“Tống Kỳ?” Tần Tuyên Tuyên không ngờ có thể gặp Tống Kỳ ở chỗ này, lộ ra vẻ mặt đầy giật mình, theo bản năng nhìn về hướng Đỗ Mộ Ngôn đi qua.
Bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn vẫn bị đám đông che chuất nhưng Tần Tuyên Tuyên đột nhiên thấy lo lắng, nếu Đỗ Mộ Ngôn thấy cô đứng cùng Tống Kỳ thì có thể tức giận hay không?
“Đi theo anh!” Tống Kỳ chú ý đến ánh mắt Tần Tuyên Tuyên, mím môi, mạnh mẽ kéo tay cô trốn sau một bức tường vây.
“Anh làm gì thế!”
Tần Tuyên Tuyên phản ứng lại, khẽ tránh né. Tống Kỳ cũng đã buông cô ra, chặn trước mặt không cho cô rời đi.
“Tuyên Tuyên, anh chỉ à… muốn nói với em mấy câu.” Tống Kỳ cúi đầu nói, ánh mắt tối tăm.
Tần Tuyên khẽ thở hắt ra, làm bản thân tỉnh táo lại, “Tống Kỳ, chúng ta không có gì để nói cả.”
“Tuyên Tuyên, bây giờ em… đã bên người đàn ông Đỗ Mộ Ngôn kia sao?” Tống Kỳ không để ý tới lời Tần Tuyên Tuyên, trực tiếp hỏi.
Tần Tuyên Tuyên nhìn hắn, sau một lúc lâu dùng sức gật đầu, “Đúng vậy!”
Vẻ mặt Tống Kỳ khẽ biến đổi, rồi lại trở nên kích động, “Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn không phải người tốt, em không nên ở cùng một chỗ với hắn ta!”
“Tôi ở cùng một chỗ với ai đã không còn quan hệ gì với anh nữa.” Tần Tuyên Tuyên lắc đầu.
Tống Kỳ giật mình, nở nụ cười chua xót, “Sự việc vốn không nên như vậy…”
“Quá khứ đều qua rồi, chúng ta nên nhìn về tương lai,” Tần Tuyên Tuyên nói, “Tôi phải đi.”
“Đợi đã, Tuyên Tuyên!” Tống Kỳ bắt được tay Tần Tuyên Tuyên, yên lặng nhìn cô, “Có phải nếu anh đem chứng cứ Đỗ Mộ Ngôn hãm hại anh đặt trước mặt em, em sẽ tin anh không?”
“Tống Kỳ, vì sao anh lại trở nên như vậy?” Tần Tuyên Tuyên hơi không dám tin, “Khi đó là anh uống rượu không thể điều khiển hành vi của mình, nhưng đi quán bar dùng rượu giải sầu là lựa chọn của anh, vì sao anh luôn muốn đổ trách nhiệm về sai lầm của mình lên một người hoàn toàn không liên quan?”
Bàn tay đặt bên hông Tống Kỳ siết chặt lại, ánh mắt Tần Tuyên Tuyên tràn đầy đau đớn.
“Tuyên Tuyên, em tin tưởng hắn ta đến thế sao? Em quen hắn ta mới bao lâu? Em đã quen anh bao lâu?”
Tần Tuyên Tuyên bỗng chuyển tầm mắt, im lặng không nói.
Tống Kỳ bỗng cười thảm, “Tuyên Tuyên, vì hắn có tiền có quyền, em liền không nhìn thấy điểm đáng ngờ của hắn phải không? Thì ra trong mắt em, tiền tài cũng quan trọng hơn tất cả phải không?”
Tần Tuyên Tuyên kinh sợ đưa mắt nhìn về phía Tống Kỳ, tràn đầy khiếp sợ, “Tống Kỳ, tôi không ngờ anh sẽ như thế…” Cô bỗng dừng lại, chỉ cảm thấy mình có nói gì với hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tống Kỳ không thấy cô đã từng từ chối giãy dụa trước Đỗ Mộ Ngôn, hắn chỉ nghĩ cô vì Đỗ Mộ Ngôn có tiền nên mới cùng anh một chỗ. Đúng, cô cũng có chút yêu thích hư vinh, nhưng cô không coi trọng tiền tài nhất, không vì tiền mà hy sinh bản thân. Nếu Đỗ Mộ Ngôn chỉ có tiền, thái độ dành cho cô lại là kẻ nhìn từ trên cao xuống như thể bố thí mà không phải chăm sóc dịu dàng như bây giờ, gần như là ngoan ngoãn phục từng, thì cô tuyệt đối không thèm liếc anh thêm một cái. Anh làm cô cảm động, vĩnh viễn không phải vì quà tặng quý giá mà vì tấm lòng anh dành cho cô. Khi anh cùng cô một chỗ, trong mắt không hề có người hay việc gì khác, chỉ có cô thôi. Ai có thể không bị tình yêu toàn tâm toàn ý như thế lay động chứ? Ít nhất, cô không thể.
“Tùy anh nghĩ sao cũng được.” Tần Tuyên Tuyên hạ tầm mắt nói, “Rất vui có thể gặp anh ở đây, mong anh thuận lợi trong công việc, cuộc sống mỹ mãn. Tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
Tần Tuyên Tuyên vòng qua Tống Kỳ, nhanh chóng chạy đi, người phía sau vươn tay nhưng cuối cùng cũng không thể giữ chặt được cô.
Hắn nhìn theo hướng cô rời đi thật lâu, nắm chặt bàn tay.
Lúc Tần Tuyên Tuyên trở về chỗ cũ, Đỗ Mộ Ngôn đã trở lại, đang mặt mày nôn nóng lo lắng nhìn xung quanh. Thấy Tần Tuyên Tuyên trở lại, hắn lập tức nắm lấy tay cô, nhíu mày kêu lên: “Em đi đâu vậy?”
Tần Tuyên Tuyên hơi chột dạ, miễn cưỡng cười cười: “Em đi toilet, sao thế?”
“Anh cứ nghĩ… không, không sao.” Đỗ Mộ Ngôn lắc đầu, ôm chặt Tần Tuyên Tuyên vào lòng. Vừa rồi không thấy cô, trong nháy mắt hắn đã nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn, hắn chưa bao giờ được cô dịu dàng đối đãi như vậy. May mà… may mà, cô chỉ rời đi một lát thôi, mọi thứ đều là thật!
Cảm giác được hơi thở hỗn loạn của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên ôm lại hắn.
Quá nửa ngày cô mới bỗng dưng nhớ ra, đẩy hắn ra hỏi: “Thịt dê nướng của em đâu?”
“Anh quên cầm.” Mặt Đỗ Mộ Ngôn có vẻ như may mắn sống sót sau tai nạn, “Anh lại đi mua.”
Hắn xoay người, vừa đi hai bước liền quay đầu lại bên người Tần Tuyên Tuyên, kéo tay cô, “Chúng ta cùng đi.” Hắn không muốn đối mặt với chuyện hắn vừa quay đầu đã không thấy cô đâu nữa, nếu thêm vài lần hắn sẽ bị dọa đến phát điên mất.
“Được.” Tần Tuyên Tuyên cũng sợ đứng một mình sẽ bị Tống Kỳ kéo đi, liền gật đầu đồng ý, đi theo Đỗ Mộ Ngôn đến quán bán thịt dê nướng.
Thời gian hoạt động tự do nhanh chóng kết thúc, mọi người tập trung đi đến điểm tiếp theo. Lần này, Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên, không bao giờ dễ dàng buông ra nữa, bị cô trừng mắt nhìn vài lần cũng vô ích.
Cảnh sắc xinh đẹp dọc đường hòa tan buồn bực sau cuộc nói chuyện với Tống Kỳ của Tần Tuyên Tuyên, cô nhanh chóng ném chuyện đó ra sau đầu, chuyên tâm cùng cha mẹ và Đỗ Mộ Ngôn vui chơi.
Buổi tối khách sạn mà đoàn du lịch ở lại có tổ chức đốt lửa trại, Tần Quốc Đống và Đường Vi tự nhận đã già không chịu nổi ép buộc như tuổi trẻ, để Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn đi với nhau.
Bóng đêm dày đặc, Đỗ Mộ Ngôn nắm tay Tần Tuyên Tuyên, hai người cùng ngồi quanh đống lửa trại, nhìn mọi người biểu diễn, cũng thường bị người chủ trì gọi lên cùng chơi trò chơi. Bóng đêm mờ ám, bầu không khí náo nhiệt, ánh lửa vàng ấm áp khiến nụ cười rực sáng của Tần Tuyền Tuyên càng thêm hoàn mỹ, tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn không rời khỏi cô nổi một giây.
“Tuyên Tuyên…”
Hai người chơi đủ, vừa nghỉ ngơi đi dạo khỏi đám người đông đúc, Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhiên dừng bước, hướng về Tần Tuyên Tuyên, muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Tần Tuyên Tuyên cười hỏi, trên mặt vẫn mang theo ửng đỏ do những trò chơi ban nãy.
Hầu kết Đỗ Mộ Ngôn trượt lên trượt xuống, nắm tay cô đưa lên môi hôn khẽ hôn, cuối cùng vẫn mở miệng, “Tuyên Tuyên, gả cho anh đi được không?”
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra.
Đỗ Mộ Ngôn nói: “Tuyên Tuyên, anh biết em cảm thấy như vậy là quá nhanh, nhưng anh thề là anh thật lòng với em, lời anh nói bây giờ đều là thật tâm. Tuyên Tuyên, anh tin rằng không có em, anh căn bản không thể sống nổi. Gả cho anh đi!”
Hắn móc trong túi ra một chiếc hộp bằng nhung, mở ra trước mặt Tần Tuyên Tuyên, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.
Tần Tuyên Tuyên giật mình đứng yên không biết nên làm thế nào.
Đỗ Mộ Ngôn đã từng cầu hôn, lần đó cô từ chối không chút do dự, khi đó cô nghĩ hắn cầu hôn chẳng qua là vì chứng tỏ sự chân thành trong tình yêu của hắn với cô mà thôi, cô dựa vào đó mà tha thứ cho hắn, lại không nghĩ việc cầu hôn đó là thật. Bây giờ lại đối mặt với lời cầu hôn của hắn một lần nữa, chiếc nhẫn được khảm viên kim cương thật lớn lóe sáng chói mắt, khiến cô vừa nhìn đã vội tránh mắt đi nơi khác.
Cô vẫn cảm thấy bây giờ là quá nhanh để nói đến chuyện này, nhưng không thể từ chối thẳng thừng như lần trước được. Cô tin mỗi lời Đỗ Mộ Ngôn nói đều là thật lòng, nhưng cô mới hẹn hò với hắn không lâu, căn bản không biết có thể cùng hắn cả đời hay không.
Tương lai cùng cô sớm chiều bên nhau, hắn có thể phát hiện ra cô vốn không phải là cô gái thú vị, sẽ hối hận bản thân đã xúc động nhất thời hay không? Hắn có thể cảm thấy cô rất xấu hay không, cố ý nhận lời cầu hôn khi hắn đang bị tình yêu làm choáng váng, có thể nghĩ cô đồng ý gả cho hắn là vì tiền bạc của hắn hay không?
Tần Tuyên Tuyên không thể không nghĩ đến lời nói ban ngày của Tống Kỳ. Cô biết chình mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô không có cách nào để dừng lại, đối với cô tất cả những điều đó đều là vấn đề vô cùng quan trọng.
Đỗ Mộ Ngôn còn đang chờ Tần Tuyên Tuyên đáp lại, cô cúi mắt, thân thể cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới nói: “Thật xin lỗi, em… em vẫn thấy quá nhanh…”
“Tuyên Tuyên, em sợ anh chỉ là xúc động nhất thời, sau này sẽ hối hận ư?” Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười. “Anh tuyệt đối không hối hận. Vì chứng minh quyết tâm của anh, anh có thể chuyển giao hết tài sản dưới tên anh sang cho chú và dì.”
Lời nói xúc động của Đỗ Mộ Ngôn đụng chạm đến sợi thần kinh mẫn cảm của Tần Tuyên Tuyên, cô bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt mang theo sự buồn chán và lo lắng, “Anh nói thế chẳng phải em đồng ý lấy anh vì tiền của anh hay sao?”
“Anh không có ý này!” Không ngờ Tần Tuyên Tuyên nghĩ vậy, Đỗ Mộ Ngôn vội giải thích: “Tuyên Tuyên, anh chỉ làm em hiểu, cầu hôn với em là kết quả anh đã suy nghĩ rất kỹ, anh sẽ đối tốt với em cả đời, tuyệt đối không làm em ấm ức.”
Đối với Đỗ Mộ Ngôn mà nói, nếu Tần Tuyên Tuyên thật sự gả cho hắn vì tiền, hắn còn bớt được nhiều việc đấy. Chờ đến lúc cô gả cho hắn, hắn còn có đủ lý do để kéo cô đến bên người, cũng có đủ thời gian để cô hoàn toàn yêu hắn, không rời khỏi hắn được. Nhưng mà kiếp trước hắn đã nếm thử một lần rồi, đổi lấy chỉ là sự khinh bỉ và đối địch của Tần Tuyên Tuyên, cho nên kiếp này hắn mới cẩn thận như vậy, không dám dùng tiền cân nhắc tình cảm của cô.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Tuyên Tuyên đã thấy hơi hối hận, lời nói của cô rất có tính công kích, không ngờ Đỗ Mộ Ngôn lại không giận mà còn ôn tồn giải thích. Cô cúi tầm mắt, trong lòng lo sợ nghi hoặc lo lắng.
Cô thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
“Thật xin lỗi, anh để em suy nghĩ lại đã.” Tần Tuyên Tuyên nói khẽ.
Đỗ Mộ Ngôn lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Tốt lắm, lúc này Tuyên Tuyên của hắn không trực tiếp từ chối. Cô nói sẽ suy nghĩ, vậy thì hắn liền cho cô thời gian để suy nghĩ, nhưng lúc này hắn phải cố gắng tăng thêm lợi thế cho mình.
Hắn đã chờ không kịp phải kéo cô vào phạm vi thế lực của mình, mang trên người dấu ấn của hắn.
“Tuyên Tuyên, anh không ép em, chỉ là anh hy vọng em có thể mau chóng cho anh câu trả lời.” Đỗ Mộ Ngôn nói, “Một tuần thì sao? Dài hơn nữa anh không chờ nổi.”
Không cần quyết định ngay lập tức khiến Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, mà nghe được câu cuối cùng của Đỗ Mộ Ngôn, cô chỉ có thể nuốt ngược câu: “Cho em một tháng để suy nghĩ” vào lòng. Thật ra nếu có thể, cô hy vọng hắn cho cô thời gian một năm, một năm sau hai người cũng đã đủ quen thuộc, cũng đủ để Đỗ Mộ Ngôn hiểu rõ ràng hắn có hối hận vì quyết định hôm nay hay không.
“Được… cảm ơn anh.” Tần Tuyên Tuyên nói.
Đỗ Mộ Ngôn vòng tay ôm lấy bả vai cô, cằm gác lên hõm vai cô, khẽ cười ra tiếng: “Tuyên Tuyên, người nên cảm ơn là anh mới phải.”
Tần Tuyên Tuyên nghiêng tai chờ đợi câu tiếp theo nhưng không đợi được câu tiếp của hắn. Hắn chỉ ôm cô, như ôm lấy toàn bộ thế giới.
Sáng sớm hôm sau còn phải tập trung nên Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn cũng không ở ngoài quá muộn, về đến khách sạn, hai người trở lại phòng Tần Tuyên Tuyên thì Đường Vi không ở đó, chắc là đang ở chỗ Tần Quốc Đống, Đỗ Mộ Ngôn nhân cơ hội ở trong phòng cho Tần Tuyên Tuyên một nụ hôn sâu, hôn cô nhũn cả hai chân mới chịu buông ta. Thay cô sửa sang lại quần áo hỗn độn, Đỗ Mộ Ngôn đè nén khát vọng mãnh liệt muốn nuốt sạch cô vào bụng, trở lại phòng mình.
Chốc lát sau Đường Vi đã quay về, thấy gương mặt Tần Tuyên Tuyên ửng đỏ ngồi ở đầu giường, ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, bà nở nụ cười: “Tuyên Tuyên, chơi vui không con?”
“Rất, rất vui ạ” Tần Tuyên Tuyên bỗng hoàn hồn, lắp bắp nói. Chống lại ánh mắt mang theo tia trêu chọc của Đường Vi, mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ rực.
“Mẹ, con có việc nói với mẹ…” Tần Tuyên Tuyên đi đến bên Đường Vi, ôm tay bà nũng nịu hỏi.
“Sao thế?” Đường Vi tò mò nói.
Tần Tuyên Tuyên do dự một lát mới mở miệng, “Hôm nay… Đỗ Mộ Ngôn cầu hôn với con.”
Đường Vi thật sự giật mình.
Lần trước Đỗ Mộ Ngôn dùng thủ đoạn gì để cầu xin tha thứ, Tần Tuyên Tuyên cũng không kể cho cha mẹ biết nên vừa nghe lời Tần Tuyên Tuyên nói thì Đường Vi dĩ nhiên rất giật mình. Hai đứa bé này mới hẹn hò bao lâu, sao Tiểu Đỗ có thể cầu hôn nhanh như vậy?
Đường Vi kéo Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống giường hỏi: “Tuyên Tuyên, con nghĩ thế nào?”
“Mẹ, con cũng không biết…” Tần Tuyên Tuyên chán nản lắc đầu. Quan hệ giữa cô và cha mẹ luôn rất thân mật, nói ra với mẹ là muốn nghe sự phân tích khuyên giải của bà. Cô không muốn quyết định qua loa về hôn sự của mình, nhưng từ chối Đỗ Mộ Ngôn lần nữa thì cô lại thấy hơi băn khoăn.
Nghĩ nghĩ, Tần Tuyên Tuyên lại bổ sung: “Anh ấy cho con một tuần để suy nghĩ.”
Đường Vi trầm ngâm một lát, dịu dàng nói: “Tuyên Tuyên, kết hôn là việc lớn, con không lập tức quyết định là đúng. Nhưng trong chuyện này, mẹ không thể quyết định thay con được. Mẹ chỉ có thể nói rằng, Tiểu Đỗ là một đứa trẻ không tồi, nếu con kết hôn với nó tương lai sẽ không chịu thiệt, mẹ có thể nhìn ra nó chỉ hận không thể moi tim ra đặt trước mặt con thôi. Nhưng mẹ thích nó cũng vô dụng, tương lai người sống với nó là con, con phải muốn mới được.”
“Nhưng mẹ à, mẹ không thấy thế này quá nhanh sao?” Tần Tuyên Tuyên nói.
Đường Vi nở nụ cười, “Bọn trẻ các con không phải là thích kết hôn nhanh sao? Mẹ không cổ hủ thế đâu. Các con tính toán, nếu vừa mắt thì kết hôn sớm một chút cũng không phải là không được, mẹ cũng có thể sớm có đứa cháu ngoại béo tốt.”
“Mẹ!” Dù sao Tần Tuyên Tuyên cũng là cô gái chưa kết hôn, nghe vậy không khỏi hơi xấu hổ.
“Được rồi được rồi, mẹ không đùa với con nữa. Tuyên Tuyên, việc này mẹ không thể quyết định thay con được, con phải tự mình quyết định mới được.” Đường Vi nói.
“Vâng, con sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Tần Tuyên Tuyên cong cong khóe môi, suy nghĩ dần lan xa.
Đường Vi và Tần Tuyên Tuyên cũng không biết ở gian phòng bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn và Tần Quốc Đống cũng đang nói về đề tài tương tự. Đỗ Mộ Ngôn biết tần Tuyên Tuyên mềm lòng, ý kiến của cha mẹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của cô nên quyết định xuống tay với hai vị này. Hắn cũng biết hai người mới hẹn hò không lâu, nhưng lúc trước hắn đã làm đủ loại dự phòng, đủ để nói lên tình ý với Tuyên Tuyên, hắn tin muốn thuyết phục Tần Quốc Đống ủng hộ hắn cưới Tuyên Tuyên cũng không phải chuyện khó khăn.
Vừa nói xong việc bản thân hôm nay cầu hôn Tuyên Tuyên nhưng cô không lập tức đồng ý, Đỗ Mộ Ngôn mang vẻ mặt thành khẩn cầu mong được ủng hộ, “Chú, con thật lòng với Tuyên Tuyên, con muốn cưới cô ấy, làm cô ấy thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, yêu chiều cô ấy hơn bất cứ ai… chú, cháu hy vọng có được sự ủng hộ của chú.”
Nghe xong lời Đỗ Mộ Ngôn, gương mặt bình tĩnh của Tần Quốc Đống trầm xuống. Một hồi lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu Đỗ, theo cá nhân chú, chú rất quý cháu, cháu là một người trẻ tuổi vô cùng vĩ đại. Chú cũng rất ủng hộ chuyện giữa cháu và Tuyên Tuyên!”
Nghe đến đó, vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn buông lỏng, gần như đã nhìn thấy cảnh hắn kéo cánh tay Tần Tuyên Tuyên hướng về lễ đường xinh đẹp. Nhưng giây tiếp theo, Tần Quốc Đống lại nói: “Nhưng dù sao đây cũng là việc lớn cả đời của Tuyên Tuyên, nên do con bé quyết định, chú không thể ép con bé được.”
Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười không chê vào đâu được, “Chú, cháu hiểu mà. Có thể nhận sự ủng hộ của chú, cháu đã rất thỏa mãn rồi, sẽ không yêu cầu chú giúp cháu khuyên giải Tuyên Tuyên. Cháu sẽ chờ quyết định của em ấy, mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cũng sẽ không làm tấm lòng của cháu thay đổi được.”
“Được, tốt. Quả nhiên chú không nhìn nhầm người.” Tần Quốc Đống vui mừng gật đầu.
Ngày hôm sau, bốn người đều đem chuyện cầu hôn chôn sâu vào đáy lòng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi theo hướng dẫn Vương vui vẻ dạo quanh các địa điểm một ngày. Giữa trưa ăn xong, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về.
Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn vẫn ngồi chung như cũ, vừa lên đường thì Tần Tuyên Tuyên cũng mệt mỏi, sau khi lên xe liền chuẩn bị ngủ. Đỗ Mộ Ngôn tự giác cống hiến bờ vai hắn để Tuyên Tuyên được ngủ thoải mái hơn.
Xe không ngừng xóc nảy, Tần Tuyên Tuyên mơ màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó cô hình như có nghe được Đỗ Mộ Ngôn thì thầm gì đó, nhưng sự mệt nhọc khiến cô không tập trung tinh thần được không bao lâu đã ngủ say.
Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu liền có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, trong giấc ngủ say cô đẹp như một thiên sứ. Hắn cúi đầu nỉ non, không để bất kỳ ai nghe được tiếng hắn.
Tuyên Tuyên, em nhất định phải thuộc về anh, đời này em đừng nghĩ tránh được. Bất kỳ kẻ nào, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ cướp được em khỏi tay anh. Người dám mơ ước đến em, anh sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.