Thiên VII, Chương 14. Báo thù?
Dịch: workman
Nguồn: tangthuvien.com
- Người đâu!
Tổng quản sự hô lớn. Từ ngoài sảnh lập tức có hai người chạy vào, Tổng quản sự chỉ vào Đổng Triết Tử.
- Đưa nữ nhân này tới tiền thính.
- Vâng, đại nhân.
Hai người cung kính hô, rồi đưa Đổng Triết Tử đi. Đổng Triết Tử lúc này mới giật mình sực tỉnh, liếc nhìn về phía tổng quản sự vội vàng :017:
- Quản sự, van Sát Thủ Đường các ngươi, ngàn vạn lần đừng có đưa ta tới Giang gia. Các ngươi giết ta, giết ta đi.
Đổng Triết Tử sắc mặt tái nhợt, mụ nghiến răng, giật mạnh đầu một cái!
Vù!
Hai thủ hạ, một tráng hán giữ chặt thân thể Đổng Triết Tử không cho mụ lăn xuống đất. Trước mặt bao nhiêu cao thủ như vậy, Đổng Triết Tử đã là một phế nhân thì có muốn tự sát cũng chẳng làm được.
- Giết ngươi hả? Hừ.
Tổng quản sự vung tay lên.
Hai thủ hạ đã nâng Đổng Triết Tử lên, mụ hoảng sợ giãy dụa:
- Không, không!
Sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
:017:- Ta van ngươi hãy giết ta đi! Ta mà lọt vào tay Giang gia, họ sẽ hành hạ ta tới chết đó, van ngươi, giết ta đi!!!
Trong tiếng kêu la thê lương, Đổng Triết Tử bị hai tráng hán dễ dàng kéo đi.
Đổng Triết Tử bị trói hai tay, muốn tự sát cũng căn bản không làm được.
- Mụ khốn khiếp này vừa rồi còn uy hiếp tiên sinh. Hừ, rõ là buồn cười.
Tổng quản sự cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đằng tiên sinh, người đã giao rồi. Chờ một lát bản khắc đá sẽ được đưa tới, xin tiên sinh kiên nhẫn chờ đợi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Chỉ một lát sau Đằng Thanh Sơn chợt nghe xa xa truyền đến tiếng Đổng Triết Tử kêu la rất thê lương, rồi tiếng cười ha hả căm hận...
- Ha ha… Mụ khốn khiếp, ngươi cũng có hôm nay!
Thanh âm truyền đến, làm tổng quản sự cười:
- Đằng tiên sinh, Giang gia sớm đã hận Đổng Triết Tử thấu tận xương. Đến cả gia chủ Giang gia cũng bị bắt làm tù binh, rồi bị hành hạ tới chết.
Đằng Thanh Sơn nghe xong gật đầu, trong lòng thì than thở... mấy giờ trước Đổng Triết Tử vẫn còn là gia chủ nhà họ Đổng, là tiên thiên Vũ thánh. Vừa rồi còn tùy ý hành hạ đùa bỡn Thiết lão tam, lại đứng trước mặt Đằng Thanh Sơn còn dám nói một tiếng “từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam thiếp thứ mười của ta.”
Chỉ nháy mắt mụ đã lọt vào tay Giang gia rồi.
- Đằng tiên sinh!
Tiếng cười từ phòng khách truyền đến.
Đại chưởng quỹ Húc Nhật tửu lâu đang cười tủm tỉm dắt một tráng hán mặc áo da màu xanh đi vào. Trên vai tráng hán đang vác một khối dài dài dùng bao bố xám bọc lại.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dán vào vật trong cái bao dài dài đó đứng bật lên, hai mắt sáng rực:
- Kích cỡ rất giống phiến đá ngốc thạch, chắc là bản khắc đá rồi!
Tổng quản sự bên cạnh thấy thế không khỏi cười rồi cùng đứng dậy.
- Đằng tiên sinh, đây là một trong số ba mươi sáu bức điêu khắc do năm đó Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ lưu lại.
Đại chưởng quỹ đưa tay ra nhận lấy cái bao trong tay tráng hán, đồng thời vén một góc bao xám bọc bản khắc đá. Bao xám vừa được vạch ra đã lộ ra một bản khắc đá toàn bộ tựa như ngọc thạch!
Trên bản khắc đá mờ ảo có vầng sáng màu xanh biếc, bên trái là một bản khắc có một người nhảy cao lên, có một chiêu thức bổ búa ra. Còn bên phải là một chứ ‘Đạo’ tràn ngập sát khí.
Thoạt nhìn Đằng Thanh Sơn cảm giác được một khí tức cường đại cuộn trào, như rất nhiều thanh búa lớn đang bổ vào đầu!
- Là hàng thật!
Đằng Thanh Sơn lộ tinh quang, xem kĩ bản khắc đá thán phục nói:
- Không hổ là bản khắc do chính Thần Phủ Thiên Thần tự tay điêu khắc, khí tức khác hẳn bản bằng ngốc thạch..
Tổng quản sự cũng nhìn bản khắc đá, lộ vẻ thán phục.
- Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ không hổ là thần tiên sáng chế ra phương pháp tu luyện, truyền khắp thiên hạ. Một khối ngốc thạch mà được điêu khắc lại trở nên thần kỳ như vậy.
Đằng Thanh Sơn tiến lên hai bước, tay phải hóa thành lợi trảo chém mạnh về phía bản khắc đá.
- Đằng tiên sinh! - Tổng quản sự kinh hãi.
- Đằng tiên sinh, đừng!
Đại chưởng quỹ cầm bản khắc đá cũng cực kỳ hoảng sợ, nhưng y căn bản không kịp né tránh.
- Xoạt xoạt...
Tay phải Đằng Thanh Sơn hóa thành trảo phát vào một cạnh của bản khắc đá vang ra tiếng va chạm như kim loại, lập tức bụi bay lên lộ ra là đường sâu hoắm.
Tổng quản sự vừa thấy Đằng Thanh Sơn cũng chỉ chộp vào một cạnh, còn hình vẽ và chữ ‘Đạo’ cũng không hư hao gì, lúc này mới thở phào một hơi không khỏi cười khổ nói:
- Đằng tiên sinh, người làm gì thế? Đây là bản khắc đá do Thần Phủ Thiên Thần lưu lại, làm hư một cái là mất đi một cái đó.
- Quản sự, ông đến xem đi.
Đại chưởng quỹ khiếp sợ nhìn bản khắc đá.
Tổng quản sự quay đầu nhìn, rồi cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy hai đường trảo trước kia bị Đằng Thanh Sơn chộp vào đang nhanh chóng khôi phục với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ thời gian vài hơi thở, bản khắc đá đã trở nên hoàn toàn không tổn hao gì, dường như căn bản chưa từng bị hư hao vậy.
- Cái này, cái này... việc này quá kỳ lạ.
Tổng quản sự vô cùng thán phục.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười. Năm đó khi tiến vào Thiên Hồng Thủy Cung ở Đại Duyên Sơn, vách tường Thiên Hồng Thủy Cung cũng chính như thế, cho dù là cường giả tiên thiên kim đan đánh thủng một lỗ to cũng sẽ nhanh chóng được khôi phục! Bản khắc đá này cũng ẩn chứa lực thế giới của Vũ Hoàng.
Nguyên nhân chính vì thế, mà đá bình thường lại biến thành trông tựa như ngọc thạch, thí nghiệm một phen, quả thật đúng hắn đoán trước.
- Đại chưởng quỹ, gói bản khắc đá này lại thật kỹ cho tại hạ.
Đằng Thanh Sơn phân phó, rồi cười nói:
- Tại hạ sẽ không ở lại, xin phép đi trước.
- Tiên sinh, đợi ngày mai đi cũng không trễ mà.
Đại chưởng quỹ cùng tổng quản sự cố giữ lại.
Nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ cười và lắc đầu.
- Tiên sinh, lần này tiên sinh bắt người thì ngoại trừ bản khắc đá, còn có một vạn lượng hoàng kim.
Đại chưởng quỹ vội vàng nói, Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Không cần.
Vạn lượng hoàng kim nặng tới cả ngàn cân, vác nó thì tốc độ phi hành của Cuồng Phong Ưng sẽ chậm không ít. Hơn nữa, tiền bạc đối với Đằng Thanh Sơn cũng không đáng để quan tâm.
Dù sao khi đạt tới hư cảnh là Đằng Thanh Sơn sẽ trở về Cửu Châu!
Chẳng lẽ đem theo một vài rương hoàng kim về Cửu Châu à?
Cho dù trăm vạn lượng hoàng kim, trong mắt các đại tông phái ở Cửu Châu cũng chẳng là cái gì.
- Đâu được.
Tổng quản sự vội vàng bảo:
- Một vạn lượng hoàng kim này Húc Nhật Thương Hành chúng ta sẽ an bài người đưa đến Thần Phủ Sơn.
Đằng Thanh Sơn cũng không nói thêm gì nữa, cầm cái bao đựng bản khắc đá bước ra ngoài.
...
- U...
Ngoài Vũ An Thành, Đằng Thanh Sơn nhảy lên lưng Cuồng Phong Ưng. Trong tiếng kêu hưng phấn, Cuồng Phong Ưng vẫy mạnh hai cánh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở chân trời phía tây nam.
...
Song Sơn Thành, trong đại sảnh của phủ đệ Đổng gia.
Hơn mười người ngồi thảo luận trong đại sảnh, những người này đều là nhân vật tinh anh của các thế hệ Đổng gia. Ngồi trên ghế chủ tọa là một lão già tóc bạc mặc áo lông đen, sắc mặt nhợt nhạt, hai dãy ghế là những nhân vật lãnh đạo của Đổng gia, tất cả mọi người đều biết...
Chiều nay gia chủ nhà họ Đổng là Đổng Triết Tử bị người ta xông vào và nhanh chóng đưa đi.
Trong tiếng thì thầm thảo luận, có một số người cực kỳ phẫn nộ, cũng có một số người thỉnh thoảng lộ ra vẻ vui mừng. Nếu Đổng Triết Tử chết, có không ít người có thể được thượng vị!
Ngay lúc này một hán tử lực lưỡng nhanh chóng tiến vào trong sảnh.
- Xét ra người nọ là ai chưa?
Lão giả tóc bạc lạnh lùng hỏi.
- Bẩm Đại trưởng lão, căn cứ vào bức họa, đã tra được người xông vào Đổng gia ta chính là Đằng Thanh Sơn, cường giả không lâu xuất hiện ở Lưu Vân Phủ Nam Sơn Thành! Tục truyền, Đằng Thanh Sơn có thực lực vô cùng đáng sợ, đến cả Lôi Đao Vũ thánh Phó Đao cũng kém hắn, còn cung kính gọi hắn là tiên sinh. Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành cũng có quan hệ vô cùng hữu hảo với hắn. Dựa theo tin tình báo, Đằng Thanh Sơn hẳn là Vũ thánh tiên thiên kim đan, hơn nữa cũng tiếp cận Húc Nhật Vũ thánh. truyện copy từ tunghoanh.com
Hán tử cơ bắp cung kính bẩm báo.
Trong đại sảnh không ít người hít mạnh một hơi.
Lão già tóc bạc nheo mắt lại.
Lúc trước, chỉ một chiêu lão bị Đằng Thanh Sơn một cước đá bay. Lão già tóc bạc hiểu rõ không có thực lực tiên thiên kim đan, việc này tuyệt đối không thể làm được.
- Xông thẳng vào Đổng gia bắt Đổng gia gia chủ của ta, tên Đằng Thanh Sơn này quá kiêu ngạo rồi. Làm vậy không khác gì tát vào mặt Đổng gia, nỗi nhục này nhất định phải báo!
Lập tức có một tên trung niên đứng phắt lên gầm gừ.
- Báo hả, ai sẽ báo?
Một nam tử gầy gò sắc mặt nhợt nhạt cười khẩy nói một tiếng.
- Ngươi ngồi xuống cho ta. - Lão già tóc bạc quát lớn.
Tên trung niên oán hận bất lực ngồi xuống.
Trong đại sảnh đám lãnh đạo Đổng gia ai nấy đều có tâm tư riêng, cho dù có người trong miệng kêu gọi báo thù cũng chỉ làm hình làm dáng thôi. Báo thù hả? Ở Đông Hoa Thành, Đổng gia xem như hơi có thực lực, nhưng muốn trả thù Vũ thánh tiên thiên kim đan hả? Việc này mà truyền ra, quả thực là làm cho người ta cười đến rụng răng.
- Đổng Triết Tử bị bắt, đan điền cũng bị phế bỏ, cho dù còn mạng cũng không có tư cách làm gia chủ.
Lão già tóc bạc nhìn về phía đám người phía dưới.
- Từ hôm nay trở đi Triết Vân làm tân nhậm gia chủ Đổng gia cho ta.
Vừa ghe vậy, những người trước đây có vẻ vui mừng bây giờ biến sắc. Họ không ngờ, vị Đại trưởng lão này lại trực tiếp tuyển một người làm gia chủ. Đến cả thảo luận cũng chẳng thèm thảo luận.
Trung niên thanh tú nho nhã đứng lên, cung kính nói:
- Vâng, Đại trưởng lão.
- Ừm.
Lão già tóc bạc gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt quét về phía những người phía dưới.
Không ai dám cãi lại.
- Thái gia gia, mẹ con bị bắt chẳng lẽ không quản sao?
Một thiếu nữ trông khá giống Đổng Triết Tử, có vẻ thanh cao hoạt bát đứng phắt lên, quát lớn.
- Láo xược.
Lão già tóc bạc sầm mặt lại.
- Đổng Thi, sao lại nói chuyện với Đại trưởng lão như thế?
Lập tức không ít người quát cô Đổng Thi này.
Đổng Thi nghiến răng, quay đầu đi ra ngoài sảnh.
Vũ An Thành Đông Hoa Vực cách Nam Sơn Thành Nam Sơn Vực rất xa, khi Đằng Thanh Sơn vừa cưỡi con Cuồng Phong Ưng tới bờ hồ Nguyệt Nha Thần Phủ Sơn thì trời đã tối mịt. Những cánh cửa phòng đã đóng chặt hắt ra vài tia sáng, hiển nhiên mọi người còn chưa ngủ.
Vù! Vù!
Gió lạnh gầm rít, Cuồng Phong Ưng từ từ đáp xuống.
- Hú...
Cuồng Phong Ưng lập tức hót vang. Nhất thời, hai cửa phòng căn nhà đá mở ra rất nhanh. Lý và Tiểu Bình một phòng, Đằng Thú và lão Uông một phòng.
- Đằng đại ca. - Lý vui mừng kêu.
- Sư phụ. - Đằng Thú cũng thét lên.
Đằng Thanh Sơn cầm bản khắc đá nhảy xuống lưng chim ưng, con Cuồng Phong Ưng đắc ý xòe cánh vẻ kích động tựa hồ như đang kể công.
- Uy, Tiểu Hôi không tệ chút nào.
Lý vỗ vỗ lưng Cuồng Phong Ưng, rồi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đằng đại ca còn chưa ăn cơm chiều, để muội đi hâm lại cho nóng.
Nói rồi Lý vội chạy vào trong phòng, Tiểu Bình cũng chạy theo giúp.
Tối về nhà có người giúp hâm đồ ăn, Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy ấm áp.
...
Sau khi ăn cơm, Đằng Thanh Sơn sốt ruột không đợi được. Một tay hắn vác Khai Sơn Thần Phủ, một tay cầm bản khắc đá đi ra khỏi phòng bắt đầu tu luyện suốt đêm
- Khai Sơn Thần Phủ và bản khắc đá kết hợp, dựa theo Vũ Hoàng nói thì một tiên thiên cường giả bình thường trong vòng hơn mười năm cũng có thể đặt chân vào hư cảnh. Còn ta đã một chân bước vào cửa rồi.
Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút kích động, dựa vào một khối khắc đá mình khẳng định có thể có có sở để tiến bộ.
Cũng không biết chừng có thể một hai năm đã tiến vào hư cảnh.