Chương 216: Lời mời của Trần Mộng Lâm
Dịch: Vích
Nguồn: VGT
Sở Phàm dừng xe lại cùng Trầm Mộng Lâm đi vào quán bar.
Quán bar này có hình thức không sang trọng lắm, thuộc loại trung bình nhưng có lẽ rượu ở quán này có chất lượng nên phía trong tập trung không ít các dạng người khác nhau.
Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm chọn một chỗ mà ánh đèn tôi tối ngồi xuống. Sở Phàm gọi một ly rượu whisky, Trầm Mộng Lâm cũng gọi một ly rượu whisky, tất cả đều nguyên chất không qua pha chế.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong quán, khuôn mặt như hoa của Trầm Mộng Lâm lúc mờ lúc tỏ. Mùi hương trên người cô chậm rãi khuếch tán trong không khí làm cho người ta có cảm giác giống như một đóa mai di động, da thịt của cô lộ ra dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo tạo ra cảm giác gợi cảm, đẹp mê người.
-Sở ca ca, anh nói xem thích một người thì sẽ có cảm giác thế nào?
Trầm Mộng Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu whisky nguyên chất không pha chế, cảm giác nóng bỏng của rượu làm thiêu đốt nỗi lòng bắt đầu chớm xúc động của cô gái trẻ.
- Việc này anh cũng không rõ lắm. Nói, không sợ em chê cười, đến nay anh cũng chưa có bạn gái.
Sở Phàm cười cười.
- Anh không phải thích em sao? Anh đem cảm giác anh thích em thế nào nói ra nghe đi.
Trầm Mộng Lâm một tay đỡ má, đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, dĩ nhiên đã nhận định rằng Sở Phàm thích cô.
Sở Phàm cười khổ thành tiếng, hắn mơ hồ có cảm giác đang bị cô bé con này quấn lấy.
- Cảm giác của anh đối với em ư? Chính là cảm giác khi bình thường không thấy được em thì thấy nóng ruột trong lòng, mà khi thấy em rồi thì trong lòng có cảm giác vui mừng đặc biệt. Chính là cảm giác này.
Sở Phàm nói.
Trầm Mộng Lâm nghe vậy nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng nõn đều đặn. Nụ cười của cô khiến cho đuôi lông mày nhếch lên càng làm tăng thêm vẻ yêu mị, giống như dáng hình con hồ ly tinh nhỏ biến ảo không lường.
-Sở ca ca, em thường xuyên nghĩ lại toàn bộ quá trình mà anh giúp em giải độc G trong phòng tắm đêm đó nhưng thực là không nhớ gì cả. Nhưng mà mỗi lần em nghĩ đến chuyện này đều có cảm giác hưng phấn kỳ lạ không hiểu sao cả, rất là kỳ quái.
Trầm Mộng Lâm nói chuyện với một giọng điệu rất đáng yêu nói.
- Khục, khục ....
Sở Phàm đang uống ngụm rượu trong miệng, nghe Trầm Mộng Lâm nói như vậy thì hắn chấn động không kìm được suýt tí nữa thì phun cả rượu ra ngoài. Nhưng cũng may là cuối cùng hắn gắng gượng được nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, thiếu chút nữa thì sặc. Hắn không nghĩ tới cô bé này lại nhiều lần đề cập truy vấn sự tình đêm đó trong phòng tắm như vậy, lại còn nói đến từ “hưng phấn”, từ này chỉ có trong mơ mới có.
-Sở ca ca, đêm đó lúc mát xa cho em, anh có suy nghĩ gì khác không?
Trầm Mộng Lâm đôi mắt to nhìn chằm chằm Sở Phàm, như là muốn nhìn thấu gan ruột Sở Phàm.
- À, đương nhiên là có. Ngay lúc đó ý nghĩ là muốn làm sao để em giải độc thuốc G, để em mau chóng tỉnh lại. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Sở Phàm chỉ nói ra cái suy nghĩ thứ nhất, cũng chưa nói ra cái suy nghĩ thứ hai.
Trầm Mộng Lâm khe khẽ mỉm cười, đột nhiên uống một hớp lớn rượu whisky, ngay lập tức trên khuôn mặt rạng rỡ như ngọc có hơi chút hồng trên đôi má trắng mịn, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng trông thật hấp dẫn lòng người.
-Sở ca ca, em với anh cùng khiêu vũ đi, được không?
Trầm Mộng Lâm đưa ra lời mời rất nồng nàn.
Sở Phàm đảo mắt nhìn một chút về sàn nhảy. Trên sàn nhảy các nam thanh nữ tú ăn mặc hở hang đang uốn éo thân hình theo tiếng nhạc của DJ, trên sàn nhảy đa số là những người trẻ tuổi.
- Anh không khiêu vũ đâu, hic hic.
Sở Phàm lắc lắc đầu, cười nói.
- Để em dạy cho anh, rất đơn giản mà!
Trầm Mộng Lâm nói xong đứng dậy kéo tay Sở Phàm. Sở Phàm bất đắc dĩ phải đứng lên theo Trầm Mộng Lâm đi xuống sàn nhảy.
Trung tâm sàn nhảy lúc này đã đầy chật các nam nữ trẻ tuổi. Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm đang suy nghĩ làm sao đi vào, không nghĩ rằng lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trên sàn nhảy. Khi hai người tiến vào liền để cho hai người ở trung tâm và nhảy ở vòng bao bên ngoài.
Trầm Mộng Lâm vốn tưởng là không biết khiêu vũ như Sở Phàm ra tới sân khấu hẳn là rất câu nệ mới đúng, không ngờ là Sở Phàm đi lên sau đó trực tiếp ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô, điều này làm cô khá kinh ngạc. Bởi không chuẩn bị tâm lý tốt nên nhịp tim bắt đầu tăng tốc đập, hai tay cũng không biết khoác ở đâu trên người Sở Phàm nữa. Ban đầu cô nghĩ rằng trước mặt Sở Phàm, mình nhất định phải biểu hiện phong thái tự nhiên, linh động nhưng đến giờ phút này đối mặt với sự gần gũi như thế của Sở Phàm, cô mới phát hiện ra chính mình trước đó thật là sai lầm. Cô căn bản không khống chế được nhịp đập của tim mình, đồng thời cô có cảm giác bị mắc lừa, cái tên Sở Phàm đáng chết này không phải nói là hắn không biết khiêu vũ sao? Sao lại vừa lên lại ôm vòng eo của mình tự nhiên thuần thục như vậy chứ?
Thật ra chuyện này cũng không trách được Sở Phàm. Ngay lúc đầu mới đến biệt thự Lam Hải, đại tiểu thư bắt hắn giả vờ là bạn trai của nàng để tham dự tiệc tối. Lúc đó, hắn cùng với đại tiểu thư khiêu vũ. Vì đại tiểu thư dạy hắn khi khiêu vũ là phải ôm vào eo của bạn nhảy, lời này hắn vẫn nhớ kỹ nên khi lên đến sàn nhảy như là phản xạ có điều kiện lập tức áp dụng ngay.
Tại trung tâm sàn nhảy, dưới ánh đèn của các đèn chiếu nhiều màu sắc, Trầm Mộng Lâm biểu hiện vẻ xinh đẹp thẹn thùng, trang phục bó sát người hơn nữa áo ngắn chỉ đến rốn tạo cho cô có vẻ gợi cảm thành thục, dáng mềm mại e ấp hoàn mỹ của nửa người trên hiện ra, phía dưới kết hợp với váy ngắn màu đen bao quanh vòng mông tròn lẳn khe khẽ lắc lư làm hấp dẫn không ít hơn mười ánh mắt đèn pha của bọn thanh niên xung quanh. Cặp đùi ngọc dài kết hợp với đôi giày cao gót tinh xảo làm thể hiện hết các đường cong hoàn mỹ. Từ lúc Trầm Mộng Lâm lên sàn nhảy là như đã muốn khủng bố tất cả các ánh mắt ham hố của bọn đàn ông.
Phía trước ngực của Trầm Mộng Lâm và Sở Phàm trong quá trình khiêu vũ như có như không chạm vào nhau. Bộ ngực của Trầm Mộng Lâm đã bị một tầng đai đeo mỏng manh che lấp nhưng đối với Sở Phàm, loại che lấp này lại có thể khiêu khích quá rõ ràng. Bởi vậy Sở Phàm tự nhiên cảm nhận được rõ ràng bộ ngực mềm mại và săn chắc của Trầm Mộng Lâm. Hơn nữa giờ phút này Trầm Mộng Lâm, mặt ngọc má hồng, đôi mắt đầy quyến rũ khép hờ lại làm cho bản năng của Sở Phàm cuồn cuộn phản ứng, nửa phía dưới người hắn đã oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang đứng thẳng tự lúc nào.
Mới đầu Trầm Mộng Lâm còn thẹn thùng, hai tay chăm chú khoác lên hai bờ vai Sở Phàm. Theo sự di chuyển qua đi qua lại của hai người làm không khí càng thêm phần mờ ám tinh tế hơn. Hơn nữa bên cạnh Trầm Mộng Lâm cũng không ngừng tăng thêm bọn đàn ông ham hố. Hai tay Trầm Mộng Lâm hoàn toàn ôm chặt lấy lưng áo của Sở Phàm, thân hình quấn chặt người Sở Phàm, cái đầu dựa lên đầu vai của Sở Phàm theo điệu nhạc trên sàn nhảy mà chuyển động.
Bởi vậy thân thể của Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm gần gũi khăng khít. Đúng là cô chưa bao giờ tiếp xúc quá mức với người khác phái nên khi bộ ngực đầy đặn mềm mại như vô tình hoặc cố ý của mình bị Sở Phàm chậm rãi đè ép tạo cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, vừa hưng phấn, lại vừa chờ mong. Lúc này cô đã cảm ứng được nửa người phía dưới của Sở Phàm đang cương lên bởi vì thứ này đang suồng sã tiếp xúc với phía bên dưới của cô. Cô từ từ nhắm hai mắt, yên lặng chịu đựng đồng thời hưởng thụ cái cảm giác hưng phấn kỳ lạ mà hành động xâm phạm khinh nhờn này mang lại.
Sở Phàm cúi đầu nhìn Trầm Mộng Lâm, nụ cười yêu mị trên khuôn mặt nhuận hồng xinh xắn, đôi mắt quyến rũ khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ nhếch, người cô cứ như lên cơn sốt, phát ra những tiếng thở gấp rất nhỏ. Sở Phàm nhìn thấy vậy thì trong người tuyến thận lập tức bị kích thích, hai tay dùng sức siết eo nhỏ Trầm Mông, cảm nhận được một khối co dãn mềm mại. Hắn cảm thấy mình đang bị phình trướng khó chịu, cảm giác đòi hỏi phải phát tiết ra, chính là cảm giác kích thích cực kỳ nguyên thủy.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Phàm chợt phát giác bên người Trầm Mộng Lâm đã có đến hơn chục gã đàn ông đang áp sát lại. Ánh mắt của bọn họ nhìn ngắm loạn xạ, không phải nhìn cái mông nhún nhảy của Trầm Mộng Lâm mà là nhìn chằm chằm vào cặp đùi ngọc dài miên man của cô. Hơn nữa bọn họ còn nhìn Sở Phàm với ánh mắt hình viên đạn, lại có vẻ khinh miệt, ý cứ như là ám chỉ đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu. Có vẻ bọn họ bị tổn thương bởi tự thấy mình đẹp trai gấp trăm lần Sở Phàm. Bọn họ áp sát Trầm Mộng Lâm với mục đích không hẹn mà gặp là có thể trong quá trình di chuyển theo điệu nhạc có thể tranh thủ đụng chạm chút cho đỡ thèm, lại có ý niệm muốn đuổi Sở Phàm khỏi điệu nhảy để cướp đoạt tiện nghi cho mình.
Nhưng mà Sở Phàm ôm chặt Trầm Mộng Lâm trong lòng ngực, hai mắt lạnh lùng đánh giá các đối thủ cạnh tranh như con hổ đang che chắn cho lãnh địa của mình. Trong tiềm thức của hắn, nếu đã xác định là nữ nhân của hắn thì tuyệt đối không thể có gã đàn ông nào khác xơ múi vào thêm tí nào. Có thể người khác đánh giá suy nghĩ của hắn là rất ích kỷ, nhưng kệ thôi, trong vấn đề này hắn sẵn sàng hành động quyết liệt. Thật ra hắn cũng không ngại chiếm đoạt phụ nữ của người khác đâu, cho nên trong suy nghĩ và hành động của hắn có điểm tự mâu thuẫn, nhưng mà hắn không cần biết.
Bọn thanh niên đang dần dần áp sát Trầm Mộng Lâm chạm phải ánh mắt Sở Phàm lạnh như băng thì giống như là cây kim đâm vào trong lòng. Ánh mắt khủng khiếp làm tất cả không hẹn mà cùng lúc cảm thấy đau đớn vì cảm giác bén nhọn. Thật ra bất cứ ai khi bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào thì cũng cảm thấy không được tự nhiên, cũng rất tức giận, nhưng đám thanh niên này cũng chưa dám lộn xộn. Dù sao tại quán bar này ai cũng như ai không đoán được thân phận của nhau, không làm rõ được thân phận của đối phương mà dại dột lao đầu vào gây xung đột thì chịu thiệt cuối cùng mà nói không chừng chính là mình. Đạo lý này bọn họ đều hiểu rõ, vì thế ánh mắt của bọn họ cũng chỉ dám suồng sã hết sức có thể để chiếm tiện nghi trên người Trầm Mộng Lâm thôi, so với Sở Phàm vừa kéo vừa ôm thì dĩ nhiên còn kém thua xa.
Nói thật ra Sở Phàm không muốn đến những chỗ như thế này. Mà khi đã đến rồi thì cũng không muốn có nhiều phiền phức. Nhìn xung quanh thấy càng lúc càng nhiều bọn thanh niên háo sắc áp lại, Sở Phàm nói khẽ bên tai Trầm Mộng Lâm:
- Mộng Lâm, chúng mình đi thôi!
Sở Phàm ghé sát vào bên tai của Trầm Mộng Lâm nói những lời này, bởi vậy tạo cảm giác nhột nhột làm Trầm Mộng Lâm giống như điện giật, thân thể bắt đầu trở nên rã rời. Cô lên tiếng trả lời trả lời, nói:
- Vâng, vậy cũng được, phù, giúp em đi được không?
Trầm Mộng Lâm cảm thấy thể xác và tinh thần của chính mình rã rời, cả người giống như con mèo nhỏ mềm nhũn trong lồng ngực của Sở Phàm. Cũng không biết nguyên nhân là vì cô uống ngụm rượu whisky xong giờ rượu phát tác hay là do cô cảm nhận được cái mùi dễ ngửi trên người của Sở Phàm. Tóm lại, cô cứ như vậy mềm nhũn dựa vào Sở Phàm hưởng thụ cảm giác này, tùy ý Sở Phàm ôm cô đi ra ngoài.
- Được rồi, để anh giúp em đi ra.
Sở Phàm nói xong liền ôm eo Trầm Mộng Lâm đi ra phía ngoài. Tất cả bọn thanh niên đều lùi ra phía sau ba bước. Bọn họ nhìn Sở Phàm trong lòng mơ hồ có cảm giác không nên trêu chọc vào người trẻ tuổi có dung mạo không thật xuất sắc này, trừ khi là mình cũng không muốn sống nữa.