Nó ngạc nhiên quay qua nhìn hắn
_Làm sao anh biết? Anh nghe lén à?
_Cô chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?
_Thật không?
_TÙy cô vậy. Tôi không quan tâm chuyện này.
Hắn quay qua chỗ tụi bà tám - Trễ rồi, về thôi.
Trên đường hộ tống mấy 'anh chị' về nhà, trong xe toàn là tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít
_My có lạnh không? Hay lấy áo khoác của Khánh khoác đỡ nhé!
_Không sao đâu. Có lạnh gì lắm đâu, còn măt nữa chứ! - nó không muốn Khánh buồn nên tỏ ra vui vẻ, tự nhiên,
Nói chuyện một hồi nó mới để ý hắn,hắn hôm nay 'lạnh như băng' ấy. Bình thường với nó cũng phải móc chút chút chứ. Hôm nay có gì khác, cứ thấy bực bội sao, lúc thấy Minh đồng ý còn hí ha hí hửng mà. Sao xoay 180 độ vậy? Nó chờ hắn chở mọi người về hết rồi mới qua ngồi kế hắn, cứ nheo mặt nhìn hắn mãi
_Đừng nhìn nữa, bạn trai cô mà thấy thì biết làm sao? - giọng lạnh như băng
_Tôi nói cho anh biết, tôi và Khánh chưa có gì hết. Tôi cần thời gian suy nghĩ.
_Cô suy nghĩ mà không từ chối vậy thì cô có cảm tình với anh ta rồi? Vấn đề thời gian thôi.
_Không phải, chỉ vì.... mà thôi anh là gì của tôi mà tôi phải giải thích chứ!
_Cô ta nói đúng, mình cần gì quan tâm chuyện nhảm nhí này chứ'' - hắn thầm nghĩ
Về đến nhà, hắn đi tuốt vào nhà, không thèm quan tâm gì đến nó. NÓ mặc kệ, đi một mạch lên phòng và ngủ để hạ quả.