Chương 351: Trương thiếu tuyệt vọng (Phần I)
Nguồn: Sưu Tầm
Trương thiếu nghe thấy Sở Phàm nói như muốn ra lệnh cho mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Từ trước đến nay chỉ có gã mới có quyền ra lệnh cho người khác chứ đâu có bao giờ có chuyện ngược lại như thế này? Khuôn mặt gã trở nên hung ác nham hiểm, cặp kính được tháo xuống để lộ ra một ngọn lửa tức giận trong mắt. Nhưng tình hình trước mắt, gã quả thực không thể đối chọi lại được với Sở Phàm. Gã đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận không nên đi ra ngoài chơi bời một mình.
- Lời nói của tao mày đã nghe rõ chưa?
Sở Phàm nhíu mày, lộ vẻ không kiên nhẫn trong giọng nói.
- Xe của tao, tao thích đi đâu liên quan gì đến mày? Mày không xứng đáng để ra lệnh cho tao.
- Nói như vậy là...
Giọng nói Sở Phàm trở nên lạnh lẽo, từng tia sắc nhọn bắt ra từ ánh mắt:
- Mày không nghe lời của tao?
- Mày còn chưa xứng.
Giọng nói Trương thiếu băng lãnh. Lúc gã nói, trong mắt gã hiện lên một tia hàn quang sắc bén ở trong mắt. Bỗng nhiên gã cảm thấy một cơn đau đớn thấu xương. Cơn đau dữ dội khiến cho gã không kìm được phải kêu to lên. Cúi đầu xuống gã nhìn thấy Sở Phàm đang cầm trong tay một con dao nhỏ sắc bén, tàn nhẫn đâm vào đùi phải của gã. Máu tươi ứa ra khiến cho quần gã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
- Tao rất thích thái độ không chịu nghe lời của mày. Chỉ có như vậy tao mới có cơ hội để hoạt động gân cốt.
Sở Phàm cười cười, trong giọng nói hiện lên vẻ đùa bỡn.
- Mày....
Trương thiếu nghiến răng, trên khuôn mặt lộ vẻ đau khổ. Đau đớn khiến gã không thể nói thêm một câu nào nữa.
- A
Gã kêu thảm một tiếng, thì ra Sở Phàm đã rút con dao đâm ở trên đùi gã ra.
Sở Phàm chùi chùi hai mặt của con dao nhỏ ở trên chiếc quần của Trương thiếu. Sau khi lau khô vết máu hắn lạnh nhạt nói:
- Nếu mày không muốn con dao này tiếp tục nhuộm thêm máu tươi thì nghe lời tao lái xe chạy đến con đường vòng quanh núi.
Giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng mang theo một vẻ khiến người ta không thể không nghe theo.
Trương thiếu không nhịn được đến mức phát run lên. Hai tay của gã ôm lấy vết đao ở trên đùi, khuôn mặt trở nên đau đớn vặn vẹo vì bị dao đâm.
Đúng lúc này, chuông di động đột ngột reo lên, chính là của Trương thiếu.
Trương thiếu khẽ động tâm, trong lòng cảm thấy vui mừng. Tiếng chuông di động bất thình lình reo lên trong lúc tối tăm này chính là tiếng chuông cứu mạng của gã. Gã lập tức thò tay vào trong túi rút di động ra. Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Sở Phàm thì gã lại sững sờ. Gã ý thức được rằng mình tuyệt đối không thể loạn động, càng không thể rút di động ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng thậm chí có thể bị giết chết.
Sở Phàm không nói gì, thò tay vào túi của Trương thiếu lấy di động ra. Hắn nhìn vào màn hình thì biết được là do một cô gái tên là Lý Tư Phượng gọi tới. Hắn cười lạnh, cúp máy điện thoại, sau đó dùng tay tháo pin ra.
Trong chốc lát, sắc mặt của Trương thiếu bỗng xám như tro tàn. Khúc gỗ cứu mạng cuối cùng của gã đã chìm nghỉm. Bây giờ trong lòng gã bỗng cảm thấy một sự sợ hãi và tuyệt vọng. Cảm giác này từ trước đến nay gã chưa từng trải qua mà chỉ mang lại cho người khác được hưởng thụ mà thôi.
- Tao nói lại với mày một lần nữa là hãy lái xe đi vòng quanh núi. Sự kiên nhẫn của tao đối với mày có thể nói là đã lên đến đỉnh điểm. Đừng bắt tao lấy tính mạng của mày ra đùa giỡn.
Sở Phàm nói xong khẽ đưa tay lên, con dao sắc bén lạnh lẽo đặt lên trên cổ họng của Trương thiếu.
Tim của Trương thiếu đập thình thịch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hô hấp của gã trở nên dồn dập, đôi mắt chớp động. Gã thở phì phò nói:
- Mày, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày không muốn sống nữa hay sao?
- Đúng thế, tao không muốn sống nữa. Tao muốn một mạng đổi một mạng với mày, xem ra như thế vẫn đáng giá. Mày là con trai của Bí thư Thị uỷ, từng ngấm ngầm cấu kết với Hứa Nhạc mà có được tài sản lên tới mấy ngàn vạn. Còn tao thì sao? Ha ha, tao chỉ là một thằng vệ sĩ nhỏ nhoi mà thôi. Mày nói xem cuộc giao dịch này không phải là rất lời cho tao hay sao?
Sở Phàm lạnh lùng cười.
Những lời nói này trong chốc lát đúng là đã thực sự uy hiếp được Trương thiếu. Trương thiếu không muốn chết, thậm chí có thể nói là sợ chết. Tuy ngoài mặt gã thâm trầm, thủ đoạn độc ác nhưng sâu thẳm trong lòng, gã luôn luôn có một cảm giác sợ hãi đối với cái chết. Trước kia gã tỏ ra độc ác bởi vì không có ai có thể uy hiếp tính mạng của gã được. Nhưng lúc này, Sở Phàm lấy dao đặt trên cổ họng của gã khiến cho gã cảm thấy một cảm giác sợ hãi mà từ trước tới giờ chưa từng có. Mũi dao lạnh lẽo khiến cho gã nhận thức được cái chết sắp tới gần, thân thể không kìm được mà trở nên run rẩy.
- Điên, điên, người này điên rồi, người này điên rồi.
Trương thiếu thì thào nói, sau đó mở khóa xe rồi ngoan ngoãn khởi động xe chạy tới con đường vòng quanh núi.
- Đây mới là một sự lựa chọn thông minh.
Sở Phàm thản nhiên nói, con dao vẫn như cũ đặt trên cổ họng của Trương thiếu. Hắn nói tiếp:
- Chỉ có điều, tao hy vọng dọc đường mày có thể tiếp tục phát triển trí thông minh của mình. Tốt nhất là mày không nên biểu diễn hay đùa giỡn gì ở trên đường. Ví dụ như cố tình vượt đèn đỏ khiến cho cảnh sát giao thông chú ý, hoặc không chịu nghe lời tao chạy đến chỗ khác, vân vân… Nếu như mày tỏ ra một chút không biết điều, con dao trong tay của tao cũng không thể biết điều với mày được.
Sở Phàm nói xong khẽ đưa con dao lượn một vòng, trên cổ họng của Trương thiếu liền xuất hiện một vệt đao mờ mờ.
Trương thiếu kinh hãi, đưa tay sờ lấy cổ họng, cảm thấy đau rát. Đôi mắt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi liếc nhìn Sở Phàm một cái, trong lòng dường như hơi hối hận tại sao trước kia lại trêu chọc đến thằng điên này?
Sở Phàm lạnh nhạt đưa mắt liếc nhìn Trương thiếu, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười đùa bỡn:
- Có phải mày cảm thấy không phục đúng không? Mày vốn nghĩ rằng đối phó với hạng vô danh tiểu tốt như tao thì tuỳ tiện động một cái ngón tay là có thể giết chết tao. Nhưng cuối cùng sự sống chết của cha con mày lại nằm trong tay tao, mày không phục có phải không?
Trương thiếu âm trầm không đáp. Trong lòng gã vô cùng phẫn nộ. Cơn đau dâng lên từ đùi phải như nhắc gã là phải giữ được sự bình tĩnh, nhất định không được chọc giận thằng điên này. Trong lòng gã nghĩ thầm, đợi đến một ngày nào đó Sở Phàm mà rơi vào tay gã, gã nhất định sẽ khiến cho tên Sở Phàm này phải trả lại sự sỉ nhục gấp trăm lần bây giờ.
Nhưng mà, gã liệu còn có tương lai không?
- Mày trong lòng không phục là đúng thôi. Từ trước đến giờ, mày luôn nghĩ mày là mèo, còn tao là chuột. Mày bất cứ lúc nào cũng thể đùa bỡn tao, đùa bỡn chán rồi sau đó cắn chết tao. Đáng tiếc, mày sai rồi, tao không phải là chuột, mày cũng không phải là mèo.
Sở Phàm ngừng một chút rồi từng chữ từng chữ nói tiếp:
- Tao là thợ săn, mày là con mồi của tao. Mày sai ở chỗ là dám trêu chọc tao, lại dám xuất hiện trước tầm mắt tao. Đối với một người thợ săn giỏi mà nói, con mồi giống như mày là một con mồi vô cùng thơm ngon, tao làm sao có thể buông tha?
- Mày...
Trương thiếu dồn dập thở phì phò, trong mắt hiện lên một ngọn lửa căm phẫn. Gã đảo mắt thì tiếp xúc ngay với ánh mắt sắc nhọn như dao của Sở Phàm, khiến cho một câu cũng không thể nói tiếp. Ánh mắt của Sở Phàm khiến cho gã có cảm giác giống như là đang rơi vào đáy vực sâu tuyệt vọng.