi luống cuống, sẽ dễ dàng lộ ra, mà một khi lộ ra, cái giá phải trả cô không thể nào chấp nhận nổi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

"Không sợ sao? Thật sự không sợ?". Cố Thịnh đột nhiên tiến vào thân thể của cô, anh thích thú khi thấy cô không thích ứng nổi mà nhíu chặt lông mày, nhưng đáng chết ở chỗ, khi ở trong thân thể của cô, anh cũng thoải mái cực kỳ. Ở trên giường, Tả Tình Duyệt là người phụ nữ kết hợp với anh hoàn hảo nhất, dường như, cô sinh ra là để dành cho anh, ở trên người của cô, anh luôn có thể tìm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có.

Chỉ bằng một điểm này, anh cũng muốn cầm tù cô cả đời, khiến cô trở thành nữ đầy tớ dành riêng cho anh!

Nhưng... Nghiệt chủng trong bụng cô thật chướng mắt...

Trong mắt thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn, bỗng nhiên, Cố Thịnh gia tăng sức lực, trong đầu xuất hiện hình ảnh máu tươi đầm đìa, màu đỏ 1df4 chói mắt kích thích thần kinh của anh, dường như, ác ma trong anh đã hoàn toàn thức tỉnh, động tác vốn dịu dàng trở nên thô bạo, mỗi một lần đều muốn đem cô bóp nát!

"Không... Cố Thịnh... Cầu xin anh nhẹ một chút...". Không chịu nổi sự va chạm điên cuồng của anh, Tả Tình Duyệt thống khổ cầu khẩn, đột nhiên, cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến, trong nháy mắt, sắc mặt của cô tái nhợt, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cô nỗ lực muốn tránh thoát khỏi trói buộc của anh, không biết lấy sức từ đâu, Tả Tình Duyệt ra sức đẩy người đàn ông trên người ra.

Vẻ mặt Cố Thịnh âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cuộn tròn lại, cô dám đẩy anh ra!

Đau đớn từ bụng truyền tới khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, dường như cô cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ trong cơ thể mình.

"Không... đừng...". Tả Tình Duyệt nắm chặt khăn trải giường, giống như đang cố gắng giữ lại cái gì đó, gương mặt nhăn nhó đau đớn, giờ phút này, không ai có thể hình dung nổi sự thống khổ mà cô đang phải chịu đựng.

Nhìn thấy tình trạng của cô, Cố Thịnh khẽ cau mày, ánh mắt rơi vào trên giường đơn, màu máu đỏ tươi đập vào mắt anh giống hệt hình ảnh anh tưởng tượng ban nãy, nhưng nhìn diện tích màu đỏ càng lúc càng lớn, đột nhiên tim anh đau nhói.

Đây là điều anh muốn sao?

"Cứu em...". Tả Tình Duyệt không còn quan tâm chuyện Cố Thịnh biết sự tồn tại của đứa nhỏ sẽ nguy hiểm đến cỡ nào nữa, cô đột nhiên có loại ảo giác, mình sắp mất đứa bé này rồi!

Tâm bị đau đớn bao quanh, trên mặt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cầu khẩn nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng cô cảm thấy thật vô dụng, trong lòng hiện lên một tia khổ sở, anh hận cô còn không kịp, anh muốn nhìn thấy cô thống khổ kia mà?

Anh sẽ không để cho cô sinh hạ đứa nhỏ của anh, chỉ vì cô không có tư cách!

Cô cầu xin anh có tác dụng sao? Anh sẽ không thương hại cô!

Lúc này, cô thấy bản thân mình đáng thương biết bao, đôi tay đặt lên trên bụng, dường như muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với đứa nhỏ.

Thật xin lỗi! Mẹ bảo vệ con không tốt!

Thật xin lỗi! Để cho con lấy phương thức này rời đi!

Cô hối hận, cô đã ngây thơ cỡ nào khi muốn sinh con nối dõi cho anh, nhưng điều làm cô đau lòng nhất là đứa nhỏ còn chưa kịp nhìn thấy thế giới tốt đẹp này liền yên lặng biến mất ở trong bụng cô.

"Tôi... hận anh!". Thanh âm Tả Tình Duyệt nghẹn ngào, cô hận anh không cho cô dù là một cơ hội hèn mọn nhất. Cô hận anh vô tình cho cô tổn thương đau đớn nhất. Cô hận anh dẫn cô vào trong thế giới của anh rồi tùy ý chà đạp!

"Tôi... Thật sự hy vọng, chưa bao giờ gặp gỡ anh!". Khóe miệng Tả Tình Duyệt hiện lên một nụ cười khổ, thật là đau! Bụng của cô thật là đau!

Oanh một tiếng, lòng Cố Thịnh đột nhiên chấn động, cô hận anh! Còn hối hận vì đã gặp anh!

Không hiểu vì sao, vừa rồi lòng anh còn vô cùng tàn nhẫn nhưng khi đối mặt với khuôn mặt bi thương của cô, chứng kiến máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể cô, anh không thể chịu đựng nổi!

Trong mắt hiện lên vẻ bối rối, anh không biết làm sao.

"Duyệt Duyệt...". Nhìn thấy cô yếu đuối ngất đi, sắc mặt Cố Thịnh tái nhợt, nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho cô, ôm cô chạy ra khỏi phòng.

"Mau, lái xe, lái xe đến bệnh viện!". Cố Thịnh lớn tiếng kêu, đột ngột xuất hiện biến cố khiến mọi người trong biệt thự cũng kinh hoàng, tài xế lập tức chạy đi lấy xe, người hầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô chủ, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Cố Thịnh ôm Tả Tình Duyệt lên xe, dọc theo đường đi, Cố Thịnh phân phó tài xế chạy với tốc độ nhanh nhất, trong lòng anh càng thêm hoảng loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Tả Tình Duyệt không thể có chuyện!

Anh không cho phép cô xảy ra bất cứ chuyện gì!

"Lái nhanh một chút đi!". Cố Thịnh ra lệnh lần nữa, thanh âm vội vàng trước nay chưa từng có, ôm chặt Tả Tình Duyệt vào trong ngực, mặt cô không có chút huyết sắc nào khiến lòng anh nhói đau, anh đã làm gì thế này?

"Tả Tình Duyệt, em mở mắt ra cho tôi, tôi lệnh cho em mở mắt ra!". Cố Thịnh chợt phát hiện ra rằng, anh càng hận cô bao nhiêu thì lại càng yêu cô bấy nhiêu!

Người phụ nữ đáng chết này đã sớm chiếm lấy tim của anh, khống chế thân thể của anh!

"Em tỉnh lại cho tôi!". Không có sự cho phép của anh, cô không thể có chuyện. Anh còn có thù chưa báo, anh còn phải bắt cô chịu đựng sự trả thù của anh, anh phải cầm tù cô cả đời, trước khi anh chán, cô phải sống cho thật tốt!

Nhưng mặc cho anh kêu thế nào, nổi giận thế nào, ra lệnh thế nào, đôi mắt Tả Tình Duyệt đều đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt còn lưu lại nước mắt, nếu không có hơi thở yếu ớt kia, người ta sẽ nghĩ rằng cô đã chết!

Trong đầu hiện ra lời nói vừa rồi của cô, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua một chút tàn nhẫn, "Nếu như đối với tôi chỉ có hận thì em cũng phải giữ lại mạng của mình, đời này chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy đi!"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/cam-bay-hon-nhan/chuong-74/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận