Cầu Ma Chương 379

Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn

Dịch Giả: Tinhvặn
Nguồn dịch: metruyen.
Sưu tầm: tunghoanh.com

Nguồn Truyện: Qdian.com


Chương thứ ba trăm bảy mươi chín: Cửu Anh Nam Hoàng Thông Hình Sát!


    Lời nói của ông lão phập phồng có chút kỳ lạ, khiến Tô Minh nhíu mày.

    “Nói chuyện đàng hoàng!”

    “A? Cái gì? Núi này, là của ngươi!” Ông lão ngẩn ra, vội nói chậm lại.

    “Ngươi là ai?” Trên bầu trời bốn cái đầu mãnh thú khổng lồ cùng nhìn xuống ông lão bên dưới, phát ra tiếng ầm ầm.

    “Bẩm Nhiếp Hồn đại nhân, tiểu lão nhân là Vu Công Bạch Qua của Bạch Ngưu bộ lạc, đây là hiểu lầm, hiểu lầm. Tiểu lão nhân tới đây không phải vì núi này mà là nghe tộc nhân nói Nhiếp Hồn đại nhân đến, tâm tình kích động nè, hưng phấn nè, cho nên dẫn người đến chuẩn bị vái chào đại nhân. Cái kia, ta còn chuẩn bị lễ mọn, kính xin đại nhân vui lòng nhận cho. Cái kia, bộ lạc còn có việc, chúng ta xin đi trước.” Ông lão xấu xí vội vàng sờ trong ngực lấy ra một khối Vu tinh cỡ móng tay, rất là đau lòng nhưng không dám không đưa, cung kính đặt trên mặt đất.



    Nhìn Vu tinh nhỏ xíu, Tô Minh tùy tiện móc ra một khối trên người đều lớn hơn nó rất nhiều. Nhìn bộ dáng ông lão cung kính xen lẫn đau lòng, dường như lão lấy ra là thứ to cỡ nắm tay.

    “Đã đến thì không cần nóng lòng rời đi, bây giờ Mặc ta tu hành, không tiện tiếp đãi ngươi. Các ngươi hãy chờ tại đây.” Tô Minh cau mày, nói xong không thèm để ý người này. Ông lão Vu tộc tu vi không tầm thường, dù không là hoàn mỹ Ương Vu thì cũng coi như tới đỉnh.

    Nhưng Tô Minh không thèm để ý, có Hỏa Vượn và con rắn kỳ lạ hộ pháp, ông lão không thể gây ra sóng gió gì. Tô Minh định mượn cơ hội lần nữa luyện hóa Hàm Sơn Chuông, chấn nhiếp người này. Điều này là do thấy ông lão sợ hãi mà nảy ý.

    Ông lão xấu xí nghe vậy thầm kêu khổ, dù không nhìn thấy tu vi của Tô Minh nhưng con mãnh thú to lớn trên trời khiến lão sinh ra kính sợ.

    Trong cảm giác của lão, con mãnh thú khổng lồ này chắc chắn là thánh thú rồi. Dù lão chưa từng nghe qua nhưng hiển nhiên đối phương đang tu hành thuật pháp cực kỳ cường đại tại đây, cho nên mới dẫn động ảo ảnh thánh thú giáng xuống.

    ‘Người này rốt cuộc có lai lịch gì, thánh thú chỉ mới thức tỉnh bốn đầu đã khiến mình tim đập chân run, nếu tất cả đầu đều tỉnh thì…’ Bạch Qua liếm môi, thầm hối hận mình không nên đến. Nổi lên mối hận với tộc nhân nói cho lão kẻ địch nơi này đã đi rồi.

    Tạm không nói đến ông lão, bây giờ Tô Minh ngồi xếp bằng trong động phủ, nhắm mắt, đôi tay không ngừng biến đổi ấn quyết trước người. Mỗi ấn quyết đều tràn ngập kỳ lạ, năm đó khi hắn luyện hóa Hàm Sơn Chuông thì cảm nhận rõ ràng. Theo ấn quyết của hắn biến đổi, lực lượng thiên địa trong động phủ ồ ạt vọt hướng hắn, ngưng tụ vào đôi tay. Giống như loại ấn quyết này có thể điều động lực lượng thiên địa.

    Tô Minh tinh thần phấn chấn, tốc độ bấm ấn quyết ngày càng nhanh, đến cuối cùng đôi tay mơ hồ, để lại nhiều tàn ảnh.

    Theo hắn hành động, trên bầu trời ngoài động phủ, mãnh thú chín đầu có bốn cái tồn tại bóng dáng Tô Minh thì ngửa đầu gào thét, khiến trời đất biến đổi, dấy lên vô số sóng gợn khuếch tán.

    Ngay lúc này, bỗng nhiên trong năm cái đầu ngủ say một cái ở mép ngoài, thân thể khổng lồ mạnh run rẩy, dường như bốn cái đầu gầm rống đánh thức nó.

    Trong động phủ, Tô Minh bấm ấn quyết càng nhanh hơn, trán toát mồ hôi, thần thức đều tùy theo ấn quyết mà ra, dung hợp cùng lực lượng thiên địa, rót vào trong Hàm Sơn Chuông. Nhưng mặc kệ hắn đưa vào Hàm Sơn Chuông bao nhiêu lực lượng kỳ lạ này đều tựa đá chìm đáy biển, không có chút phản ứng.

    Mãi đến giờ phút này hắn mới mơ hồ cảm nhận một chút đáp lại, dường như trong Hàm Sơn Chuông có tầng bình chướng, nếu không xé rách bình chướng thì khó thể luyện hóa sâu hơn. Bây giờ khoảnh khắc hắn cảm ứng bình chướng thì Tô Minh nhanh chóng vận chuyển toàn bộ thần thức, lấy ấn quyết làm dẫn, lấy lực lượng thiên địa dung hợp, không ngừng trùng kích.

    “Mở ra cho ta!!! Mở, mở!!!” Tô Minh nhắm mắt thì thào, mồ hôi ngày càng tuôn nhiều.

    Theo giọng nói của Tô Minh, bốn cái đầu rồng thức tỉnh trên bầu trời ngoài động phủ, tiếng gầm ngày càng kịch liệt, thân thể chúng lung lay, không ngừng gầm rống, hình thành sóng âm chấn động trời đất, khiến lỗ tai ông lão ù vang. Mặt ông lão tái nhợt, lão nhìn bốn đầu rồng trên trời, có ảo giác bản thân là con kiến.

    Trên bầu trời, theo bốn con rồng gầm rống, cái ở mép ngoài năm cái đầu ngủ say run rẩy càng dữ dội hơn, mắt nhắm chặt có dấu hiệu giãy dụa, dường như nó sắp thức tỉnh!

    Đây là cái đầu thứ năm không biết ngủ say bao nhiêu năm, bị thần thức của Tô Mình trùng kích, dường như tùy thời sẽ thức tỉnh. Tô Minh cảm nhận mãnh liệt nhất, phán đoán ra chỉ cần bình chướng vô hình này bị xé mở, thế thì có thể khiến cái đầu thứ năm mở mắt ra.

    Chiếm đầu thứ nhất, đạt được khống chế sơ bộ Hàm Sơn Chuông.

    Chiếm đầu thứ hai, khiến Tô Minh được năng lực chuông ngân chấn hồn của Hàm Sơn Chuông.

    Chiếm đầu thứ ba, khiến Tô Minh cảm nhận sự cường đại phòng hộ của cái chuông. Hắn có năng lực dung nhập chuông vào người, có khả năng bảo vệ bản thân.

    Khi chiếm cái đầu thứ tư thì Tô Minh cảm nhận trong đầu xuất hiện một ít ấn quyết, khiến hắn đơn giản khống chế chuông này, tiến hành phong ấn. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Bây giờ khi cái đầu thứ năm thức tỉnh, một khi bị Tô Minh chiếm lĩnh, sẽ xuất hiện năng lực gì đây? Tô Minh không biết, hắn rất mong chờ.

    Loại mong chờ này theo thời gian trôi qua thì càng thêm mãnh liệt. Chỉ là bình chướng trong Hàm Sơn Chuông mà Tô Minh cảm nhận vẫn khó thể đâm rách.

    Dường như cứ thiếu một chút!

    Trên trời vang vọng tiếng gầm, đã qua nửa canh giờ, tiếng gầm khiến động đất, ngay cả sơn mạch cũng rầm rầm lăn đá.

    Người Tô Minh dần run lên, thần thức có loại suy kiệt. Hỏa Vượn ở một bên hơi căng thẳng. Lấy linh tính của nó, đối với mãnh thú trên bầu trời có cảm giác kính sợ.

    Nhưng đối với gậy rắn thì loại kính sợ này không tồn tại mà là một loại hung tàn mãnh liệt, khiến đối mắt nó thuận theo lỗ nhỏ trên đầu, nhìn chằm chằm mãnh thú khổng lồ, lộ ra nghi hoặc và hung ác. Giống như gặp phải thiên địch, gậy rắn phát ra tiếng ù ù, vảy dựng lên. Nếu không phải từ người mãnh thú có hơi thở Tô Minh khiến nó quen thuộc thì chắc chắn nó đã vọt ra rồi, không chết không ngừng.

    Trong động phủ, dược đỉnh như thường chẳng chút thay đổi. Nhưng ông lão Man tộc ở gian phòng đá khác thì người run bần bật, mặt tái nhợt, máu toàn thân chảy ra hơn phân nửa, còn lại thì bị mấy thảo dược trên người điên cuồng hấp thu. Linh hồn bị ba viên Đoạt Linh Dược hút lấy, như là phong ấn.

    Vốn lão đã vô cùng yếu ớt, trong tiếng gầm liên tục thì đầu óc nổ tung, giãy dụa chống cự.

    Chẳng những lão như vậy mà sáu tộc nhân Bạch Ngưu bộ lạc bên ngoài sơn mạch bây giờ từng tên ngã gục, thân thể run rẩy, mặt tái nhợt không có chút máu. Trong đó bốn người đã hôn mê, người còn tỉnh táo cũng vẻ mặt mê mang, chống chọi lâu hơn bốn người một chút rồi cũng hôn mê.

    Còn về ông lão xấu xí thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển lực lượng tu vi muốn chống cự. Nhưng khi lão hộc máu thì hoảng sợ phát hiện, mức độ mãnh liệt của thanh âm khiến lão khó thể chống cự.

    Lão ở khoảng cách rất gần, không như sáu tộc nhân chạy ra xa, bây giờ cảm giác nguy hiểm tính mạng nảy ra trong lòng lão. Lão sợ hãi lập tức uống một ngụm nước trong bát đá trên tay, thân thể bùng phát thật nhiều khói trắng, cứng rắn chống cự.

    “Vẫn không mở!!!”

    Trong động phủ Tô Minh tóc tai bù xù, đôi tay bấm quyết nâng lên tay phải, vỗ ngực, lập tức có thật nhiều linh thạch bay ra, lần lượt rơi vào bốn phía. Xung quanh Tô Minh tồn tại không ít linh thạch bị phá hủy thành bụi phấn. Bây giờ theo mấy linh thạch xuất hiện, thần thức của Tô Minh đạt được bổ sung, trong cơ thể kinh mạch bị mở ra như chất lỏng vận chuyển, khiến Tô Minh gầm rống.

    “Cái đầu thứ năm, mở!” Theo Tô Minh gầm rống, đôi tay mạnh đẩy tới trước.

    Cái đẩy này, linh thạch bốn phía lần nữa nổ tung tất cả. Thần thức của hắn dẫn động thật nhiều lực lượng thiên địa, vọt tới Hàm Sơn Chuông, điên cuồng va chạm bình chướng.

    Cùng lúc đó, bốn cái đầu rồng trên trời gầm rống càng mãnh liệt hơn. Nhưng lần này chúng không gầm bốn phía mà hướng tới cái đầu thứ năm đang giãy dụa.

    Tô Minh chỉ thấy đầu nổ tung, thần thức ở trong Hàm Sơn Chuông như nước lũ phá tan bình chướng đằng trước, mạnh vọt vào trong. Chính một chớp mắt này, cái đầu thứ năm vùng vẫy mở mắt ra, trong mắt lộ vô tình, nhưng con ngươi nhanh chóng ngưng tụ bóng dáng Tô Minh.

    Phút chốc, trong đôi mắt cái đầu thứ năm, bóng dáng Tô Minh hoàn chỉnh xuất hiện. Cái đầu thứ năm ngửa đầu phát tiếng gầm, cùng tiếng gầm của bốn cái đầu khác hòa cùng một chỗ, kinh người quanh quẩn.

    “Cửu, Anh, Nam, Hoàng, Thông, Hình, Sát!” Cái đầu thứ năm rít gào mơ hồ truyền ra thanh âm này.

    Ông lão xấu xí không thể chịu đựng đượ nữa, hộc máu lùi ra sau, té ngã hôn mê.

    Giây phút cái đầu thứ năm gầm rống, trong đầu Tô Minh ùa vào rất nhiều tin tức như truyền thừa liên quan đến Hàm Sơn Chuông. Trong tin tức hỗn độn, hắn biết sau khi cái đầu thứ năm xuất hiện thì báu vật Hàm Sơn Chuông sẽ tăng thêm năng lực.

    Đó là lúc thi triển chuông này, khiến mãnh thú khí linh bên trong tạm thời xuất hiện năng lực biến đổi!!!

    Tô Minh hít thở dồn dập, trong mắt lộ ra kích động. Hắn lại lấy ra nhiều linh thạch, ngẩng đầu nhìn mãnh thú khổng lồ trên trời, biểu tình quyết đoán.

    “Làm một hơi, phải thức tỉnh luôn cái đầu thứ năm!”

Nguồn: tunghoanh.com/cau-ma/chuong-379-L8Haaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận