Cận Chiến Bảo Tiêu Chương 282 : Đại tiểu thư, nụ hôn của tôi là thật

Chương 282: Đại tiểu thư, nụ hôn của tôi là thật

Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm

Đại tiểu thư còn chưa chuẩn bị, nàng quên mất không né tránh, hoặc né không kịp. Tóm lại đôi môi anh đào xinh đẹp của nàng đã bị Sở Phàm hôn thật sâu.

Thời gian giống như ngừng lại, đại tiểu thư cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, cả người cũng trở nên đờ đẫn. Nhưng nàng vẫn thật sự cảm thấy được nụ hôn tràn ngập nhu tình của Sở Phàm. Tức khắc một luồng tình cảm kích động chảy khắp toàn thân, động tác của nàng trở nên đông cứng. Có lẽ nụ hôn quá bất ngờ khiến nàng không kịp phản ứng. Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng nụ hôn đầu tiên của mình lại diễn ra trong tình cảnh như thế này, trước nhiều con mắt như thế này.



Nàng cũng là một người con gái, đối với nụ hôn đầu đời của mình nàng đã có hàng trăm hàng ngàn giả tưởng, nhưng trong hàng trăm hàng ngàn giả tưởng đó không hề có cái nào giống như tình cảnh bây giờ. Thật là ngoài dự đoán của nàng!

Bây giờ đại tiểu thư đã dần dần cảm thấy thân hình nở nang ấm áp của Sở Phàm đang ôm lấy người mình. Sở Phàm dùng hết sức mình ôm lấy vòng eo khiến trong lòng nàng cảm thấy một cảm giác khác thường, như là bản năng, hai tay của nàng cũng ôm chặt lấy lưng của Sở Phàm, đôi mắt to xinh đẹp hơi nhắm lại. Việc này giống như là bản năng hành động, có lẽ vì vậy nên nàng không cảm thấy xấu hổ khi những người quanh đang nhìn hai người bẳng ánh mắt kinh ngạc.

Đại tiểu thư nhắm mặt lại sau đó từ từ cảm thấy được Sở Phàm dịu dàng hôn lên bờ môi mình mang theo một tình yêu nhẹ nhàng. Nàng khẽ run lên, sâu thẳm trong lòng như đang chậm rãi hòa tan. Nàng thực không ngờ là lại để cho Sở Phàm tùy ý hôn môi của mình, hơn nữa lại là còn hôn môi trước mặt mọi người thế này nữa. Nhưng chính bản thân mình không hề đẩy ra mà ngược lại, trong tiềm thức lại là rất chấp nhận. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào mình thực sự yêu hắn rồi ư?

Đại tiểu thư không kìm được phải tự hỏi chính mình, nhưng sự thật là khi Sở Phàm khẽ hôn nàng lại khiến cho thân thể nàng trào dâng một cảm giác khác thường mà trước đây chưa từng có. Theo bản năng nàng khẽ hôn lại Sở Phàm, thậm chí là nhẹ đầy lưỡi mình vào, nhưng khi nàng chạm vào lưỡi của hắn thì nàng cảm thấy cơ thể giống như bị điện giật. Nàng vội rụt lưỡi về, đây quả là một cảm giác thật kỳ diệu!

Sở Phàm ôm chặt lấy thân mình mềm mại của đại tiểu thư. Tất cả khiến hắn cảm thấy giống như mình đang mơ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng những điều mình mơ ước lại xuất hiện ở lúc này, nhưng rõ ràng mọi thứ đã diễn ra. Trong người hắn không khỏi cảm thấy bị kích động. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn ôm, hơn nữa là hôn môi người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng mình. Hắn thầm lập thệ sẽ mãi mãi che chở người con gái này.

Hôn nhẹ đôi môi của đại tiểu thư chỉ khiến Sở Phàm cảm thấy ấm áp và kích động, không hề có một ý nghĩ nào không an phận cả. Nụ hôn này hắn đã chờ lâu, phải nói là ước mơ từ lâu lắm rồi. Hắn tin rằng ước mơ này sẽ có ngày trở thành hiện thực, nhưng hắn không nghĩ là nó đến nhanh như vậy.

Mùi hương đặc biệt trên người đại tiểu thư khiến cho Sở Phàm cảm thấy như si như say một lúc rất lâu. Trong lòng hắn cho dù giang sơn ngàn dặm cũng không thể đổi được người con gái này, Sở Phàm hy vọng giờ phút này có thể kéo dài thêm nữa, đừng có dừng lại.

... ..... ..... ..... ....

Những người xung quanh thấy Sở Phàm và đại tiểu thư ôm hôn nồng nhiệt thì đều kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi một câu nói cũng không thể thốt nên lời.

Tần Khải không biết đã đi mất từ lúc nào rồi. Gã thảm hại rời đi không một tiếng động. Bó hoa hồng vẫn còn ở trên mặt đất, trên cao giữa không trung những quả bong bóng bay nhẹ nhàng như là một lời châm chọc.

Không lâu sau đó, những nhân viên quanh đó chậm rãi đi ra. Bọn họ đã biết được đáp án. Quan hệ giữa Sở Phàm và đại tiểu thư đã được cặp mắt của họ chứng thực. Lúc này ở trong sân rất yên ắng, một câu nói cũng không có. Giống như sợ kinh động đến nụ hôn môi vượt qua khỏi những thứ trần tục của đại tiểu thư và Sở Phàm.

Chị Ngô vốn dĩ đứng ở một bên, nhưng sau đó cũng lén lút rời đi. Lúc rời đi trên miệng chị nở nụ cười.

Một lúc sau, đại tiểu thư khẽ mở mắt ra. Nàng nhìn xung quanh thì thấy không có ai, một người cũng không có. Yện lặng, tĩnh mịch, chỉ có mình nàng và Sở Phàm vẫn đang ôm hôn nhau. Trong mắt nàng bây giờ, chỉ có Sở Phàm là tồn tại, nàng không khỏi cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc ấm áp.

- Tiểu, Tiểu Sở, bọn, bọn họ đã đi cả rồi!

Khuôn mặt đại tiểu thư đỏ bừng, ngừng lại khi Sở Phàm vẫn còn hôn nồng nhiệt, nói.

- Tôi biết, nhưng tôi không muốn dừng lại.

Sở Phàm nói xong liền cảm thấy lời nói của mình có vẻ hơi vô lại

- Hả?

Đại tiểu thư sắc mặt càng đỏ thêm, đôi mắt long lanh lộ ra vẻ thẹn thùng.

- Không phải vì bọn họ mà tôi mới hôn em. Đại tiểu thư, tôi là hôn em thực sự.

Sở Phàm nhìn đôi mắt to mơ mộng của đại tiểu thư, nghiêm túc nói.

Đại tiểu thư nghe vậy thì trong lòng chấn động. Trái tim lập tức đập "thình thịch". Lời nói của Sở Phàm giống như là lời thổ lộ tình yêu với nàng.

Đại tiểu thư không khỏi nhớ tới lúc ở trong văn phòng Sở Phàm lẩm bẩm nói: "Lại giả làm bạn trai à? Khi nào mới có thể trở thành chính thức chứ?" Lúc đó trong lòng nàng hơi xúc động, muốn nói một câu" Chỉ cần anh cố gắng thì có thể trở thành chính thức!" Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra miệng.

Nhưng thái độ của Sở Phàm bây giờ không giống như trước kia. Còn ánh mắt của hắn nữa, ánh mắt của hắn nhìn nàng đúng là khiến cho cho tim đập thình thịch.

- Tôi, tôi không biết anh có ý gì.
Đại tiểu thư khẽ buông ra, nói.

- Đại tiểu thư, lúc trước tôi có hỏi em một câu, khi nào thì tôi mới có thể từ bạn trai giả chuyển thành chính thức?

Sở Phàm nhìn đại tiểu thư, nghiêm túc hỏi.

Đại tiểu thư run lên, trái tim lại đập dữ dội. Trong lòng nàng cảm thấy vui mừng khôn xiết và vô cùng kích động. Nàng không biết phải làm sao nên nhất thời quên mất việc nói chuyện.

- Đại tiểu thư, trước kia tôi một mực trốn tránh, trốn tránh tình yêu đối với em bởi vì tôi cảm thấy tôi không nên nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với em cả. Trước kia vốn dĩ tôi không dám bày tỏ, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể nói là tôi yêu em được rồi!

Sở Phàm vừa nói vừa nhìn thật sâu vào đôi mắt của đại tiểu thư, sau đó tiếp tục nói:

- Thân phận của tôi chỉ là một người vệ sĩ, không có công danh địa vị, cũng chẳng có tiền bạc. Khi tôi cảm thấy rằng tôi yêu đại tiểu thư thì đó là lúc trong lòng tôi cảm thấy mình thật tự ti. Đúng vậy, tôi cảm thấy mình quả không có tư cách thích em. Em là người phụ nữ đẹp nhất, dịu dàng nhất, lương thiện nhất mà tôi đã từng gặp. Trong khi đó tôi chỉ là một tên vệ sĩ tầm thường, cho nên tình yêu của tôi đối với em tôi vẫn luôn chôn sâu trong lòng, không dám bày tỏ. Vì vậy tình cảm đã ngập đầy, bây giờ tràn ra như một cơn hồng thủy không thể khống chế. Cho nên xin đại tiểu thư tha thứ cho hành động thô lỗ vừa rồi của tôi. Xin đại tiểu thư tin rằng nụ hôn vừa rồi của tôi, đó là một nụ hôn chân thành, không hề có chút giả tạo diễn trò trong đó.

Đại tiểu thư nghe vậy thì khóe mi đã hơi ươn ướt. Nàng hé mở bờ môi anh đào, chậm rãi nói:

- Anh tại sao lại ngốc như vậy? Tình yêu đâu có phân biệt giàu nghèo cũng đâu phân biệt địa vị sang hèn, huống chi anh không cảm thấy tôi đâu phải là loại người quan tâm những thứ hư vinh đó hay sao? Tôi không nói tới tình yêu, cũng không biết cái gì gọi là tình cảm chân chính, nhưng trái tim nói cho tôi biết, thứ mà tôi cần chính là một người đàn ông khiến tôi có thể yên tâm chứ không phải là một người đàn ông có địa vị cao sang và một gia tài thật lớn.

- Đại tiểu thư, vậy tình cảm của em đối với tôi là như thế nào? Tôi nhớ rõ em từng nói với tôi người đàn ông mà em thích là một người cố gắng phấn đấu, nhưng tôi....

Sở Phàm nói xong thì than nhẹ một tiếng, dừng lại không nói nữa.

Đại tiểu thư nghe vậy thì có hơi sửng sốt, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: “Mình thực ra có thích Tiểu Sở không? Nếu như không thích thì tại sao ngày nào mình cũng để ý đến hành động của anh ấy? Tại sao khi anh ấy không về nhà thì mình lại lo lắng không yên? Tại sao mỗi khi anh ấy đi ra ngoài vào buổi tối thì mình lại ngây ngốc chờ đợi, cho đến khi anh ấy bình an trở về thì mới yên tâm đi ngủ? Tại sao lúc mình bị bệnh, anh ấy đút cháo cho mình thì mình lại có cảm giác muốn dựa vào lồng ngực của anh ấy? Tất cả những thứ đó, nếu không phải là thích, không phải là yêu, thì còn có thể dùng cái gì để giải thích đây? Nếu đã yêu một người nào đó thì tại sao lại không dám thổ lộ ra? Yêu một người thì hãy để cho người đó biết!”

Đại tiểu thư khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt siêu trần thoát tục. Trong đôi mắt như làn nước mùa thu có ngấn lệ, nàng không muốn khóc, nhưng lại không kìm được.

Sở Phàm nhìn thấy trong mắt của đại tiểu thư có ngần lệ thì trong lòng khẽ đau nhói, hắn nói:

- Đại tiểu thư, nếu như trong lời nói hoặc hành động của tôi có xúc phạm đến em hoặc khiến em phải đau lòng thì en cứ coi như tôi như nói gì hết, được không? Tôi chỉ mong muốn được mãi mãi nhìn thấy đại tiểu thư mỉm cười, không phải rơi một giọt lệ nào. Đại tiểu thư, tôi......

- Tiểu Sở.

Đại tiểu thư bỗng ngắt ngang lời nói của Sở Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói:

- Anh không phải hỏi em khi nào có thể trở thành bạn trai chính thức hay sao? Bây giờ chính thức rồi đó!

Đại tiểu thư nói xong thì không kìm được, từng dòng, từng dòng nước mắt như những hạt ngọc xuống đất. Nhưng nàng vẫn đang cười, nụ cười rất ngọt ngào hạnh phúc.

Sở Phàm lúc đầu có hơi sửng sốt, sau đó lại cảm thấy đau xót, nhịn không được ôm chầm lấy đại tiểu thư, đem đại tiểu thư dựa vào ngực của mình. Hắn sợ nếu buông tay ra thì đại tiểu thư sẽ đi mất. Hắn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Đại tiểu thư cũng ôm chặt lấy Sở Phàm, đầu nàng dựa vào cổ của Sở Phàm, hai dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Trong lòng nàng cũng đang vui sướng kích động, hạnh phúc ấm áp. Giờ phút này nàng cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái. Dựa vào bờ vai rắn chắc của Sở Phàm nàng cảm thấy mình thật an toàn. Bây giờ nàng không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, chỉ muốn dựa vào bờ vai của Sở Phàm, tiếp nhận sự ấm áp trong lồng ngực của hắn, cảm giác như vậy thật là vô cùng dễ chịu.

Ngay lập tức, nàng cảm nhận được sự vui sướng và ấm áp của tình yêu.

Vốn dĩ, tình yêu là một cảm giác kỳ diệu như thế, nó có thể khiến cho con người ta rơi nước mắt vì hạnh phúc và vui sướng, có thể khiến cho trong lòng người ta tràn ngập cảm giác hạnh phúc và ấm áp.

Hóa ra, dựa vào lồng ngực người mình yêu là một việc làm vô cùng thoải mái, bởi vì từ nay về sau mình sẽ không phải một mình đối mặt với sóng gió nữa. Không phải bên cạnh mình đã có một bờ vai kiên cường vững chắc rồi hay sao?

Chỉ là, đại tiểu thư cảm thấy mình còn nợ Sở Phàm một thứ gì đó. Đúng rồi, là một câu nói.

--- Em yêu anh.

Nàng nhất định phải nói thật lớn, nói với Sở Phàm là nàng yêu hắn!

Nguồn: tunghoanh.com/can-chien-bao-tieu/chuong-282-kkZaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận