QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 56: Dẹp yên
Dịch giả: NAMKHA295
Biên tập: Oll
“Đứng lại!”
“Không được chạy!”
Mấy tay cảnh sát đặc nhiệm đang chĩa súng đứng ngoài cửa đều chạy vào trong phòng, nhanh chóng lao đến chỗ cửa sổ đuổi theo Vân Hi.
“Không cần đuổi!”
“Tổng cục trường…”
“Ta nói là không cần đuổi!’
“Vâng…”
Vẻ mặt Lệ Lôi hơi âm trầm nhưng y vẫn bình tĩnh nói với đám cảnh sát đặc nhiệm: “Các anh đã vất vả lắm rồi! Giờ cũng không còn sớm nữa, các anh nên về nghỉ ngơi đi!” truyện copy từ tunghoanh.com
Đám cảnh sát đặc nhiệm vừa lao vào phòng nghe vậy liền lắc đầu: “Tổng cục trưởng khách sáo rồi, những chuyện như thế này là bổn phận của chúng tôi mà!” Nói xong thì cả đám thi lễ với Lệ Lôi rồi đi hết ra ngoài.
Thấy vậy, vị Võ giả cấp chín Chương Thủ Thành nhanh bước tới nói khẽ với đám cảnh sát đặc nhiệm đang rời khỏi phòng mà không chờ Lệ Lôi căn dặn: “Mọi người, chuyện xảy ra ở đây hôm nay, tôi mong rằng mọi người đừng truyền ra ngoài… Nói cách khác thì mỗi người trong tổng cục như chúng ta đều phải có trách nghiệm khi lơ là cảnh giác, để cho hung thủ giết người dễ dàng lẫn đến cũng như chạy trốn khỏi đây!”
Rõ ràng là vị tổng cục trưởng cục cảnh sát Lệ Lôi bị hung thủ dí kiếm vào cổ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết thành Tinh Diệu này sẽ nổi lên sóng gió gì. Tất nhiên đám cảnh sát đặc nhiệm này cũng không phải là những kẻ ngu ngốc, họ biết rõ điều gì nên nói và không nên nói.
Nghe xong những lời dặn dò của Chương Thủ Thành, mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đợi đến khi đám cảnh sát đặc nhiệm rời đi, Chương Thủ Thành mới bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn tổng cục trưởng của mình, chần chừ một lát mới nói: "Tổng cục trưởng đại nhân… chuyện này…”
“Cậu không cần phải nói gì thêm!”
Sắc mặt Lệ Lôi lúc trắng lúc xanh, có vẻ như y đang đứng ở bên bờ giận dữ. Với tư cách là tâm phúc của tổng cục trưởng, Chương Thủ Thành nhận ra tâm trạng của thủ trưởng mình không được tốt lắm. Tinh mang lộ ra trong mắt Lệ Lôi không lớn hơn trước, có vẻ như y đã già đi nhiều.
Lệ Lôi trầm mặc một lát rồi liếc mắt nhìn sang cuộn băng ghi hình mà Vân Hi để lại trên bàn trà.
Không cần Vân Hi nói thì y cũng biết trong cuộn băng này ghi lại điều gì.
“Đem cuộn băng này đến viện kiểm sát đi! Chuyện tiếp theo nên xử lý thế nào chắc cậu cũng biết rồi chứ!”
Chương Thủ Thành nhất thời kinh hãi! Viện kiểm sát?! Đó chẳng phải là cơ quan thi hành án ở thành Tinh Diệu sao, cũng tương tự như một tòa án quân sự của quân đội rồi. Phải chăng ý của tổng cục trưởng là…
Thế nhưng với tư cách là người tâm phúc được tổng cục trưởng tín nhiệm nhất, Chương Thủ Thành biết rõ chuyện gì nên hỏi và không nên hỏi. Hắn lặng thinh đi tới lấy cuộn băng ghi hình lên rồi cất giọng cung kính: “Vâng thưa tổng cục trưởng!”
“Đi đi!”
Chương Thủ Thành cung kính thi lễ rồi đi ra khỏi gian phòng.
Sau khi Chương Thủ Thành rời đi, Lệ Lôi lại tiếp tục trầm mặc. Y đang hồi tưởng lại quãng thời gian chiến đấu ngắn ngủi với người trẻ tuổi vừa rồi.
Khi bị kiếm của đối phương dí tới cổ họng mình, y không cam lòng, vạn lần không phục. Y cho rằng, nếu không phải vì tên nhóc đó đột nhiên ra tay khiến bản thân bất ngờ không kịp trở tay thì mọi chuyện đã khác. Y không thể thua tên nhóc đó được. Thế nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại mọi việc…
Cứ cho là bản thân đã chuẩn bị sẵn tư thế, lại lấy được thanh kiếm treo trên tường kia thì kết quả cuối cùng liệu có giống như cũ không?
Chút mồ hôi lạnh bỗng lăn từ trên trán Lệ Lôi xuống.
Nhất là khi nghĩ đến tuổi tác, thời gian tu luyện của tên nhóc đó thì áp lực vô hình trong lòng y càng tăng lên.
Nhìn qua cửa sổ trong phòng đã bị đạp nát kia, ánh mắt Lệ Lội trở nên sắc bén lạ thường, không biết là y đang nghĩ đến điều gì.
o0o
Vân Hi phá cửa sổ lao ra ngoài, ẩn mình nấp trong bóng đêm… Chỉ dựa vào những tay cảnh sát chỉ có thực lực Võ giả cấp bốn cấp năm kia, một khi đã bỏ lỡ cơ hội thì họ sẽ chẳng còn cách gì tìm ra tung tích của hắn nữa.
Sau khi trốn khỏi tổng cục cảnh sát, bước chân Vân Hi dần chậm lại. Hắn đưa mắt nhìn thành phố to lớn đang bị bao phủ trong đêm đen này.
Thế giới này ngoại trừ mang đến cho hắn cảm giác lạ lẫm thì vẫn chỉ là lạ lẫm. Bốn trăm năm qua đi để cho rất nhiều thứ thay đổi, khiến cho cả thế giới này như là một giấc mộng.
Ở bên ngoài thì ma thú hoành hành khiến cho bốn bề đều là hiểm địa, chia cắt khu cư trú của nhân loại thành những vùng đất nhỏ lẻ. Một khi Võ giả cấp thấp ra khỏi thành, dù là ở nơi nào đi nữa thì họ luôn mang tâm trạng lo lắng đề phòng sẽ gặp phải những ma thú mạnh mẽ đang tìm kiếm thức ăn ở xung quanh, ngay cả những Võ giả cao cấp có địa vị to lớn trong thành cũng không ngoại lệ.
Ma thu tàn sát khắp nơi đã đe dọa nghiêm trọng tới không gian sinh tồn của nhân loại. Vì sinh tồn, mọi người không thể không tụ tập lại sống chung với nhau. Vì cạnh tranh, vì để có được địa vị cao trong thời đại gần như tận thế này, rất nhiều giai cấp, chế độ chẳng thể nào tồn tại trong thời đại sau Công Nguyên thì nay cũng xuấn hiện dần.
Cho dù thế giới này vẫn không quang minh chính đại xuất hiện qua nô lệ hay tiến tới một xã hội nộ lệ. Nhưng đối với một vài môn phái, gia tộc hay một số thế lực lớn mà nói thì bọn họ hoàn toàn có quyền sinh sát với đám nhân viên của mình, ngay cả luật pháp quốc gia cũng không được phép hỏi tới…
Không chỉ thế giới này trở nên xa lạ như vậy mà ngay cả con người cũng thay đổi.
Ai có thể trở thành bạn bè thực sự được đây!
Đao bất đồng bất tương vi mưu!
Dưới sự áp bức của ma thú, thế giới này đã sớm không còn được như xưa nữa rồi. Nhân tâm lại biến hóa khôn cùng. Muốn tìm được một người cùng chung chí hướng với mình như Diệp Hạo Nhiên hay Vô Khuyết ở thời đại sau Công Nguyên quả là chuyện khó khăn khôn cùng.
Vân Hi lặng lẽ đi trong đêm tối, xuyên qua dòng người tấp nập trên phố, phương hướng bất định. Hắn như một thân cây chẳng còn sức sống vậy.
Bình yên!
Tĩnh lặng!
…
Cũng không rõ Vân Hi lẫn giữa dòng người đông đúc này bao lâu. Một giờ, hai giờ hay thậm chí lâu hơn.
Tóm lại, dòng người qua lại trên đường càng lúc càng ít đi, đêm đen tối dần như mực.
“Đông Phương!”
Một tiếng kêu tràn ngập vui mừng lẫn ngạc nhiên vang lên giữa màn đêm an tĩnh!
Nghe thấy tiếng kêu, Vân Hi ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Uyển Quân đang thở dốc ngay trước mặt!
“Đông Phương! Rốt cuộc anh cũng trở về rồi! Tốt quá, thật tốt quá! Tiểu Tuyết mà biết được chắc sẽ vui lắm!”
Chẳng biết từ lúc nào, Vân Hi đã đứng trước khu nhà của mình.
“Anh xin lỗi vì đã để các em phải lo lắng như vậy!”
“Không không! Em thì không sao… nhưng mà Tiểu Tuyết lo lăng cho anh lắm! Mau mau, chúng ta mau lên lầu đi! Anh mà không trở lại thì em cũng chẳng biết phải làm gì cho tốt nữa!”
Vân Hi khẽ gật đầu!
Giây phút này, hắn cảm thấy hình như bản thân đã tính sai!
Trước đây hắn chỉ là một kẻ cô độc. Bạn bè cũng chỉ có hai người là Diệp Hạo Nhiên và Vô Khuyết. Tuy hai người bọn họ có thể hiểu được bản thân mình muốn gì và sẽ làm gì, nhưng dù sao họ cũng chỉ biết ủng hộ, nhìn mình làm. Còn Đông Nhược Tuyết…
Cô lại chỉ là một người bình thường!
Một người bình thường nên chỉ có lối nghĩ bình thường!
Người bình thường không phải ai cũng hiểu được những việc làm, ý nghĩ hay những tín niệm trong lòng hắn được.
Như chuyện xảy ra hôm nay, khi hắn nói ra nguyện vọng muốn trở thành một thợ săn ma chuyên nghiệp ở học viện Tinh Diệu, như lần bản thân quyết định tiến vào rừng Dạ Huyết một lần nữa hay như khi hắn định nghỉ học…
Vân Hi khẽ thở dài một tiếng vì chính hắn cũng không biết nên giải quyết chuyện này ra sao.
Với tính cách của hắn, chỉ sợ sau này sẽ lại có thêm nhiều chuyện tương tự như hôm nay xảy ra.
Có lẽ biện pháp tốt nhất…