Kế hoạch bảo đảm phúc lợi được khởi động, khắp nơi trong cả nước nổi lên làn gió tu kiến phòng bảo đảm phúc lợi, từng cơ sở được dựng lên trong khắp đại giang nam bắc, trở thành một ngôi nhà mới của nhân viên công chức nhà nước.
Yến Thanh Đế đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới công tử ăn chơi đỉnh cấp tại Kinh Thành, cũng không ở trong nhà cấp cao như Trần Phi, chỗ ở của hắn là một tiểu khu có tên là Tử Kim Hoa Viên, tiểu khu này cũng thuộc dạng được thi công trong kế hoạch bảo đảm phúc lợi, tổng cộng có tới mấy chục tòa lầu cao tầng, ở hơn vạn gia đình, hộ gia đình toàn bộ đều là nhân sĩ thuộc thế chế.
Nhà của Yến Thanh Đế nằm ở vị trí tốt nhất trên tầng 16, diện tích là 160m2.
Một con số thật may mắn.
Buổi trưa London, ở ngoài vạn lý, bầu trời Yên Kinh đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn neon chiếu sáng cả tòa Tử cấm Thành, làm cho tòa thành cố có lịch sử lâu đời càng thêm xinh đẹp lộng lẫy.
Vào lúc chín giờ đêm, Yến Thanh Đế giống như ngày thường, ngồi trước bàn cờ chuẩn bị chơi cờ.
Không có đối thủ, đối thủ chính là bản thân mình!
Chơi cờ một mình, đây là việc làm mỗi đêm của Yến Thanh Đế.
Nói thô bỉ một chút, buổi tối Yến Thanh Đế có thể không cần nữ nhân, nhưng không thể không tự mình chơi một ván cờ vây.
Tay cầm một viên cờ trắng, Yến Thanh Đế nhẹ nhàng thả xuống.
Viên cờ thứ hai màu đen.
Hai quân cờ rơi xuống, ván cờ chính thức bắt đầu, vẻ mặt của hắn chuyên chú chưa từng có từ trước tới nay.
- Reng!
Đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Thanh âm bất thình lình vang lên, khiến cho hắn chợt cau mày.
Người biết số di động của hắn cũng không nhiều, hơn nữa đa số những người này đều biết mỗi tối lúc chín giờ hắn sẽ chơi cờ, nên sẽ không quấy rầy hắn.
Trầm ngâm một lúc, Yến Thanh Đế cũng không đặt tiếp quân cờ thứ ba xuống, mà chậm rãi thu hồi, sau đó cầm di động lên.
Ngay sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy trên màn hình biểu hiện dãy số điện thoại từ nước ngoài.
Số điện thoại này rất quen thuộc.
Thoáng tự hỏi, Yến Thanh Đế bấm nút chuyển máy.
- Yến, bạn thân của tôi, lâu rồi không được nghe thanh âm của anh nhỉ.
Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra một thanh âm quen thuộc.
Chủ nhân thanh âm chính là Roddy, một trong số nhân tuyển kế thừa gia tộc Kerner Er.
- Roddy, tâm tình của anh thoạt nhìn có vẻ rất không tệ.
Yến Thanh Đế nhàn nhạt cười, ngữ khí ôn hòa.
Đầu bên kia điện thoại, Roddy biểu tình thích ý ngậm một điếu xì gà, chậm rãi phun ra một cụm khói, nói:
- Bạn của tôi, anh đoán không sai, tâm tình của tôi quả thật đang rất tốt. Hơn nữa tôi dám cam đoan, sau khi nghe xong lời của tôi, tâm tình của anh cũng sẽ trở nên tuyệt hảo giống như ánh sao trời đêm nay.
Yến Thanh Đế bưng ly trà đặt trên bàn cạnh bàn cờ, uống một ngụm trà:
- Không cần tiếp tục câu dẫn khẩu vị của tôi nữa, nói đi, rốt cục có sự tình gì mà làm cho anh vui vẻ như thế.
Trà là trà búp Minh Tiền Long Tỉnh, là một gã đại thiếu Hàng Châu ngày hôm qua chạy đến dâng cho hắn.
- Bạn của tôi, đối thủ của anh rất có thể sẽ chết ở Anh quốc.
Roddy không thừa nước đục thả câu thêm nữa.
- Anh đang nói Trần Phàm?
Yến Thanh Đế hỏi.
- Phải, hắn đã sang Anh quốc, rất nhiều thế lực đều đang chuẩn bị động thủ đối với hắn.
Roddy cười nói.
- Hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, tạm thời đã mất đi tư cách làm đối thủ của tôi rồi.
Yến Thanh Đế không nóng không lạnh nói:
- Cho nên tin tức này của anh tựa hồ cũng không thể làm cho tôi vui vẻ đâu.
Roddy hưng phấn nói:
- Đây cũng chính là nói, tôi rất nhanh sẽ lật đổ địa vị của Dai Fu, trở thành người phụ trách hạng mục này, sau này toàn bộ hạng mục đầu tư cùng đối tác đều sẽ do tôi quyết định.
Bên tai vang lên lời nói hưng phấn của Roddy, trong lòng Yến Thanh Đế chợt động.
Trước khi tập đoàn Kerner Er chính thức đầu tư vào quốc nội, Roddy đã chạm mặt Yến Thanh Đế.
Lúc ấy, sau khi hai người gặp mặt, đã hiệp đàm về kế hoạch hợp tác lâu dài.
Nhưng sau đó Dai Fu cường thế tiến vào, cướp đi hạng mục này, đem thủ hạ tin cẩn Roman phái đến Đại Lục, hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, âm thầm trợ giúp Trần Phàm, làm cho kế hoạch hợp tác giữa Roddy cùng Yến Thanh Đế hoàn toàn hủy bỏ.
- Roddy, ý tứ của anh là vụ hợp tác của chúng ta sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa ư?
Trên mặt Yến Thanh Đế rốt cục cũng lộ ra dáng tươi cười.
Mặc dù Yến gia đi theo con đường thể chế, nhưng Yến gia ở chính giới cũng có rất nhiều tài sản ngầm. Tuy rằng chủ nhân của số tài sản đó cũng không thuộc quyền sở hữu của thành viên Yến gia, nhưng đều là con rối của Yến gia, hoặc là nói chó săn thì càng thêm thỏa đáng hơn.
- Phải, bạn của tôi.
Đầu bên kia điện thoại, Roddy chậm rãi dụi tắt xì gà, cười nói:
- Tin tức này làm anh vui vẻ chứ?
Yến Thanh Đế cũng cười:
- Roddy, tôi chờ mong anh đến Trung Quốc, đến lúc đó, tôi sẽ dùng rượu ngon hảo hạng và nữ nhân đẹp nhất để chiêu đãi anh.
Roddy hớn hờ nói:
- Tốt lắm, bạn của tôi, hôm nay chỉ tán gẫu tới nơi đây, chờ sau khi gặp mặt hãy nói chuyện tiếp.
Yến Thanh Đế không nhiều lời vô nghĩa, nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Cúp điện thoại, Yến Thanh Đế tựa hồ đã mất đi hứng thú chơi cờ, hắn bưng ly trà chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao hoa mỹ, khóe miệng dâng lên vẻ tươi cười nồng đậm.
- Trần Phàm, nơi này thật giá lạnh, những ngày tháng không có đối thủ thật tĩnh mịch.
Yến Thanh Đế nhẹ nhàng nói:
- Một đoạn thời gian trước, những hành động của ngươi khiến cho ta coi trọng, ta đang đợi ngươi, hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta phải thất vọng!
Vừa nói xong, khóe miệng Yến Thanh Đế hiện lên một đường cong kiêu ngạo!
Phần kiêu ngạo kia, thuộc về Yến gia, thuộc về Yến gia đại thiếu!
Khu tài chính London, trong khách sạn mà đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải đang ở lại.
Bởi vì lặn lội đường xa, ngồi máy bay mất mười mấy giờ đồng hồ, đại bộ phận giáo viên cùng sinh viên đều rất mệt nhọc, bọn họ dùng cơm xong đa số mọi người đều lựa chọn quay về phòng nghỉ ngơi, mà cũng có một ít người đầy lòng nhiệt tình, ước hẹn đi dạo ngắm phong cảnh của thành phố London phồn hoa này.
Trần Phàm cũng giống như đại bộ phận giáo viên và sinh viên khác, quay về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Vì không muốn Kroff bị bại lộ, Trần Phàm cũng không để Kroff đến khách sạn, chỉ gọi một cú điện thoại cho hắn, để tìm hiểu rõ ràng tình hình thức trước mắt, hơn nữa còn dặn dò Kroff đi làm vài chuyện.
- Phanh...phanh...
Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Nghe được thanh âm tiếng gõ cửa, Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, chậm rãi đứng dậy, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tần An xuất hiện ngay cửa phòng, nhìn thấy Trần Phàm, chân mày đang cau chặt liền chậm rãi giãn ra, lộ dáng tươi cười, cười thật gượng ép:
- Tiểu Phàm, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?
Nhận thấy được biểu tình lo lắng của Tần An, lý trí nói cho Trần Phàm biết, Tần An đang gặp phải phiền toái, vì thế nói:
- Tần lão, vào phòng nói chuyện đi.
Tần An gật đầu, lo lắng đi vào phòng.
- Tần lão, có phải hoạt động giao lưu gặp phiền toái hay không?
Thấy Tần An trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, Trần Phàm chủ động mở miệng hỏi.
- Phải.
Tần An bất đắc dĩ thở dài, mặt ủ mày ê nói:
- Vừa rồi trường đại học Oxford cùng hiệu trưởng của hai ngôi trường đại học khác gọi điện thoại thông báo cho tôi biết, hoạt động giao lưu sẽ hủy bỏ!
Trần Phàm nhíu mày:
- Đây cũng chính là muốn nói, trong bốn trường giao lưu, chỉ có trường Cambriae tiến hành giao lưu cùng chúng ta?
Tần An gật đầu nói:
- Hơn nữa...khi nãy không biết bởi vì nguyên nhân gì, thái độ của ban giám hiệu trưởng đại học Cambriae đã xảy ra chuyển biến rất lớn.
Nghe Tần An nói như thế, trong lòng Trần Phàm liền hiểu rõ ràng.
Nguyên bản hoạt động giao lưu lần này là do hắn thông qua mạng lưới quan hệ của gia tộc Kerner Er mà liên hệ, hiện giờ tộc trưởng gia tộc Kerner Er đáp ứng chuyện gia tộc Michelle cầu hôn, đồng ý đem Dai Fu gả cho Grimm. Điều này chẳng khác nào thuyết minh Dai Fu đã mất thế trong gia tộc Kerner Er!
Trần Phàm có quan hệ với gia tộc Kerner Er hoàn toàn là bởi vì có Dai Fu, một khi Dai Fu mất thế, Trần Phàm tự nhiên cũng không sống dễ chịu.
Nhưng Trần Phàm thật không ngờ Grimm làm tuyệt đến như vậy, đến mức không chịu buông tha ngay cả hoạt động giao lưu của trường đại học Đông Hải.
Trần Phàm rất rõ ràng, nếu hoạt động giao lưu bị hủy bỏ, đây cũng chính là sẽ đánh vào mặt Tần An!
Kể từ đó, đừng nói là Tần An không thể ngẩng đầu trong giới giáo dục quốc nội, mà uy tín trong lòng giáo viên và sinh viên cũng sẽ rơi vào nỗi hoài nghi trầm trọng!
Đây cũng là lý do Tần An mặt ủ mày ê.
Nhìn bộ dáng hết đường xoay sở của Tần An, nhớ tới sự trợ giúp của lão hiệu trưởng dành cho mình, Trần Phàm thần tình xin lỗi, nói:
- Thực xin lỗi, Tần lão, là tôi đã gây phiền hà cho ông.
Đồng tử Tần An đột nhiên phóng lớn.
- Ân, có người muốn đối phó tôi, thuận tiện lấy chuyện giao lưu lần này làm cớ.
Trần Phàm gật đầu.
Gương mặt Tần An khẽ đổi:
- Sự tình nghiêm trọng lắm không?
vẻ mặt Trần Phàm tự tin, nói:
- Tần lão, còn mấy ngày chúng ta sẽ giao lưu với đại học Cambriae?
Tuy rằng Tần An không biết vì sao Trần Phàm hỏi như vậy, vẫn đáp rõ ràng.
- Năm ngày? Thời gian năm ngày cũng đủ cho tôi xử lý phiền toái.
Nghe câu trả lời, Trần Phàm chậm rãi nhẹ thở ra, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười tự tin:
- Yên tâm đi Tần lão, năm ngày sau, tôi sẽ để cho ba hiệu trưởng kia tự mình đến đây nhận lỗi!
Đến tận đây nhận lỗi?
Trong lòng Tần An chấn động.
- Nhưng...trong ba ngày tới xem như là ủy khuất ngài rồi.
Trần Phàm lại bổ sung.
Tần An hiểu được ý tứ của Trần Phàm, cười lắc đầu:
- Chỉ cần hoạt động giao lưu có thể tiếp tục, ủy khuất ba ngày đều không tính là cái gì.
Nghe được Tần An nói như thế, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút xúc động.
Hắn biết rõ, vị lão nhân có thanh danh khủng bố trong ngành giáo dục cùng lĩnh vực kinh tế này, nguyện vọng lớn nhất trong đời chính là có thể làm cho trường đại học Đông Hải trở thành học phủ nhất lưu của quốc nội thậm chí là vươn ra tầm quốc tế, vì giấc mộng này, ông đã buông tha cẩm tú tiền đồ của chính mình, trả giá rất nhiều...
Cho nên Trần Phàm không thể, và cũng sẽ không để giấc mộng của Tần An tan biến!
Nhận được lời cam đoan của Trần Phàm, lúc Tần An rời đi cảm xúc chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, dáng tươi cười cũng không còn gượng ép như trước đó.
Trần Phàm vừa tiễn bước Tần An, ngay sau đó thanh âm gõ cửa lại vang lên.
Trần Phàm nghi hoặc đứng dậy mở cửa phòng.
- Chào ngài, Trần tiên sinh, tôi là bảo tiêu tư nhân của Edward tiên sinh. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cửa phòng mở ra, một gã đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen trầm giọng nói:
- Ba ngày sau là ngày tổ chức nghi thức đính hôn của Dai Fu tiểu thư cùng Grimm tiên sinh của gia tộc Michelle, Edward tiên sinh muốn tôi giao tấm thiệp này cho ngài, hi vọng đến lúc đó được hân hạnh tiếp đón ngài đến tham dự nghi thức đính hôn.
Vừa nói xong người đàn ông trung niên đưa một tấm thiệp mời thêu lên huy hiệu gia tộc Kerner Er màu vàng kim đưa tới trước mặt Trần Phàm.
Thật khinh người quá đáng?
Vừa quan sát tấm thiệp mời trước mắt, trong lòng Trần Phàm cười lạnh một tiếng, nhưng diễn cảm vẫn bình tĩnh như nước:
- Phiền toái ông trở về nói cho Edward tiên sinh, tôi sẽ đến tham gia nghi thức đính hôn của Dai Fu tiểu thư, hơn nữa sẽ vì nàng mà đưa tới một phần đại lễ!