Nếu mẫu thân không quá cảm tính như vậy thì tốt rồi!
Nàng như vậy, mình cũng khó xử!
Đậu Chiêu thở dài thật sâu.
Bỗng nhiên có chút cảm xúc khác thường với mẫu thân.
Dường như có chút đau lòng, có chút thương tiếc, còn có chút… hâm mộ!
Tất cả hòa trộn lại, nàng bỗng hoảng hồn.
Đau lòng vì tình cảnh của mẫu thân, thương tiếc mẫu thân sống không dễ dàng, đây là lẽ thường nhưng sao nàng lại hâm mộ?
Hâm mộ mẫu thân điều gì?
Từng có được tình cảm sâu nặng? Hay vì mẫu thân có thể thoải mái bộc lộ bản thân trước mặt phụ thân?
Đậu Chiêu có chút hoang mang cũng có chút mơ hồ.
Tiễn hai mẹ con Ngụy thị về, nàng ngồi trên giường ấm nhìn Hàm Tiếu và Song Chi giúp mẫu thân tháo đồ trang sức.
Phụ thân đi vào.
Sắc mặt hắn có chút khó coi:
- Cốc Thu, ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với nàng.
Mẫu thân xoay người lại, ngón tay thon dài như cọng hành quấn quanh lớp bèo màu vàng của dây kết đỏ thẫm trên gương, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn phụ thân.
Phụ thân hơi ngồi xổm bên người mẫu thân:
- Cốc Thu, Ánh Tuyết… nàng ấy… nàng ấy… đã có thai.
Ngón tay đang nghịch nghịch dây kết của mẫu thân đột nhiên dừng lại.
Phụ thân cúi đầu: